- Anh Mạc, cảm ơn anh, giúp em chuyện lớn như vậy .Mộ Dung Tuyết cảm kích nói.Mạc Lưu Phong ậm ừ một câu, sau đó tới gần lỗ tai Mộ Dung Tuyết nói một câu.- Vậy em chuẩn bị báo đáp anh như thế nào, lấy thân báo đáp, thế nào?Mộ Dung Tuyết lập tức đỏ bừng mặt.- Anh Mạc, anh...!Cư nhiên lấy em ra nói giỡn!!!- Ha ha ha! Đừng tức giận, anh nói giỡn a.Mạc Lưu Phong nhìn cô vì nghe thấy lời hắn nói mà đỏ hồng hai má, tâm tình hắn rất tốt.......Một bữa cơm, lúc Mạc Lưu Phong không ngừng trêu ghẹo thì Mặc Tử Văn ở giữa trung hoà, cứ như vậy mà vui vẻ kết thúc.Sau khi ăn xong, Mạc Lưu Phong nhận một cuộc điện thoại khẩn cấp liền rời đi.Mà Mộ Dung Tuyết cùng Mặc Tử Văn tới một trong phòng trọ nhỏ tương đối hẻo lánh, Mộ Dung Tuyết nhìn hoàn cảnh chung quanh, tường ngoài cùng có chút loang lổ vết nứt, cửa sắt hơi có chút rỉ sét, làm cô có chút ngoài dự kiến.Kỳ thật Mặc Tử Văn cũng là không có biện pháp, vì trị liệu bệnh cho em trai, hắn đã tiêu hết toàn bộ tiền, cũng bởi vì muốn chiếu cố em trai mà xin xuất ngũ.
Xuất ngũ xong, hắn tìm không ít công việc bảo vệ, nhưng bọn họ hoặc là có chút ghét bỏ em trai hắn là trói buộc, hoặc là người tiểu thư được bảo hộ bởi vì vẻ bề ngoài mà quấn lấy hắn, cha mẹ vị đó đương nhiên là cực lực phản đối xào, cho nên hắn cũng chỉ có thể thuê phòng ở loại.
Phòng ở này tuy rằng bề ngoài thoạt nhìn có chút rách nát, nhưng trong phòng còn xem như tương đối sạch sẽ.- Ngượng ngùng, để cô chê cười.Mặc Tử Văn nói.Mộ Dung Tuyết lắc lắc đầu, đi vào.Toàn bộ phòng ở chỉ tầm 30 mét vuông, bên trong rất sạch sẽ, chỉ có một chiếc giường cùng một chiếc ghế dựa cũ kỹ.
Trên giường là em trai Mặc Tử Văn.- Anh, anh đã về rồi? Chị gái xinh đẹp này là ai?Người con trai nằm trên giường, sắc mặt tái nhợt, trên mặt lộ ra tươi cười vui vẻ.Mộ Dung Tuyết nhìn về phía người con trai, ước chừng 13 tuổi, mái tóc màu nâu, ngũ quan tuấn tú, đôi mắt thanh triệt giống như tiểu bạch thỏ không rành thế sự, trên mặt thần sắc tái nhợt làm hắn thoạt nhìn yếu đuối mong manh, nhưng mà hắn tươi cười tốt đẹp như vậy, làm cô nhịn không được mà trong lòng mềm nhũn, có loại suy nghĩ xúc động muốn bảo vệ hắn.
Người con trai giống như bông hoa nhỏ, lớn lên cũng không giống Mặc Tử Văn một chút nào.- Tử Lâm, hôm nay cảm giác thế nào?Ánh mắt Mặc Tử Văn ôn nhu giống như thay đổi thành một người khác.- Anh, em không có việc gì, hôm nay thân thể rất tốt, anh, anh còn không có nói cho em biết chị gái xinh đẹp này là ai?Mặc Tử Lâm tò mò hỏi.Mặc Tử Văn nhìn về phía Mộ Dung Tuyết ý nói xin lỗi.- Cô ấy là bà chủ của anh, anh tìm được công việc mới….Vừa nghe là bà chủ của anh trai, sắc mặt Mặc Tử Lâm có chút sợ hãi.- Đại tiểu thư, thân thể tôi rất tốt, sẽ không phiền toái đến hai người, anh trai tôi thân thủ cũng rất lợi hại!Mạnh mẽ chống đỡ thân thể gầy yếu, hắn cư nhiên muốn đứng lên tỏ vẻ thân thể mình rất tốt.Mộ Dung Tuyết trong lòng chấn động, hai anh em này cảm tình thật tốt! Anh trai từ bỏ tiền đồ cũng muốn chiếu cố em trai, em trai lại sợ liên lụy anh trai.
Một đời trước cô đào tim đào phổi đối tốt với tiêu khả lệ hơn chính bản thân mình, mà người chị họ đó thế nhưng muốn mệnh của cô, ngay cả một đời này cũng không ngừng tìm phiền toái đến cho cô.- Sau này gọi em là Tiểu Lâm đi, tôi biết anh trai em rất lợi hại, em trước không cần khẩn trương, tôi đã tính toán muốn hợp tác lâu dài.Mộ Dung Tuyết an ủi nói.- Tôi sẽ ngoan ngoãn ở chỗ này, sẽ không gây phiền toái cho hai người.Hắn tựa hồ vẫn thực lo lắng, trong đôi mắt tròn của Mặc Tử Lâm như mang theo khát vọng.Xem ra là trước đây cố chủ ghét bỏ hắn đã để lại bóng ma cho hắn, trong lòng Mộ Dung Tuyết buồn bực, bọn họ như thế nào nhẫn tâm thương tổn một đứa nhỏ như vậy.- Tử lâm, thân thể của em không thể kích động, yên tâm đi, đại tiểu thư là người thực tốt.Mặc Tử Văn có chút đau lòng em trai.
Từ nhỏ bọn họ hai người đã sống nương tựa lẫn nhau, lúc sinh em trai sinh, mẹ hắn bị khó sinh mà rời nhân thế, mà em trai từ lúc sinh ra, thân thể đã suy nhược, có bệnh tim bẩm sinh trái tim, ba hắn bởi vì không đủ sức kham nổi bệnh tình của em trai cũng lặng yên rời nhà bỏ bọn họ, từ đó không có trở về, mà những người thân thích, bạn bè trốn tránh hai anh em bọn họ, ngay cả cửa cũng không ra.Lúc đầu bởi vì khó khăn, bệnh tình Mặc Tử Lâm vẫn luôn không được cứu trị, sau bọn họ gặp được một bà cố nội thu lưu bọn họ, mà hắn vì có thể để em trai được cứu trị tốt nhất, đã sớm tham gia quân ngũ, cách đoạn thời gian liền về nhà nhìn xem, toàn bộ vật tư trong lúc hắn tòng quân đoạt được đều dùng để trị liệu bệnh cho em trai.
Thẳng đến một năm trước, bà cố nội qua đời, khi đó bọn họ thương tâm muốn chết, Mặc Tử Lâm thậm chí còn mấy lần ngất đi.
Thời gian rất lâu mới bình phục tâm tình, sau đó bởi vì muốn chiếu cố em trai, Mặc Tử Văn liền xuất ngũ.Qua một hồi lâu, Mặc Tử Lâm mới thật sự tin tưởng chị gái này thật sự sẽ không ghét bỏ hắn, mới vui vẻ cười.
Vì thân thể suy yếu, chỉ trong chốc lát đã ngủ.Nhìn Tiểu Lâm đã ngủ say, Mộ Dung Tuyết ý bảo Mặc Tử Văn đi ra ngoài cửa nói chuyện.Tới ngoài cửa, Mộ Dung Tuyết hỏi bệnh tình Tiểu Lâm.- Anh Tử Văn, Tiểu Lâm rốt cuộc là bệnh gì a, không thể trị liệu được sao?Mặc Tử Văn thở dài, có chút trầm trọng nói:- Tử lâm là bị bệnh tim bẩm sinh, hơn nữa khi còn nhỏ không điều dưỡng tốt, từ nhỏ vẫn luôn tìm thầy trị bệnh, uống vô số thuốc, không tốt không nói, ngược lại nặng thêm không ít.Mộ Dung Tuyết nhíu mày, Mặc Tử Văn ngày thường phải bảo vệ mình, đừng nói hắn không yên tâm, mà hiện tại ngay cả cô nhìn cũng cảm thấy không yên tâm, vốn cô muốn mua một căn phòng cách vách an trí cho hai người bọn họ, nhưng hiện tại lại có chút lo lắng, ngày thường nếu Mặc Tử Văn cô có việc đi ra ngoài, để Tiểu Lâm một người ở kia có thể không tốt hay không, liền tính có thể mời hộ lý, nhưng là hộ lý cũng là lãnh tiền lương, không thể chú ý như người nhà.Mộ Dung Tuyết trầm tư một chút, nói:- Anh Tử Văn, tôi cảm thấy có thể đem Tiểu Lâm an trí đến nhà tốt, ba mẹ tôi rất tốt, rất dễ ỏ chung, hơn nữa trong nhà có dì Ngô tinh tế, người hầu cũng tương đối nhiều, chiếu cố Tiểu Lâm cũng tương đối tốt, nếu mời hộ lý trông hắn, tôi cũng không yên tâm, anh cảm thấy như thế nào?.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...