Nghe thấy giọng nói của Tiêu Linh Vận truyền đến từ phía sau, Cố Tây Tước chỉ cười rồi im lặng không nói câu nào. Tiêu Linh Vận nhìn chằm chằm vào cái ót sau đầu anh, hận không thể vớ lấy cái ghế bên cạnh mà đập một phát, nghĩ thầm nếu mà đập cái chết tươi thì tốt biết bao!
Nhưng cô biết rõ tốc độ của người đàn ông này nhanh thế nào, võ công mà cô học được ở Lan Lăng Tiêu Thị hoàn toàn không có chút đất dụng võ. Mà giờ cái mạng nhỏ của cô đang nằm trong tay Cố Tây Tước, cô nào dám manh động.
Khuôn mặt nhìn nghiêng của người đàn ông này rất đẹp, so với khi nhìn chính diện thì càng khiến người khác điên đảo hơn. Nhưng Tiêu Linh Vận giờ chẳng có tâm tư mà thưởng thức, đối với cô, dù cho anh ta có đẹp nữa, có nghiêng nước nghiêng thành đi chăng nữa, thì cũng là một đóa hoa anh túc có độc!
Một phút trôi qua, Tiêu Linh Vận vẫn đang đợi câu trả lời của Cố Tây Tước. Nhận ra sự căng thẳng của Tiêu Linh Vận, cuối cùng Cố Tây Tước cũng cất tiếng nói, cười mị hoặc: “Còn phải xem tâm tình tôi, trước khi cô nghe lời hoặc làm tôi chán ghét thì cô đều phải làm nô lệ riêng của tôi.”
“Thế nếu như tôi không nghe lời, làm anh chán ghét thì sao?” Chả lẽ sẽ cho tôi đi khỏi đây? Cô nắm chặt tay, cố gắng bình tĩnh lại. Cô không thể tức giận chỉ vì mấy câu này của anh ta, cố gắng điều chỉnh lại hơi thở của mình.
“Vậy thì chỉ có một kết quả.” Cảm giác được âm thanh hít thở sâu của Tiêu Linh Vận, Cố Tây Tước quay đầu lại, nhìn chăm chú vào đôi mắt đang vô cùng căng thẳng của cô rồi nở nụ cười, giọng nói nhàn nhạt nói rõ từng câu từng chữ: “Cô sẽ không tồn tại nữa.”
Đồng tử của Tiêu Linh Vận liên tục co rút lại, đôi mắt thù hận nhìn vào ánh mắt của Cố Tây Tước. Không tồn tại, không lẽ là thủ tiêu mình? Một luồng gió lạnh thổi qua trái tim Tiêu Linh Vận. Người này rốt cục có thân phận gì, vì sao nói đến việc giết người mà lại nhẹ nhàng như đang nói “thời tiết hôm nay thật tuyệt” cơ chứ???
Đôi mắt của Tiêu Linh Vận híp lại, có tia sát khí tỏa ra, bị Cố Tây Tước nhìn thấy rõ. Cố Tây Tước cảm thấy thật thú vị, hơi dùng lực giơ tay ra sờ cái cổ xanh tím của Tiêu Linh Vận, như cười như không nhìn Tiêu Linh Vận.
“Đừng coi tôi là mãnh thú hồng thủy, tôi không ăn thịt người. Nhưng cô phải nhớ kĩ một điều, giờ tôi là chủ nhân của cô. Nếu như cô sau này lại phạm phải thì nên biết rõ sẽ có kết cục thế nào.”
“Anh!!” Tiêu Linh Vận lùi về phía sau một bước, gạt tay anh ta ra, không thèm quan tâm đến cái cổ đang đau đớn mà phẫn nộ nói: “Nói vậy tức là anh nhất định sẽ giết tôi! Chết sớm chết muộn đều là chết, vậy thì thà rằng anh giết tôi luôn đi! Để tôi chết sớm đầu thai sớm!” Đợi anh ta chán ghét rồi mới giết? Thế chả phải chết cảng thảm hơn sao?
Cố Tây Tước đứng thẳng lên, đưa mắt nhẹ nhàng nhìn về phía Tiêu Linh Vận, như không thấy sự thù hận của cô mà cười: “Cãi sao? Điều duy nhất giờ cô phải làm, đó là ngoan ngoãn ở bên cạnh tôi, làm một nô lệ nghe lời.”
Tiêu Linh Vận cắn răng, hai tay nắm chặt, tức giận nhìn Cố Tây Tước. Nô lệ cái em gái nhà anh! Bổn tiểu thư không phải nô lệ tình dục! (Kiba: =)))) cách chửi bậy nhẹ hơn so với … mother =)) )
Đón lấy ánh mắt tức giận của Tiêu Linh Vận, nụ cười trên môi Cố Tây Tước vụt tắt, lạnh như băng tiến lại gần, nói lạnh nhạt: “Thực ra cô rất may mắn, có thể sống đã là một việc tốt rồi.”
Tiêu Linh Vận không hề chớp mắt nhìn Cố Tây Tước, lời nói của anh ta vang lên trong đầu cô, từng tế bào trong cơ thể cô đều đang bài xích câu nói này, nhưng không đợi Tiêu Linh Vận tiêu hóa hết câu nói đó, anh ta lại cười mị hoặc: “Tốt nhất cô không nên manh động.”
“Còn nữa…. tốt nhất cô nên đảm bảo luôn ở trong tầm nhìn của tôi… mọi lúc... ,nếu không…” Cố Tây Tước giơ tay lên, làm một động tác vuốt cổ, giọng nói lạnh nhạt: “Cô sẽ phải trả cái giá còn thê thảm đau đớn hơn cái chết.”
Khi Tiêu Linh Vận vô thức sờ cổ, thì Cố Tây Tước chỉ nói một câu “Từ mai trở đi, cô sẽ phụ trách việc lau dọn của pháo đài này.” Rồi quay người rời đi mà không nhìn Tiêu Linh Vận thêm một lần nào. (kiba: Dạ vâng, cái nhà xây như ngôi mộ của anh í đã được nâng cấp lên thành pháo đài =))) )
Tiêu Linh Vận đứng đờ ra, như thế là ý gì? Mình trở thành công nhân quét dọn rồi sao?
Không chỉ là nô lệ tình dục? Mà còn là công nhân quét dọn? Sau khi nhận ra điều này, Tiêu Linh Vận thật không biết nên khóc hay cười nữa.
Có điều, nếu được tiếp tục sống thì thật là một việc tốt!
“Hi! Tiểu ca lái xe ơi, chủ nhân nhà anh có ý gì vậy?” Tiêu Linh Vận phát hiện ra Bách Lý Thanh cũng đang chuẩn bị rời khỏi đó thì liền tiến lên một bước bắt lấy tay anh ta.
Bách Lý Thanh dừng lại, nhìn Tiêu Linh Vận đang nắm chặt tay anh ta rồi chỉ. Khi Tiêu Linh Vận nhướng mày rồi thả tay ra thì nghe thấy giọng anh ta:
“Tôi là Bách Lý Thanh. Ý của gia là, từ hôm nay trở đi cô là người dưới trướng của gia! Cô nên thấy may mắn, vì cô là người của Tiêu Gia nên hôm nay mới còn sống. Về sau nhanh nhẹn chút, nếu lần sau mà còn làm Tước gia tức giận, thì có về được Tiêu Gia thì cũng chỉ là một cái xác thôi!” Khi nói khóe miệng nở nụ cười ẩn nhẫn.
Sau khi Bách Lý Thanh rời khỏi đó, cả căn phòng rộng lớn chỉ lại một mình Tiêu Linh Vận.
“Fuck! Đắc ý cái gì chứ!” Chửi thầm một tiếng, Tiêu Linh Vận lấy chân đạp đổ ghế ngồi. Rốt cục anh ta là ai mà lại bá đạo như thế?
Mà người lái xe nói thế, tức là người kia có quen biết cha mình sao? Nếu không sao tự dưng lại nói “Cô nên thấy may mắn vì là người nhà họ Tiêu”, thật kì lạ!
Tiêu Linh Vận sờ lên cái cổ đau nhức, đi về phía nhà vệ sinh, nhìn vào màu xanh tím trên cổ. Rồi cô đập “Binh” một phát xuống mặt nước, nhìn mặt nước lay động mà cắn chặt răng thầm nghĩ, đáng chết!
Cô tuyệt đối không thể ngồi chờ chết như thế này, hắn ta thay đổi thái độ như chong chóng, chưa biết chừng một lúc nào đó mình đắc tội anh ta thì cái mạng nhỏ này cũng đi đời nhà ma luôn! Ở bên cạnh anh ta há chả phải đi tìm cái chết sao?
“Đing!!! Hệ thống nhắc nhở, vi phạm điều thứ ba, nắm tay người khác mà không phải Cố Tây Tước, bị trừ 1000 điểm kinh nghiệm. Tổng điểm kinh nghiệm hiện tại là: -1000 điểm. (âm nhé mọi người =)) )
Tiêu Linh Vặn chết lặng, fuck! Thật sao?
Lại còn trừ điểm kinh nghiệm nữa? Người ta còn chưa kiếm được điểm nào đã bị trừ rồi là sao? Còn để người ta sống nữa hay không đây? Cứ đà này thì mình còn được cái khỉ gì?
Nửa kia của số phận gì chứ? Rõ ràng là sao chổi! Cứ xuất hiện là xui xẻo dồn dập!
“Hệ thống thân mật chó má kia, vừa rồi rõ ràng ta chỉ chạm một cái, đâu phải là nắm tay chứ? Con mẹ nó Cố Tây Tước rốt cục là thằng nào?” Tiêu Linh Vận bước ra khỏi phòng vệ sinh liền giơ nắm đấm lên cánh cửa phòng, cánh cửa vang “Bing” một tiếng rồi đổ uỳnh xuống.
“Cô rốt cục đang làm gì? Ai cho phép cô gọi thẳng tên họ của gia?” Trùng hợp sao Bách Lý Thanh đang lên lầu thì nhìn thấy nắm đấm của Tiêu Linh Vận vẫn còn trên không trung. Bước đến gần Tiêu Linh Vận, anh ta kìm nén sự tức giận, phải biết là cánh cửa này là do Tước gia chọn lựa kĩ càng mới được một cái vừa ý!
“Liên quan gì đến tôi? Nó vốn hỏng từ trước, chả lẽ tôi đấm mạnh vậy sao?” Tiêu Linh Vận không chút khách khí dẫm lên cánh cửa đang đổ xuống đất.
Khoan đã, anh ta vừa nhắc đến Cố Tây Tước?
“Này, cậu lái xe, gia nhà anh tên gì? Người đâu? Có lai lịch gì?” Tiêu Linh Vận nhìn Bách Lý Thanh đang ngồi bên cạnh cánh cửa đổ thì chuyển ánh mắt, chu môi lên hỏi.
“Cô biết rõ còn hỏi, không phải vừa rồi cô hét tên gia sao? Các vấn đề khác, tự cô đi hỏi gia đi!” Anh ta còn phải kiểm tra xem vì sao cách cửa đấy lại đột nhiên đổ xuống, không rảnh mà để ý đến Tiêu Linh Vận. Tiêu Linh Vận đang chuẩn bị cáu kỉnh thì đầu chợt lóe lên. Thì ra anh ta chính là Cố Tây Tước, đúng là xa tận chân trời gần ngay trước mắt!
Điểm kinh nghiệm của cô cứ thế mà bị tụt rồi!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...