Nhưng mà tất cả cô ta đều không có, nếu đổi lại là Trì Xu Nhan đời trước biết Phùng Nghiên Lệ ngã bệnh, sẽ cần cù chăm chỉ đem tất cả nội dung tiết học ghi chép lại hết một lượt cho Phùng Nghiên Lệ.
Kết quả thì sao, Phùng Nghiên Lệ ghét bỏ chữ viết của Trì Xu Nhan quá xấu, liền ném đi, cố ý đi mượn vở ghi chép của lớp trưởng đến tiệm photo phô tô lại một lượt.Trì Xu Nhan vẫn nhìn chằm chằm Phùng Nghiên Lệ, nhìn chằm chằm đến mức khiến cho Phùng Nghiên Lệ chột dạ, thật sự là không chịu nổi, phải tìm một cái cớ bỏ chạy.
Cô ta chính là không muốn đem vở ghi chép của mình cho Trì Xu Nhan mượn, đồ vật chính mình vất vả khổ cực ghi chép xong sửa sang lại thì dựa vào cái gì phải cho người khác, Phùng Nghiên Lệ bĩu môi, hôm nay Trì Xu Nhan cũng quá không bình thường, nhưng mà cô ta cũng không nghĩ nhiều.
Chỉ cảm thấy Trì Xu Nhan vẫn còn trách cứ chuyện lần trước nên mới có chút âm dương quái khí.Trì Xu Nhan thu dọn cặp sách xong, đi ra ngoài, cho đến khi nhìn thấy một đám nữ sinh ở khúc cua cầu thang.
Năm người là bạn học cùng lớp buổi sáng trêu chọc Trì Xu Nhan, sáu người khác nhuộm tóc xanh xanh đỏ đỏ, mặc trang phục punk, cánh tay xăm hình, trên mặt trang điểm kiểu khói đậm, miệng nhai kẹo cao su, một bên chơi dao trong tay, liếc mắt nhìn Trì Xu Nhan."Được rồi, bạn học, có phải mày không muốn sống nữa không, dám bắt nạt chị em của tao?" Người đứng đầu một người giống như là đại tỷ vừa tiến lên phía trước liền đẩy Trì Xu một cái, miệng nhai kẹo cao su, cười ác liệt.
Trì Xu Nhan bị đẩy lùi ra sau vài bước không có phản kháng.Tiêu Nhạc Dung còn tưởng rằng Trì Xu Nhan bị dọa sợ, vô cùng phách lối giơ tay lên muốn đánh tới."Chờ một chút, nơi này khắp nơi đều có camera, đổi chỗ khác, tùy cậu đánh." Ngô Văn Vân thần sắc âm u lạnh lẽo nhìn về phía Trì Xu Nhan, giữ chặt Tiêu Nhạc Dung nói.
Hiển nhiên chuyện buổi sáng nay khiến cô ta nổi lên một chút cảnh giác.Lúc này học sinh trong trường đã tận học gần hết, trên hành lang chỉ có vài người dừng lại, bọn họ nhìn thoáng qua một đám nữ sinh giống như dân anh chị khí thế hùng hổ mang theo dao, liền yên lặng coi như cái gì cũng nhìn không thấy rời đi.Thẳng đến khi nhóm người này nài ép lôi kéo Trì Xu Nhan ào nhà vệ sinh.Hai nữ sinh cao lớn hơn Trì Xu Nhan rất nhiều gắt gao túm lấy cổ tay cô hướng sau lưng.Vị chị đại kia đùa nghịch con dao trong tay, thân dao sáng bóng phản xạ đến trong mắt Trì Xu Nhan, cô ta chậm rãi đi tới một mặt nói: "Chậm cái gì nhan sắc, Mày thật đúng là to gan, mày là ai, ngay cả chị em của ta cũng dám động đến? Hôm nay chị đây liền dạy cho mày đạo lý làm người."Cô ta thấy Trì Xu Nhan không nói lời nào, nhíu nhíu mày, tức giận rống lên một tiếng, cô ta nói xong liền lấy dao khoa tay múa chân lên mặt cô."Tuệ tỷ, chị trước tiên tránh ra trước." Ngô Văn Vân cầm một chậu nước bẩn lớn tới, hướng về phía Trương Ngọc Tuệ hô một tiếng."Hừm? Cậu lấy nước này ở đâu ra? Mà thối như vậy?" Tiêu Nhạc Dung bịt mũi, liếc mắt một cái, nhìn thấy chậu nước kia vừa vàng vừa đen, đục ngầu không chịu nổi: "Cậu vừa đổ phân vào đấy à? A, thật là buồn nôn." Cô ta nhảy ra ngay lập tức.Các nữ sinh khác cũng nhao nhào vừa bịt mũi nhường ra một mảnh lớn đất trống, vừa oán giận nói: "Mẹ nó thật thối, thối chết người, Ngô Văn Vân cậu làm cái gì vậy?"Ngô Văn Vân đeo khẩu trang, bản thân cô ta cũng cảm thấy ghê tởm không chịu nổi, chậu nước này là phân và nước tiểu trộn lẫn, còn giấy lau trong nhà vệ sinh và băng vệ sinh chứa máu kinh, trộn lẫn với nước thải từ cây lau nhà trong nhà vệ sinh.
Ánh mắt của cô ta giống như rắn độc, âm u lạnh lại ác độc, làm bộ muốn hắt lên."Ai, chờ một chút, chờ một chút." Hai nữ sinh cao lớn bắt lấy cánh tay của Trì Xu Nhan vừa nghe thấy trong chậu là những thứ lộn xộn này, lại nhìn bộ dáng Ngô Văn Vân muốn hắt tới nơi, sợ tới mức hoảng hốt, vội vàng nhảy sang một bên.Trì Xu Nhan cũng lập tức linh hoạt tránh đi, một chậu nước lớn thêm nhiều vật liệu này toàn bộ hắt vào khoảng không."Tôi thao con mẹ cô, Ngô Văn Vân, mày thật sự là hắt à!" Hai nữ sinh vừa vừa mới buông tay Trì Xu Nhan chửi rủa."Tùy cô thao, hai người các cô mau bắt người lại!" Ngô Văn Vân thấy sắc mặt bật lên một cái không khí đỏ lên, Trì Xu Nhan thế nhưng lại còn dám trốn, tức giận mắng to: "Làm tôi uổng phí công phu.
Quên đi, quên đi, các người trực tiếp đem đầu ả ấn vào mấy thứ kia đi.”Ngô Văn Vân vừa nói xong lời này, hai nữ sinh kia có chút không tình nguyện, nhưng mà vẫn nghe theo lời cô ta nói, muốn đẩy Trì Xu Nhan đi qua, nhưng mà lần này các cô phát hiện cho dù là các cô đẩy thế nào, đều không đẩy được.Lạch cạch một tiếng, ánh đèn lờ mờ trong nhà vệ sinh đột nhiên nổ tung, trong nháy mắt chìm vào bóng tối, sắc trời bên ngoài đã mờ đi, ánh sáng trắng mờ nhạt xuyên qua lớp kính mờ mờ bẩn thỉu chiếu vào, khiến nhà vệ sinh càng thêm u ám, doạ cho tất cả nữ sinh giật nảy mình.
Một vài nữ sinh nhút nhát hét lên một tiếng."Hét cái gì mà hét, trời đã tối, mau đi, tôi còn phải nhanh chóng về nhà ăn cơm." Ngô Văn Vân mở đèn pin điện thoại ra, sốt ruột hô một tiếng.Sau khi Ngô Văn Vân bật đèn pin lên, mấy nữ sinh khác mới phản ứng lại, cũng nhao nhao mở đèn pin trong điện thoại ra, chiếu vào nhà vệ sinh vô cùng sáng sủa, ánh sáng lạnh lẽo mỏng manh xua tan bóng tối đáng sợ, chỉ là không biết có phải ảo giác của các cô không, nhưng họ luôn cảm thấy lạnh gáy, gió lùa vào làm cổ họ mát lạnh."Nhà vệ sinh này sao lại âm u như thế này?" Một nữ sinh hoảng sợ kêu lên: "Chúng ta vẫn là nên về nhà đi.""Xuy, đồ nhát gan." Trương Ngọc Tuệ cười nhạo nói: "Chúng ta nhiều người như vậy, có cái gì đáng sợ? Các người chẳng lẽ còn tưởng rằng nhà vệ sinh này có quỷ hay sao? Uổng cho các người vẫn ngày ngày đi học, ngay cả tôi cũng biết trên thế giới này có quỷ hay không.""Sao lại không có quỷ? Đã từng có một nữ sinh chết ở chỗ này." Một giọng nữ trong trẻo lạnh lùng truyền đến, trong nhà vệ sinh truyền đến âm thanh nước nhỏ giọt, thanh âm này giống như bị một tầng sa mỏng bịt kín.Đám người Trương Ngọc Tuệ theo tiếng nói nhìn qua, mới phát hiện là Trì Xu Nhan vẫn không mở miệng nói chuyện cùng phản kháng.Hơn phân nửa khuôn mặt của Trì Xu Nhan chìm trong bóng tối, biểu tình trên mặt nhìn không rõ ràng, đầu hơi rũ xuống, cả người giống như một giọt mực hoàn toàn chìm vào trong bóng tối.Một đám nữ sinh đột nhiên nhìn thấy cô như vậy, sợ tới mức sắc mặt đại biến, kinh hãi lùi về sau vài bước, tim đập nhanh vài cái, nhìn bộ dạng lúc này của Trì Xu Nhan, không hiểu sao lại khiến các cô nhớ tới cảnh tượng trong phim ma."Trì Xu Nhan, mày cho rằng mày giả thần giả quỷ sẽ có tác dụng?" Ngô Văn Vân cau mày nhìn thoáng qua mấy nữ sinh đã lùi về phía sau vài bước, giơ điện thoại di động dùng ánh đèn chiếu thẳng vào mặt Trì Xu Nhan.
Một tay còn lại không chút khách khí nắm lấy cổ áo Trì Xu Nhan, vẻ mặt nghiêm nghị sắc bén mắng: "Mày ngẩng đầu lên cho lão nương, mày không phải muốn giả quỷ sao? Tao lần này liền đem mày đánh thành quỷ!""Các cậu mau tới giúp tôi." Ngô Văn Vân nháy mắt một cái, ý bảo nữ sinh đứng ở một bên tới hỗ trợ, thấy các cô không hề nhúc nhích, đành phải hét lớn: "Lâm Thần Thần, Tiêu Nhạc Dung, hai người các người không muốn báo thù đúng không?"Lâm Thần Thần và Tiêu Nhạc Dung nghe Ngô Văn Vân nói như vậy, đành phải lần lượt bước tới bắt lấy cánh tay Trì Xu Nhan."Mày không ngẩng đầu à? Tao để mày không ngẩng đầu lên này." Ngô Văn Vân giơ bàn tay lên tát một cái, ba một tiếng, một nữ sinh kêu thảm một tiếng."Ngô Văn Vân, cậu bị bệnh thần kinh à, đánh tôi làm gì?" Lâm Thần Thần ở một bên thét chói tai mắng to.Ngô Văn Vân sửng sốt một chút, rõ ràng cô ta đánh về phía Trì Xu Nhan, chỉ là trên gương mặt Lâm Thần Thần còn mang theo dấu bàn tay sưng đỏ, dấu vết vô cùng rõ ràng dứt khoát.
Cô ta không tin tà, nhìn đúng là Trì Xu Nhan, gắt gao cắn răng, lại giơ lên một cái tát, ba một tiếng, lần này người kêu lên là Tiêu Nhạc Dung."Rốt cuộc là cậu đánh cô ta hay là đánh chúng tôi" Tiêu Nhạc Dung giận dữ, ôm gò má sưng đỏ của mình, tức giận nhìn về phía Ngô Văn Vân."Nhưng mà, nhưng mà rõ ràng tôi nhìn thấy Văn Vân là đánh về phía cô ta." Một nữ sinh đột nhiên mở miệng nói, Tiêu Nhạc Dung trợn mắt nhìn trong nháy mắt liền sợ ngây người, ngay cả Lâm Thần Thần cũng không hiểu sao trong lòng lạnh lẽo, một đám nữ sinh trầm mặc..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...