Thời hạn nửa tháng rất nhanh liền đến, mặc dù là Hạo Thiên Kỳ vẫn luôn nhốt mình ở trong phủ tiềm tu.
Nhưng đối với hắn mà nói việc này không giúp cho tu vi của hắn tăng lên được bao nhiêu, cấp bậc vẫn cứ như vậy rì rì dậm chân tại chổ.
Hạo Thiên Kỳ nội tâm khá là buồn bực, hắn thật muốn ra bên ngoài lịch lãm.
Có chiến đấu, có trải nghiệm nguy hiểm, tu vi của hắn mới có thể thăng tiến.
Đạo lý này hắn đương nhiên hiểu rõ.
Chỉ là...!hắn không cách nào rời đi Hầu phủ, mỗi một khi muốn ra khỏi môn liền có một đống hộ vệ theo đuôi, một tấc cũng không rời.
Hạo Thiên Kỳ phiền muộn không thôi.
"Không được!!! Ta nhất định phải tìm được biện pháp rời khỏi."
Hạo Thiên Kỳ trong lòng gào thét, bật người đứng dậy, vội vội vàng vàng bước chân đi đến cửa phòng, liền có một nha hoàn hấp tấp chạy vào bẩm báo:
- Thế Tử! Người của Vân Liên dược quán đang ở đại sãnh chờ người.
Tới đúng lúc lắm!
Ánh mắt Hạo Thiên Kỳ phát sáng, hắn dĩ nhiên quên mất việc này.
................................!
Ngay sau đó Hạo Thiên Kỳ nhanh chân đi đến đại sảnh, từ xa nhìn thấy người đến dĩ nhiên không phải là Cung Dạ Yến, mà người này hắn cũng biết là ai.
Vì vậy liền mỉm cười tiếp đón:
- Chưởng quầy! Để ngươi đợi lâu đi.
Chưởng quầy thấy Hạo Thiên Kỳ đi đến, lại nghe hắn nói vậy lập tức lắc đầu khách khí đáp:
- Không lâu, không lâu.
Người trước mắt có thân phận tôn quý lại là khách quý của Thiếu Chủ, dù có đợi lâu đi nữa hắn cũng không dám lộ ra nửa phần oán trách.
Hạo Thiên Kỳ thấy hắn thái độ khách khí, cũng không nói gì, liền sai người chuẩn bị trà, rồi ngồi ở ghế chủ vị hàn huyên.
- Chưởng quầy, nay đến Hầu Phủ là có việc?
Mặc dù trong lòng Hạo Thiên Kỳ biết rõ, nhưng vẫn làm bộ làm tịch hỏi.
Chưởng quầy nghe vậy liền vội vàng đáp:
- Thiếu Chủ! Sai ta mang dược liệu đến cho ngài, còn hỏi ngài khi nào sẽ có món đồ Thiếu Chủ cần?
Hắn nói xong liền quan sát sắc mặt của Hạo Thiên Kỳ, chỉ thấy người ngồi trước mắt nở nụ cười nhàn nhạt, lại không hề đoán ra được tâm tư.
Trong lòng chưởng quầy có chút thấp thỏm lo âu, trước kia lỡ đắc tội với người ta, hiện tại chỉ hi vọng vị tiểu tổ tông này đừng lấy việc tư ra mà trả thù.
Hắn còn đang đợi câu trả lời của người này, trở về báo cáo cho Thiếu Chủ đâu.
Hạo Thiên Kỳ thấy chưởng quầy sát sát mồ hôi trên mặt, khẽ nhíu mày nghi hoặc.
Thời tiết rất nóng sao?
Không có a!
Hắn cũng không suy nghĩ nhiều, liền mở miệng nói ra hai từ ngắn gọn:
- Một tháng.
Chưởng quầy lập tức sửng người, hắn còn chưa kịp phản ứng lại thì đã nghe thấy Hạo Thiên Kỳ nói tiếp:
- Nói cho Cung Dạ Yến, sau một tháng đích thân đến gặp ta lấy món đồ của hắn.
Nghe Hạo Thiên Kỳ nói thẳng ra danh tính của Thiếu Chủ, chưởng quầy trong lòng có chút ít khó chịu.
Bất quá vì phép lịch sự hắn vẫn không hề tỏ ra một chút dị dạng nào, liền gật nhẹ đầu, sau đó từ trong lòng lấy ra một hộp gỗ đưa đến trước mặt Hạo Thiên Kỳ nói:
- Lời của ngài ta sẽ truyền đến Thiếu Chủ, còn đây là dược liệu.
Hạo Thiên Kỳ tiếp nhận hộp gỗ, cảm giác được bề mặt hộp gỗ mát lạnh lại tỏa ra nhàn nhạt linh khí, trong lòng liền thầm than.
Cung Dạ Yến còn rất có tiền a!
Không nghĩ đến tên này ở đây lăn lộn lại có điều kiện tốt như vậy.
Lại không giống hắn, mặc dù có thân phận là Thế Tử, nhưng hành sự cùng tiền tài cũng không thể sảng khoái muốn gì được đó như Cung Dạ Yến.
Nghĩ vậy Hạo Thiên Kỳ có chút đố kị bĩu môi, chậc chậc hai tiếng liền chăm chú nhìn hộp gỗ trên tay.
Hộp gỗ này chính là Thanh Mộc Linh Đằng, chuyên dùng để chứa đựng dược thảo, không những thế còn có khả năng giữ cho dược thảo luôn được tươi mới.
Có những loại dược thảo sau khi hái xuống trải qua một - hai canh giờ liền trở nên khô héo, tác dụng của nó cũng vì thế mà giảm đi một nửa.
Cho nên đại đa số những người luyện dược đều có một hộp Thanh Mộc Linh Đằng để chứa đựng dược liệu.
Bất quá Thanh Mộc Linh Đằng khá quý hiếm, càng là phân chia phẩm cấp.
Tử - Hồng - Lam - Hoàng, cao nhất là Tử cấp, thấp nhất là Hoàng cấp.
Cái mà Hạo Thiên Kỳ đang cầm trên tay chính là Lam cấp, có thể chứa đựng một trăm gốc dược thảo.
Hoàng cấp chứa được mười gốc.
Hồng cấp chứa được năm trăm gốc.
Tử cấp chứa được một ngàn gốc.
Loại Thanh Mộc Linh Đằng - Lam cấp này kiếp trước Hạo Thiên Kỳ có khá nhiều, đa số hắn đều sử dụng Hồng cấp, thậm chí Tử cấp lại có đến vài cái, nhưng tất cả đều được đặt ở tầng ba của huyền ngọc giới chỉ.
Hiện tại Hạo Thiên Kỳ chỉ có thể sử dụng tầng một, lại vô pháp mở ra tầng hai.
Còn đối với tầng ba...!Đó chỉ là một khái niệm mơ hồ, trừ phi bây giờ tu vi của hắn đạt đến Quy Hồn Cảnh, nếu không cũng đừng nghĩ đến mở được tầng ba.
Tu vi ở Tiểu Linh Lung Giới được chia thành những cấp bậc sau:
Luyện Thể
Luyện Cốt
Luyện Tủy
Luyện Khí
Tụ Khí Cảnh
Ngưng Hoá Cảnh
Quy Hồn Cảnh
Linh Nguyên Cảnh
Thông Linh Cảnh
Phân Thần Cảnh
Hoá Thần Cảnh
Đạt đến Hóa Thần Cảnh mới có thể thoát ly khỏi nơi đây, mà tiến vào Linh Lung Giới.
Nghĩ đến đây, nội tâm Hạo Thiên Kỳ thập phần rầu rĩ, mang theo tâm trạng không chút vui vẻ tiễn đi chưởng quầy, sau đó liền trở về phòng đóng cửa tiếp tục tiềm tu.
.............................!
Mọi hành động của Hạo Thiên Kỳ, Thái Quân đều rõ ràng tường tận.
Việc chưởng quầy của Vân Liên dược quán đi tới Linh Lung Các, cùng với toàn bộ cuộc nói chuyện ám vệ của nàng đều truyền đạt lại.
Thái Quân rất lấy làm lạ, từ khi tôn tử tỉnh lại, mất đi trí nhớ liền cứ như biến thành một người khác.
Trước đây ham thích ra ngoài chạy, lại không mấy chuyên tâm tu luyện.
Trên miệng lúc nào cũng nài nỉ nàng tiến cung, xin Thánh Thượng ban hôn gả công chúa cho hắn.
Hiện tại không những không còn nhớ gì đến chuyện này, mà trở nên rất ngoan ngoãn hiểu chuyện.
Lúc trước Hạo Nhi từng gặp gỡ Trường Nhạc công chúa ở Vân Liên dược quán, theo như ám vệ báo cáo tôn nhi không hề tỏ ra một chút si mê nào đối với vị công chúa này, mà thái độ thậm chí có chút lãnh đạm, xa cách.
Đây có thể nói là chuyện khá tốt.
Sự thay đổi này quả thực không tệ.
Nếu thay đổi theo chiều hướng tốt đẹp, nàng sẽ không phải bận tâm.
Chỉ là...!Nàng có chút hiếu kỳ, tôn nhi như thế nào lại kết giao được với Thiếu Chủ của Vân Liên dược quán?
Đều nói vị Thiếu Chủ này tính khí khá thất thường, rất ít giao thiệp với kẻ khác.
Ngay cả Hoàng Thượng vì muốn mượn sức y, ba lần bảy lượt triệu kiến y, y đều không cho mặt mũi.
Bất quá vì kiêng kị tài lực cùng thế lực của vị Thiếu Chủ này, cho nên đến bây giờ Thánh Thượng vẫn giữ thái độ không nóng không lạnh.
Nhưng mà dạo gần đây lại nghe nói Trường Nhạc công chúa thường hay chạy đến Vân Liên dược quán.
Việc này thật có chút kì lạ.
Không lẽ Bệ Hạ là có ý muốn gả công chúa cho vị Thiếu Chủ này?
Nghĩ vậy, Thái Quân xoa xoa huyệt thái dương lắc lắc đầu.
Chuyện của hoàng gia nàng vốn dĩ không muốn quan tâm.
Chẳng qua....!Nàng sợ tôn nhi đột nhiên nhớ lại, sau đó lại giống như trước kia chết sống muốn công chúa gả cho hắn.
Nếu thật sự như vậy, việc này quả thực rất phiền não.
Hi vọng Hạo Nhi cứ thành thành thật thật ngốc ở trong phủ, đừng gây hoạ bất kỳ chuyện gì, là nàng thắp nhang cảm tạ trời đất rồi.
.............................
Ách xì.....
Hạo Thiên Kỳ đang vùi đầu chế thuốc liền nhảy mũi một cái, nghi hoặc quẹt quẹt mũi lẩm bẩm:
- Ai đang nói xấu ta?
Nghĩ đến nguyên chủ có khá nhiều địch nhân, hẳn là những người đó đang chữi bới hắn.
Thật đúng là những kẻ nhàm chán.
Lắc lắc đầu không thèm nghĩ đến chuyện vô bổ này, Hạo Thiên Kỳ lập tức chuyên tâm chế thuốc.
Lúc này đây hắn đang thuần thục cắt từng gốc dược liệu thành những mảnh nhỏ rất đều nhau.
Sau khi cắt xong, hắn lại dùng một cái chày bằng sắt nghiền nát đống dược liệu.
Làm xong hết thảy, Hạo Thiên Kỳ đưa tất cả số dược liệu được sơ chế bỏ trong vào một cái nồi nhỏ.
Cái nồi này vốn dĩ là một cái đan đỉnh, nhưng hình dáng lại khá đơn sơ, thậm chí càng giống với một cái nồi dùng để nấu ăn.
Nếu không phải toàn thân nó mang một màu sắc khá bắt mắt, thì ai nhìn vào cũng đều sẽ không nghĩ nó là một đan đỉnh.
Chất liệu làm ra nó là một loại kim loại được lấy ở bên trong miệng núi lửa, do vậy toàn thân nó liền có một màu đỏ rực tựa như hoả diễm đang cháy, nhìn chung thì không chút nào đẹp mắt.
Bất quá phía dưới nồi có ba cái chân đứng, đặc biệt là xung quanh thân nồi còn điêu khắc một số đồ án hoa văn khá kì lạ.
Có thể nói cái nồi này tuyệt đối không bình thường.
Hạo Thiên Kỳ nhìn nhìn Hoả Thiên Đỉnh tâm tình có chút phức tạp, đã từ rất lâu rất lâu về trước.
Hắn thậm chí cũng không nhớ rõ là bao nhiêu năm đã không dùng cái đỉnh này để chế dược.
Chỉ nhớ rõ từ năm hắn mười hai tuổi đã bắt đầu nhập môn luyện dược, sư phụ lúc ấy liền ban cho hắn Hoả Thiên Đỉnh.
Có thể nói cái đỉnh này đi theo hắn cũng một thời gian khá lâu, tuy rằng sau này có được dược đỉnh tốt hơn, nhưng hắn cũng không vứt bỏ Hoả Thiên Đỉnh, mà chỉ đem nó đặt ở tầng một của huyền ngọc giới chỉ.
Về sau cũng không lại đi xem, không nghĩ đến hiện tại lại có cơ hội dùng đến.
Thật là hoài niệm.
Lúc này Hạo Thiên Kỳ không phải luyện đan, mà là điều chế linh dịch, hình thái này có dạng thể lỏng được tinh luyện ra từ trong dược liệu.
Sau đó lại cô đọng ngưng kết linh dịch, thành một loại dịch thể tinh khiết nhất mà không chứa bất kỳ tạp chất nào.
Đương nhiên linh dịch tác dụng vẫn xa xa không bằng được với đan dược, không nói đến luyện đan trình độ yêu cầu cao hơn linh dịch, mà còn bắt buộc phải sử dụng nguyên khí điều chế.
Đối với linh dịch loại hoả diễm bình thường nào cũng đều có thể luyện chế ra, nhưng với đan dược thì khác.
Muốn cô đọng thành thể rắn cần phải có nguyên khí dẫn dắt, càng quan trọng hơn phải hấp thụ được thiên địa linh khí tiến hành ngưng đan.
Quá trình này nói dễ không dễ, nói khó không khó, đều đòi hỏi sự tập trung cao độ cùng tinh thần lực cực kì cao.
Bất quá ở Tiểu Linh Lung Giới đan dược vẫn rất hi hữu, mà linh dịch lại có khá nhiều.
Có thể nói người luyện chế ra được đan dược không nhiều lắm.
Bằng không loại phế phẩm Cửu Mệnh Đan sao lại khiến cho người người coi như trân bảo như vậy?
Bản thân phục dụng Cửu Mệnh Đan, Hạo Thiên Kỳ đã rất là phiền muộn.
Tác dụng có lợi thì rất ít, mà đem lại phiền toái thì khá lớn.
Mặc dù đã trải qua máu huyết chân long gột rửa, nhưng bên trong thân thể hắn vẫn còn lưu lại độc tố của Cửu Mệnh Đan.
Đúng vậy, Cửu Mệnh Đan có ẩn chứa độc tố, tuy rằng không mạnh, nhưng càng lâu dài về sau tuổi thọ của hắn, thậm chí là nguyên khí trong cơ thể cũng sẽ bị độc tố này dần dần ăn mòn.
Cửu Mệnh Đan có thể chữa trị kinh mạch, có thể khôi phục nội thương, càng có thể giúp cho đan điền vỡ nát trở nên lành lại.
Nhưng...!Nó có tác dụng phụ mà không mấy ai biết, đó là người phục dụng Cửu Mệnh Đan đều sống không quá mười năm.
Bởi vì tài liệu chế tạo Cửu Mệnh Đan khá quý hiếm, hơn nữa người luyện chế ra nó cũng không nhiều.
Cho nên tác dụng phụ này của nó không mấy ai có thể nghiệm chứng được.
Hiện tại Hạo Thiên Kỳ chính là điều phối linh dược để tiêu trừ đi độc tố của Cửu Mệnh Đan trong thân thể, vốn dĩ chỉ cần một viên đan dược là có thể giải quyết hoàn toàn vấn đề này.
Cố tình hiện tại Hạo Thiên Kỳ không thể luyện được đan dược, tu vi không đủ không thể dùng nguyên khí ngưng kết đan, nên muốn trị dứt điểm thật không có cách nào.
Huống chi là luyện ra đan dược cho Cung Dạ Yến.
Trước mắt dùng linh dược để ôn dưỡng thân thể, sau đó dần dần bài trừ độc tố ra bên ngoài, cho đến khi thân thể không có bất kỳ sự nguy hại nào, thì lúc đó Hạo Thiên Kỳ mới có thể thuận lợi luyện chế được đan dược.
Tuy rằng bắt đầu nhập môn Luyện Đan điều kiện tiên quyết bắt buộc chính là 'tu vi phải đạt tới Tụ Khí Cảnh', nhưng với thành tựu luyện đan siêu việt từ mấy trăm năm tích tụ, còn có rất nhiều kinh nghiệm mà kiếp trước mang lại.
Hạo Thiên Kỳ khởi đầu luyện đan từ tu vi Luyện Cốt, quả thực cũng không phải là không được.
Nếu không hắn cũng không mạnh miệng mà hứa hẹn một tháng sau sẽ giao đan dược cho Cung Dạ Yến.
Đương nhiên với tu vi Luyện Cốt ở hiện tại Hạo Thiên Kỳ vốn dĩ không thể nào luyện chế ra được đan dược.
Bất quá hắn có một phương pháp khiến cho bản thân sớm có được nguyên khí, mà không cần đạt tới Tụ Khí Cảnh mới có.
Phương pháp này chính là đả thông mười hai chính kinh và kỳ kinh bát mạch.
Thông thường những võ giả khi đạt tới Luyện Tủy mới có thể thử sức đả thông mười hai chính kinh, sau khi đạt tới Tụ Khí Cảnh mới tiếp tục đả thông đến kỳ kinh bát mạch.
Sở dĩ Hạo Thiên Kỳ dám vượt cấp đả thông kinh mạch là vì trước đó kinh mạch của hắn đã được máu huyết chân long hàn gắn lại, không những dẻo dai mà được trui rèn cứng cáp hơn thường nhân gấp mấy lần.
Tất nhiên vấn đề trước mắt vẫn là loại bỏ độc tố, mới tính đến chuyện tiếp theo.
Lúc này linh dược cần thiết đều đã được luyện chế xong, Hạo Thiên Kỳ cầm lấy một bình dược đưa lên miệng uống.
Hắn muốn bài trừ hết tất cả độc tố ra bên ngoài, có như vậy mới có thể tiến hành bước tiếp theo đả thông kinh mạch.
Liên tục năm ngày dùng linh dược điều dưỡng thân thể, cuối cùng độc tố của Cửu Mệnh Đan trong thân thể cũng được giải trừ.
Phải nói rằng Hạo Thiên Kỳ khá là may mắn, bởi vì hắn chỉ phục dụng một viên Cửu Mệnh Đan.
Nếu hắn dùng hai viên, vậy thì độc tố sẽ càng nhiều gấp hai lần, không những điều trị càng dài lâu mà dược liệu đều là những thứ rất quý hiếm.
Nhốt mình năm ngày trong phòng, Hạo Thiên Kỳ cảm thấy hẳn nên ra bên ngoài hít thở một chút không khí trong lành.
Vừa mới mở cửa phòng đi dạo vài vòng trước sân, liền thấy Thái Quân cùng với ba vị bá mẫu đi đến.
Hắn vội vàng bước chân đi tới khom người thỉnh an:
- Tổ mẫu, ba vị bá mẫu an khang.
Thái Quân gật nhẹ đầu, thấy thần sắc của hắn không giống như bệnh trạng, có chút yên lòng liền nói:
- Bên ngoài gió lạnh vào trong nói chuyện.
Ngay sau đó Thái Quân dẫn đầu đoàn người đi vào khách phòng của Linh Lung Các.
Đợi cho mọi người đều an toạ, lúc này nàng mới lên tiếng hỏi han:
- Gần nhất Kỳ Nhi luôn nhốt mình trong phòng là có chuyện gì? Thân thể có chổ nào không ổn sao?
Cảm giác được ánh mắt của tất cả mọi người đều đang tập trung nhìn mình, Hạo Thiên Kỳ thập phần bình tĩnh từ tốn trả lời:
- Tôn nhi cảm thấy rất tốt, lần trước phục dụng viên Cửu Mệnh Đan thứ hai, sau đó Vân Liên dược quán lại đưa tới đan dược.
Không những thân thể rất khoẻ khoắn, mà tu vi còn tinh tiến hơn trước.
Mấy ngày trước đây vì muốn đột phá Luyện Cốt nên tôn nhi mới phải bế quan.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...