Trọng Sinh Tiêu Dao Đạo

dịch: Lạc Đinh Đang​



Nghe Lũng Thiên Lý quát lạnh, Bạch Dịch bất đắc dĩ lắc đầu sau đó đẩy cửa đi ra.

Bạch Dịch không nghĩ tới Lũng Thiên Lý đã nham hiểm lại là người bụng dạ hẹp hòi. Hắn ta phái ai đi hoàn thành nhiệm vụ cũng phải tính toán chi li từng chút.

“Ha ha, ngươi chính là tiểu thúc của Khương Đại Xuyên?”

Lũng Thiên Lý mặc dù đang cười nhưng trong nụ cười kia dường như có dấu đao, nhìn qua cực kì lạnh lẽo. Quả không hổ là người nham hiểm khẩu Phật tâm xà.

“Đại Xuyên là con bằng hữu cũ của ta, ta miễn cưỡng xem hắn là vãn bối.”

Đối mặt với Chấp sự Nhập Vân Cốc, Bạch Dịch sẽ không để lộ bản thân đặc biệt. Hắn tận lực tạo ra bộ dạng bối rối, cung kính đáp lời.

“Hừ!”


Lũng Thiên Lý thấy thái độ khiêm tốn của Bạch Dịch thì hừ lạnh một tiếng, lên giọng dạy dỗ: “Ngươi nhớ kĩ cho ta, nơi này là Nhập Vân Cốc chứ không phải địa phương để các ngươi nhận thân thích. Nếu các ngươi muốn giở thủ đoạn, nhân lúc còn sớm mà xéo cho ta, Thương Vân Tông không phải nơi nuôi một đám người rảnh rỗi.”

Răn dạy xong, Lũng Thiên Lý lệnh Bạch Dịch và Cao Nhân thay cho hai đệ tử ngoại môn mà Khương Đại Xuyên chọn. Sau đó hắn ta đắc ý bước nhanh đến khu cư trú khác.

Đem mặt cỏ ở bốn phía của khu cư trú rời đi, mỗi khu tuyển ra ba đệ tử. Không bao lâu, sau lưng Lũng Thiên Lý đã có hơn mười đệ tử ngoại môn. Trong đó đại đa số là đệ tử phàm nhân vừa mới bái nhập làm đệ tử ngoại môn.

Dẫn tất cả các đệ tử này đến một ngôi nhà gỗ cao lớn, Lũng Thiên Lý cười lạnh: “Lần này nhiệm vụ ngoại môn là “Cắt da”. Các ngươi dựa theo khu vực phân chia, ba người một tổ, mỗi tổ phải cắt trăm tờ da thú mới coi như hoàn thành nhiệm vụ, hạn cho các ngươi là một ngày. Không hoàn thành nhiệm vụ cũng đừng nghĩ đến trốn tránh hay lừa dối. Một ngày cắt không hết thì cắt hai ba ngày cho ta, cắt xong một trăm tờ da thú mới có thể trở về.”

Lũng Thiên Lý đã nói quy tắc rõ ràng. Nhiệm vụ lần này thời hạn chỉ có một ngày. Kết thúc ngày mà không hoàn thành nhiệm vụ sẽ không được tính vào nhiệm vụ tích lũy. Tuy nhiên nếu không hoàn thành nhiệm vụ cũng không thể nghĩ đến việc lừa dối, mỗi tổ đều phải cắt đủ một trăm tờ da thú mới có thể rời đi.

Hoàn thành, được một lần nhiệm vụ tích lũy. Không hoàn thành, vẫn phải cắt trăm tờ da thú. Loại nhiệm vụ này đối với đệ tử ngoại môn không có một chút xíu chỗ tốt nào. Cho dù là tích lũy hoàn thành nhiệm vụ được một trăm lần, lấy được Linh thạch thì đó phải là người mạnh nhất khu cư trú. Những đệ tử còn lại chỉ đi làm cu li miễn phí.

Những đệ tử ngoại môn mới tới nghe được nhiệm vụ quái dị này không có phản ứng gì. Đối với những đệ tử cũ tu vi Luyện Khí sơ kì nghe thấy nhiệm vụ “Cắt da” lập tức lộ ra vẻ mặt đau khổ, giống như nhiệm vụ này cực kì khó chơi.

“Quy định cụ thể, các ngươi đi vào sẽ rõ.” Lũng Thiên Lý cười lạnh nói: “Tất cả nghe kĩ cho ta. Cắt da thú nhỏ không cho phép nửa phần nhầm lẫn. Da thú này dùng để luyện chế phù Yêu Thú da, hủy hoại một tấm, các ngươi không gánh được hậu quả đâu!”


Lũng Thiên Lý quát đến chói tai, sau đó hắn ta vung ống tay áo rời đi. Đám đệ tử cũ mặt mày ủ rũ bước vào phòng lớn, đám đệ tử mới cũng tò mò đi theo.

Nghe được chế phù Yêu thú da, Bạch Dịch lập tức hiểu được kết quả của nhiệm vụ lần này. Dù bận nhưng vẫn ung dung, hắn theo mọi người vào phòng lớn.

Nhà gỗ rộng rãi, bốn vách tường đều có bàn gỗ, bày trên đó là một đống da thú vừa dày vừa nặng cùng ba thanh đoản đao. Tại trung tâm nhà gỗ là một tấm bảng cao cỡ nửa người, phía trên ghi nguồn gốc da thú và yêu cầu cắt da thú kỹ càng, tỉ mỉ thành từng mảnh nhỏ.”

Cao Nhân chọn lấy một bàn gỗ, nắn bóp da thú trên bàn một hồi mới kinh ngạc nói: “Đây là da gì? So với áo lông cáo thượng hạng còn mềm mại và dẻo dai hơn.”

“Da Yêu thú cấp một Tuyết Tông Lang.” Cùng tổ với Cao Nhân và Bạch Dịch là một đệ tử cũ, hắn ta mặt buồn rười rượi nói: “Dừng nhìn da Tuyết Tông Lang mềm mại, tính bền dẻo của nó vô cùng tốt. Ngay cả đệ tử Luyện Khí sơ kì cũng rất khó khăn mới cắt ra, với đệ tử chưa tu ra Linh khí cắt được năm ba cái tay dính đầy máu. Kẻ nham hiểm kia muốn cho các tân đệ tử một đòn ra oai phủ đầu đấy.”

“Rất khó cắt sao?” Cao Nhân nâng đoản đao lên muốn cắt thử.

“Các ngươi chậm một chút!” Đệ tử cũ kia cả kinh, vội vàng ngăn lại, nói: “Đây là Yêu thú da, không phải da thú bình thường. Chúng ta cắt hỏng một tấm, sẽ bị kẻ nham hiểm kia lột một lớp da. Hai người các ngươi xem ta làm trước rồi từ từ làm theo. Kết thúc một ngày chúng ta không hoàn thành nhiệm vụ thì làm thêm hai, ba ngày nữa, đem cắt được trăm tờ da thú là được.”


Nói xong đệ tử cũ đem Linh khí trong cơ thể rót vào đoản đao, cẩn thận từng li từng tí mà cắt da.

Mất khoảng một khắc (15 phút), đệ tử cũ cũng cắt xong một tấm da thú rộng ba tấc, dài năm tấc. Hắn thở ra một hơi lớn, đặt đoản đao xuống rồi nghỉ ngơi. Việc này chẳng những cần vận chuyển Linh khí mà còn cần tinh thần luôn tập trung cao độ. Ngay cả đệ tử Luyện Khí sơ kì cũng không thể tiến hành liên tục, cắt hết một tấm cần nghỉ ngơi trong khoảng thời gian dài.

Chứng kiến đệ tử cũ bộ dáng cố hết sức, Cao Nhân không cam lòng mà bắt đầu ra tay. Nhưng hắn dốc toàn lực để cắt cũng chỉ để lại một lỗ nhỏ trên da thú. Ngay cả một đao cũng không cắt được.

Nhìn đoản đao trên bàn, Bạch Dịch nhận ra đao này là loại Pháp Khí đê giai, so với phi lô kiếm sắc bén hơn một chút. Đây là công cụ chuyên dùng để cắt da.

Thúc giục Linh khí trong cơ thể ra, Bạch Dịch nhẹ nhàng rạch mấy đao, một tờ da thú được cắt ra hết sức đơn giản. Thấy hắn cắt da thú dễ dàng như thế, đệ tử cũ đang nghỉ ngơi lập tức hoảng sợ nói: “Linh khí! Ngươi tu ra Linh khí!”

Nhìn bộ dáng kinh ngạc của đối phương, Bạch Dịch chỉ nhẹ gật đầu rồi chuẩn bị cắt tiếp.

Nhiệm vụ cắt da thú này đệ tử Luyện Khí sơ kì cần phải cố gắng hết sức. Phải vô cùng chuyên chú vận chuyển Linh khí khống chế đoản đao bởi da thú này dùng vào việc chế phù, không cho phép xảy ra một chút sai lầm nếu không sẽ trở thành phế liệu.

“Chờ một chút!”

Đệ tử cũ chưa kinh ngạc xong đã thấy Bạch Dịch tiếp tục động đao thì sợ đến mức mặt mũi trắng bệch. Hắn vội vàng xông về phía trước, đem da thú Bạch Dịch vừa cắt ra đo đạc cẩn thận, kết quả khiến hắn càng thêm kinh ngạc.

“Chẳng những ngươi chỉ mất bốn ngày liền tu được Linh khí mà còn đối với việc khống chế Linh khí thành thạo như vậy. Ngươi…”


Đệ tử cũ chưa từng gặp qua đệ tử ngoại môn nào chỉ trong vài đao đã cắt ra một tấm da thú chính xác. Nhìn thủ pháp của Bạch Dịch, sợ rằng đệ tử ngoại môn tu vi Luyện Khí trung kì cũng không bằng. Nhất thời hắn cảm thấy hết sức khó hiểu, hỏi: “Ngươi, ngươi bái nhập ngoại môn trước kia là vào làm thợ may hả?”

Bạch Dịch cười, giơ ngón tay cái lên nói: “Hảo nhãn lực.”

“Chả trách, không phải xuất thân là thợ may, ai có thể cắt chuẩn như vậy. Thì ra tiểu thúc của Đại Xuyên sư huynh trước kia là thợ may.” Đệ tử cũ thì thào tự nói.

Không để ý tới lời nói của đệ tử cũ, Bạch Dịch tiếp tục cắt ra một tấm da thú sau đó hắn để đoản đao xuống, ngồi một bên nghỉ ngơi. Không phải hắn không thể cắt nữa mà là không muốn để người khác chú ý. Nếu không Bạch Dịch trong một lần có thể cắt được trăm tấm da thú.

Nhiệm vụ cắt da thú này thực ra để kiểm tra khả năng vận dụng Linh khí của đệ tử chính xác đến đâu. Càng vận dụng Linh khí thành thạo thì cắt nhỏ da thú càng thêm thoải mái, dễ dàng. Đối với Bạch Dịch, khống chế Linh khí để cắt được trăm tờ da thú không cần đến một ngày, nửa giờ là đủ.

Cao Nhân phát hiện Bạch Dịch cắt da thú cực kì dễ dàng liền quyết định không cắt mà ngồi cạnh Bạch Dịch cười đùa, nói đủ chuyện trên trời dưới đất. Đây gọi là ngồi dưới đại thụ to hóng mát.

Từ sáng sớm cho đến lúc hoàng hôn, chỉ có ba tổ đệ tử ngoại môn trong nhà gỗ hoàn thành nhiệm vụ. Các tổ đệ tử khác ngay cả một nửa chỗ da thú cũng không cắt xong, đặc biệt là những tân đệ tử, gần như người nào hai tay cũng bong tróc đầy máu.

Cao Nhân thấy Bạch Dịch cắt xong tấm da thú cuối cùng thì hoan hô một tiếng sau đó dẫn đầu chạy khỏi nhà gỗ. Hắn tuy rằng không làm gì nhưng nghẹn uất một ngày cũng đủ buồn bực. Bạch Dịch thần thái thoải mái, cùng với đệ tử cũ cùng tổ bước ra ngoài.

Ba người Bạch Dịch vừa rời đi lập tức một tân đệ tử mặt dài bàn bên cạnh chuyển động ánh mắt. Cùng tổ hắn còn có hai người, họ thấp giọng thương lượng một hồi sau đó cởi áo da bên trong áo bào xám của mình xuống. Động tác họ nhanh nhẹn, rất nhanh đã cắt nhỏ áo da. Họ đem trộn những mảnh nhỏ này vào cùng mười tấm da thú vừa cắt. Sau đó lại lấy một cái bao bỏ trăm tờ da thú của Bạch Dịch vào, bày da thú vừa rồi lên bàn. Xong xuôi mọc việc, ba người nở nụ cười quái dị rồi lần lượt rời khỏi nhà gỗ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui