Nghe Cung Dạ Yến nói vậy, một tên hộ vệ đứng sau nam tử lập tức tiến lên quát:
- Vô lễ, dám ăn nói với Vương gia như vậy.
Đừng tưởng rằng là cao thủ Ngưng Hóa Cảnh thì có thể làm càn.
Nói xong tên hộ vệ cũng xuất ra uy áp cho thấy hắn cũng là cao thủ Ngưng Hóa Cảnh, bất quá uy áp của hắn vẫn yếu hơn so với Cung Dạ Yến, cho thấy hắn chỉ vừa mới đột phá Ngưng Hóa Cảnh không lâu.
Hai luồng uy áp va chạm nhau khiến cho những người xung quanh bao gồm nam tử và tiểu nam nhân bên cạnh hắn bị chấn ra xa vài thước, mà Hạo Thiên Kỳ cùng Lam Thiên Vũ được Cung Dạ Yến bảo hộ nên không bị bất kì ảnh hưởng gì.
Cung Dạ Yến thần sắc trấn tĩnh tự nhiên, nhưng toàn thân y khí thế chợt bạo tăng lên khiến cho tên hộ vệ kia liên tiếp lùi lại.
Ngắn ngủi giao tranh cũng biết được bên nào chiếm được thế thượng phong.
Đợi cho cả hai thu hồi uy áp, nam tử sắc mặt khó coi nhìn thuộc hạ của mình, ánh mắt ghét bỏ thầm mắng: "Đúng là phế vật!"
Sau đó hắn nhấc chân bước tới đẩy tên thuộc hạ ra xa, ở trước mặt Cung Dạ Yến ôm quyền khách khí nói:
- Tại hạ Chu Dật Phàm, không quản giáo thuộc hạ của mình, để hắn tự ý hành xử.
Mong rằng Cung công tử lượng thứ bỏ qua cho.
Cung Dạ Yến 'nga' một tiếng, biểu tình lạnh nhạt hỏi:
- Ta nếu là không bỏ qua đâu?
Nghe y nói vậy, Chu Dật Phàm ngẩn ra, vẻ mặt tươi cười cứng đờ không biết phải đáp lời thế nào, thấy hộ vệ của mình lại muốn phát tác.
Hắn ngay lập tức trừng mắt cảnh cáo:
- Còn muốn gây thêm phiền phức cho bổn vương? Lui xuống!
Hộ vệ lui xuống sau, Chu Dật Phàm lại một lần nữa nhìn Cung Dạ Yến nặn ra một nụ cười nói:
- Chỉ cần Cung công tử nói như thế nào mới có thể bỏ qua, tại hạ cam nguyện làm theo ý của ngươi.
Nói xong ánh mắt của Chu Dật Phàm sáng quắc nhìn chằm chằm Cung Dạ Yến, không hề che giấu đi sự cuồng nhiệt mê say trong mắt.
Cung Dạ Yến vẻ mặt ghét bỏ, tâm tình cực kì không vui, y lạnh băng mà nhìn Chu Dật Phàm trầm giọng:
- Ngươi tốt nhất đừng nhìn ta bằng ánh mắt đó, nếu không ta sẽ đem cặp mắt của ngươi gỡ xuống.
Thấy Cung Dạ Yến khí tràng băng lãnh trong lời nói còn ẩn chứa tức giận, Chu Dật Phàm vội vàng thu hồi ánh mắt, hắn ngượng ngùng cười cười.
Những tên hộ vệ phía sau càng là phẫn nộ trừng mắt nhìn Cung Dạ Yến như muốn ăn tươi nuốt sống y.
Bầu không khí đột nhiên trở nên căng thẳng giương cung bạt kiếm, cho đến khi có giọng nói trong trẻo lạnh lùng vang lên mới phá vỡ tình thế lúc này:
- Như thế nào Tấn Thân Vương của Thiên Lang quốc đây là muốn ngang nhiên chắn đường không cho chúng ta đi qua?
Hạo Thiên Kỳ cùng tất cả những người ở đó liền quay người nhìn lại, thấy được bảy người đang đi tới, mà những người này hết thảy đều là nữ tử.
Trang phục giống y hệt nhau, phục sắc thanh lam thanh thuần động lòng người, mà nữ tử đi đầu lại mặc tử y khí chất lại đặc biệt và cao quý hơn hẳn.
Chẳng qua dung mạo của nàng bị che phủ bởi một lớp khăn che, nhưng dù là vậy chỉ cần nhìn thấy đôi mắt câu hồn lạc phách của nàng, đủ để biết giấu dưới lớp khăn lụa kia là dung nhan khuynh quốc khuynh thành, điên đảo chúng sinh.
Đột nhiên, nữ tử kia dừng bước, bởi vì Hạo Thiên Kỳ vẫn luôn nhìn về phía nàng, cho nên khi ánh mắt nàng dừng trên người hắn, ánh mắt hai người chạm vào nhau.
Khoảng khắc đó, Hạo Thiên Kỳ trong đầu đột nhiên nảy ra một câu: "Bỉ ngạn vốn dĩ đã đau thương cùng cực, cớ sao còn nở rộ rực rỡ đến mê người".
Nữ tử tuy rằng mỹ đến mê hoặc chúng sinh, nhưng hắn có cảm giác trên người nàng có một loại tang thương cùng u buồn, tựa như trải qua trăm ngàn hạo kiếp lại chưa từng vui sướng một ngày.
Vốn dĩ bầu không khí nồng nặc mùi thuốc súng, nhưng khi nữ tử xuất hiện liền thay đổi đột ngột, quanh thân nàng tỏa ra u buồn trầm lặng khiến cho tâm trạng những người xung quanh bị ảnh hưởng chẳng mấy chốc trở nên nặng nề, bi ai.
Cung Dạ Yến nhíu mày, nhận thấy mọi người dường như đã rơi vào mê huyễn của nữ nhân kia, y đập mạnh hai tay 'bốp' một tiếng, làm cho những người khác cùng Lam Thiên Vũ hoàn hồn giật mình, tâm tình cũng vì thế mà trở lại bình thường.
Duy chỉ có Hạo Thiên Kỳ là thập phần bình tĩnh, thần thức của hắn tương đương với tu vi Quy Hồn Cảnh, chỉ là loại mê huyễn bình thường làm sao có thể khiến hắn bị tác động?
Hạo Thiên Kỳ dùng đôi mắt dò xét nhìn xem nàng, như muốn nhìn thấu triệt nữ tử trước mắt.
Không biết tại sao hắn lại có cảm giác nàng rất quen thuộc, nhưng lại không nhớ rõ từng gặp nàng ở đâu?
Nữ tử vẫn luôn chuyên chú nhìn Hạo Thiên Kỳ, thấy biểu tình khó chịu trên khuôn mặt hắn, nàng rũ mắt xuống tránh đi tầm mắt của hắn, khí chất u buồn quanh thân lại càng tỏa ra.
Ngay khi Hạo Thiên Kỳ muốn mở miệng nói chuyện, bên tai liền nghe được giọng nói của nàng:
- Ngươi là Hạo Thiên Kỳ?
Hạo Thiên Kỳ sắc mặt trầm xuống, ngữ khí này rõ ràng là khẳng định mà không phải là hỏi, hắn trong lòng suy nghĩ không nguôi:
"Nàng ta biết ta? Trong kí ức của nguyên chủ không hề có bóng dáng của nữ nhân này? Nàng ta rốt cuộc là ai?"
Lại một lần nữa nữ tử mở miệng, lần này giọng nàng trầm lắng, khẽ thở dài:
- Ta là cô cô của ngươi, Đường Lăng Nguyệt.
Nghe vậy Hạo Thiên Kỳ kinh ngạc mở to mắt, Cung Dạ Yến cùng Lam Thiên Vũ đồng dạng cũng ngạc nhiên không kém.
Nói như vậy nữ nhân này chính là bát tiểu thư của Trấn Bắc Hầu trong truyền thuyết, còn là Thiếu Cung chủ của Linh Nguyệt Cung?
Chu Dật Phàm cùng người của hắn ai nấy cũng đều chấn kinh rồi, đều nói Đường Lăng Nguyệt không những mỹ mạo kinh người, mà tư chất thiên phú cũng cực kì xuất chúng.
Chính vì thế mà được Ngọc Như Mộng - Cung Chủ Linh Nguyệt Cung thu nhận làm đệ tử chân truyền.
Năm năm trước nàng lại làm ra động tĩnh khá lớn, tu vi đột phá thành Tụ Khí Cảnh khiến cho Lam Vân quốc cùng những nước liên bang tràn đầy khiếp sợ.
Sau đó Cung chủ Ngọc Như Mộng cử hành đại lễ tấn phong Đường Lăng Nguyệt là Thiếu Cung Chủ.
Địa vị bổng chốc thăng cao, khiến người người ai nấy cũng đều hâm mộ ghen tỵ.
Một đồn mười, mười đồn trăm, bất tri bất giác Đường Lăng Nguyệt trở thành truyền kỳ trong lời của những người dân cùng tu luyện giả.
Bất quá từ khi Đường Lăng Nguyệt thành Thiếu Cung Chủ của Linh Nguyệt Cung liền im hơi lặng tiếng.
Không một ai biết nàng trong năm năm này ra sao, trải qua chuyện gì, có người nói nàng đã bế quan, lại có người nói nàng đã tham gia một cái bí cảnh nào đó.
Tóm lại năm năm này Đường Lăng Nguyệt không chút tin tức, cứ như biến mất hút khỏi thế gian, hiện tại nàng lại đột nhiên xuất hiện ở đây quả thật khiến cho bọn họ có chút vi diệu.
Chu Dật Phàm trong lòng bất an dâng lên, nếu như chỉ có Cung Dạ Yến hắn sẽ không e ngại, nhưng lúc này lại ra cái Đường Lăng Nguyệt.
Hắn không sợ nàng, nhưng lại sợ thế lực đứng sau lưng nàng.
Nữ nhân này hắn đắc tội không nỗi a!
Tốt hơn hết là kiếm cớ đi ngay!!!
Nghĩ vậy, Chu Dật Phàm ôm quyền khách khí nói:
- Hóa ra là Thiếu Cung Chủ của Linh Nguyệt Cung, tại hạ nghe danh đã lâu.
Thất kính, thất kính! Trước đó có gì mạo phạm mong Thiếu Cung Chủ lượng thứ!
Chu Dật Phàm đột nhiên lên tiếng, Đường Lăng Nguyệt cũng không muốn để ý đến hắn, nàng chỉ nhàn nhạt gật đầu, ánh mắt nhìn vào hư không không rõ là đang suy nghĩ chuyện gì.
Thấy Đường Lăng Nguyệt biểu tình hờ hững không nhắc lại chuyện cũ, Chu Dật Phàm trong lòng nhẹ nhàng thở phào, hắn tiếc nuối mà nhìn thoáng qua Cung Dạ Yến và Hạo Thiên Kỳ.
Thật vất vả mới nhìn thấy được hai cực phẩm mỹ nam tử, cứ ngỡ sẽ được đến tay, nhưng nào ngờ...
Cảm nhận được ánh mắt rét lạnh của Đường Lăng Nguyệt quét tới, Chu Dật Phàm lập tức rùng mình, vội vội vàng vàng ôm quyền cáo từ, sau đó mang theo tiểu Minh và thuộc hạ nhanh chóng rời khỏi.
Lúc này chỉ còn lại đám người Hạo Thiên Kỳ và Đường Lăng Nguyệt, Hạo Thiên Kỳ trong lòng có muôn vàn nghi vấn, hắn không rõ vị 'cô cô' này làm thế nào nhận ra được hắn? Còn nữa nàng sao lại mang họ Đường?
Nghĩ nghĩ liền buột miệng hỏi ra:
- Ngươi thật là cô cô ta? Vậy tại sao ngươi lại họ Đường?
Nghe được ngữ khí Hạo Thiên Kỳ đối với Đường Lăng Nguyệt không tỏ ra tôn trọng còn có chút thất lễ, mặc dù là nội điệt (cháu trái) của Đường Lăng Nguyệt, nhưng vẫn làm cho sáu thị nữ đi sau nàng nhíu mày khó chịu.
Bất quá các nàng chỉ là thị nữ của Đường Lăng Nguyệt, trước khi Đường Lăng Nguyệt không ra lệnh hay lên tiếng thì các nàng vẫn phải luôn an phận đứng bên cạnh nàng.
- Phải, ta là cô cô ngươi.
Họ Đường là theo họ của mẫu thân, tức tổ mẫu của ngươi.
Đường Lăng Nguyệt gật đầu, trong lời nói phảng phất ngữ khí buồn man mác, giống như mỗi một lời nói hay một cử chỉ của nàng đều tỏa ra một nỗi buồn sâu thẳm, bi ai không cách nào xóa bỏ được.
Cảm nhận được tầm mắt của nàng nhìn về phía Huyền Ngọc giới chỉ, Hạo Thiên Kỳ mày nhăn càng sâu, tựa hồ như bí mật của hắn muốn chôn giấu đang bị nàng nhìn thấu.
Hắn vẻ mặt trấn tĩnh nghi ngờ hỏi:
- Ta chưa hề gặp qua cô cô lần nào, tại sao ngươi lại nhận ra ta?
Đường Lăng Nguyệt không nói gì, liền đi tới cầm lấy cổ tay của Hạo Thiên Kỳ, sau đó đưa nguyên khí vào thân thể hắn dò xét.
Tốc độ của nàng quá nhanh, khiến hắn cả kinh không kịp tránh thoát.
Ngay khi cảm nhận được một luồng nguyên khí lạ đang thăm dò kinh mạch của bản thân, Hạo Thiên Kỳ trong lòng cấp bách ra sức giãy giụa lại không cách nào thoát ra được.
Bất lực mà nhìn về phía Cung Dạ Yến cầu cứu, vị cô cô mới gặp mặt này thật khiến hắn không hề an tâm.
Cung Dạ Yến tỏ vẻ sẽ không nhúng tay, y khoanh tay thờ ơ đứng nhìn.
Thấy Hạo Thiên Kỳ trừng mắt phẫn nộ nhìn mình, y hừ lạnh trừng mắt trở về:
"Hừ...Chuyện nhà của ngươi, thì ngươi tự mà giải quyết lấy, nói ta làm gì..."
"..."
Ở một bên Cung Dạ Yến mày qua mắt lại với Hạo Thiên Kỳ, mà bên kia Lam Thiên Vũ ánh mắt phát quang ngưỡng mộ nhìn Đường Lăng Nguyệt.
Này đây là thần tượng trong lòng của nàng, người mà nàng luôn xem là mục tiêu để phấn đấu.
Hạo Thiên Kỳ chết tâm đều muốn có, bằng hữu gì đó đều là cẩu ăn đi.
Một chút cũng không đáng tin cậy!!!
Cung Dạ Yến không ra tay, Hạo Thiên Kỳ cũng bất lực mà phản kháng, tùy ý Đường Lăng Nguyệt dò xét.
Đợi cho Đường Lăng Nguyệt kiểm tra xong, Hạo Thiên Kỳ tính toán nếu nàng ta nhận ra điều khác thường từ hắn, hắn nhất định sẽ liều cái cá chết lưới rách.
Bất quá thì thần hồn của hắn sẽ trở về Huyền Ngọc giới chỉ, sau đó phải đợi thêm thời gian rất rất lâu mới có thân thể thích hợp mà chuyển sinh.
Nghĩ vậy, Hạo Thiên Kỳ trong lòng có chút không muốn cùng khó chịu.
Ngay khi Đường Lăng Nguyệt buông cổ tay Hạo Thiên Kỳ xuống, ánh mắt nàng thoáng chốc hiện lên tia rung động cùng nhợt nhạt kinh hỉ, nhưng rất nhanh liền tiêu tán mất hút.
Đường Lăng Nguyệt không mặn không nhạt gật nhẹ đầu nói:
- Ân...!Mẫu thân nói không sai.
Thân thể ngươi đã tốt hơn rất nhiều.
Không cần đến Cửu Mệnh Đan duy trì.
Hạo Thiên Kỳ vẻ mặt kinh ngạc, hắn không nghĩ Đường Lăng Nguyệt chỉ vì muốn xác nhận chuyện này mà đích thân dò xét thể trạng của hắn.
Không lẽ là do hắn suy nghĩ nhiều?
Cũng phải....
Dù sao đi nữa Đường Lăng Nguyệt và hắn trên danh nghĩa cũng là cô chất, nàng ta muốn hại hắn cũng không có lý do.
Huống hồ với trí thông minh của Đường Lăng Nguyệt muốn ra tay với hắn cũng không nên ở tại chổ này, ngay trước mặt của Cung Dạ Yến.
Đường Lăng Nguyệt đưa tay đến trước mặt Hạo Thiên Kỳ dường như là một động tác vô thức.
Thấy vậy Hạo Thiên Kỳ mở to mắt sửng sốt nhìn nàng, trong lòng càng là không bình tĩnh, bất quá hắn cũng không tránh né như muốn chờ xem nàng tiếp theo sẽ làm gì bản thân.
Nhận thấy sự kinh ngạc trong mắt của Hạo Thiên Kỳ, Đường Lăng Nguyệt giật mình, ngọc thủ đưa tới liền nhanh chóng rút lại, vẻ mặt không có bất kỳ biểu hiện gì.
Nàng thập phần bình tĩnh nhàn nhạt nói:
- Cũng đã lâu không trở về thăm mẫu thân và các vị đại tẩu, Kỳ Nhi nếu như cũng quay lại Hầu phủ không bằng đi cùng ta, thế nào?
Hạo Thiên Kỳ bị lời nói của Đường Lăng Nguyệt làm cho bất ngờ, chưa kịp mở miệng từ chối thì lại nghe nàng ta nói tiếp:
- Quyết định vậy đi, Kỳ Nhi và Cung Thiếu Chủ đi cùng một chiếc xe ngựa, còn Vũ Dương công chúa thì để nàng ấy đi cùng ta.
Này vốn dĩ là không cho Hạo Thiên Kỳ cùng Cung Dạ Yến mở miệng cự tuyệt, Đường Lăng Nguyệt tự mình quyết định hết thảy mọi chuyện.
Không chỉ Hạo Thiên Kỳ tỏ ra bất mãn, mà ở bên cạnh hắn, Cung Dạ Yến tâm trạng cũng cực kì kém.
Y vẻ mặt âm trầm mà nhìn về phía Lam Thiên Vũ chờ đợi tiểu nha đầu mở miệng chối từ.
Nhưng nào ngờ tiểu nha đầu không những không khó chịu, mà còn tỏ ra vui vẻ tột độ.
Giống như được ngồi chung xe với Đường Lăng Nguyệt khiến nàng cảm thấy thích thú hơn là ngồi chung xe với y.
Cung Dạ Yến mặt mày đen sì, hậm hực theo sau đoàn người: "...."
.........
Lúc này ở trong xe ngựa của Hạo Thiên Kỳ và Cung Dạ Yến, tâm trạng của cả hai đều không tốt, nên ai nấy cũng không muốn mở miệng nói chuyện.
Hạo Thiên Kỳ trong lòng buồn bực không thôi, hắn suy đi nghĩ lại: 'Đường Lăng Nguyệt lúc này đột nhiên trở lại phải chăng là nàng ta đã phát giác ra được điều gì?'
Hạo Thiên Kỳ cố gắng tìm lại trong kí ức của nguyên chủ, rõ ràng là nguyên chủ và Đường Lăng Nguyệt không mấy thân thuộc, coi như là quan hệ cô chất nhưng cả hai hầu như không hề nói chuyện với nhau lần nào.
Đa số là nguyên chủ tìm cách tránh né Đường Lăng Nguyệt, dường như nguyên chủ khá sợ hãi vị cô cô này.
Lần cuối cùng nguyên chủ gặp Đường Lăng Nguyệt là cách đây sáu năm trước, khi đó nguyên chủ chỉ mới có chín tuổi, mà Đường Lăng Nguyệt đã là thiếu nữ mười bảy.
Chỉ với mười bảy tuổi mà tu vi của nàng ta đạt đến Luyện Khí bát trọng, được người người xưng tụng là thiên tài.
Cũng trong năm đó Cung chủ của Linh Nguyệt Cung - Ngọc Như Mộng thu nhận Đường Lăng Nguyệt làm đệ tử chân truyền.
Và trong một năm sau nàng ta thành công đột phá Tụ Khí Cảnh, khiến nhiều người trấn kinh.
Truyền kỳ của Đường Lăng Nguyệt ai nấy cũng đều hâm mộ thán phục, bất quá trong năm năm qua nàng ta không hề hiện thân lại khiến cho nhiều người quên lãng.
Cũng vì vậy mà Thượng Quan Võ không hề cố kỵ mà phế đi kinh mạch của Hạo Thiên Kỳ.
????????????????????????????????????????????????????????
- Thiên Diệp: Haha....!Lâu wa không ra truyện thấy có lỗi ghê.
Mà ta bận đi làm không có thời gian, xin lỗi mọi người nhé!
'Đường Lăng Nguyệt không phải nữ chủ, Đường Lăng Nguyệt không phải nữ chủ, Đường Lăng Nguyệt không phải nữ chủ...' Vấn đề quan trọng phải nhắc lại ba lần.
Ha hả....!Nữ chủ chưa xuất hiện, mọi người cứ đợi đi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...