Tác giả: Trang Mun
-------------------------------------------------
"Từ Lệ Chi vẻ mặt khinh thường nói, "Cô biết tôi là ai không hả? Đừng nói là một cái váy này, cả cửa hàng này tôi cũng mua được." Từ Lệ Chi vẻ mặt cao ngạo nói.
Thấy ở đây có tranh chấp nhiều người cũng liếc mắt lại đây, thấy Từ Lệ Chi nói ra những lời đó, nhiều người ở đây cũng cảm thấy khó chịu, chưa biết nhà cô ta có bao nhiêu tiền, nhưng hành động và lời nói của cô ta đã nói lên cô ta không được dạy dỗ tót rồi.
"Ghét nhất những loại như này, tưởng có tiền mà lên mặt sao!" Hà Như tức giận nói, cô ghét nhất những kẻ có tiền mà khinh thường người khác.
Diệp Vy và Bảo Nghi gật đầu tỏ vẻ đồng tình.
Cô gái đi cùng Từ Lệ Chi có vẻ hơi rụt rè, cô nhìn thấy nhiều người nhìn lại đây chỉ trỏ, cô xấu hổ lôi kéo tay của Từ Lệ Chi, "Lệ Chi, thôi đi, chúng ta về thôi."
Từ Lệ Chi nghe vậy tức giận nói, "Tại sao phải về, rõ ràng tôi nhìn thấy cái váy này trước."
Từ Lệ Chi và Khánh Linh không ai chịu nhường ai, nhân viên lúc đó cũng đến nói chiếc váy này là Khánh Linh vào xem đến trước, lúc đó Từ Lệ Chi nhất quyết không chịu, nhưng thấy nhiều người càng ngày càng nhìn lại đây, cô đành dậm chân tức giận rời đi.
Cô gái đi cùng thấy Từ Lệ Chi rời đi, xấu hổ quay sang xin lỗi Khánh Linh rồi xoay người đuổi theo.
Diệp Vy thấy không còn chuyện gì nữa, cô quay sang nhìn Hà Như, "Cậu có muốn mua cái váy này không?"
Hà Như nghe cô hỏi thì ngắm chiếc váy này một lần nữa, một lúc sau cô cắn răng, "Mua!"
Diệp Vy nhìn cô nàng như bị mất một miếng thịt mà bật cười.
Ba người thanh toán xong rồi ra về, trước khi về Diệp Vy liếc mắt nhìn Khánh Linh một lần, bỗng nhiên cô cảm thấy có cảm tình với cô gái này.
Diệp Vy không biết, sau này cô còn sẽ gặp lại cô gái này, lúc đó đã đứng bên cạnh em trai cô, lấy thân phận em dâu cô xuất hiện trước mặt cô.
.....
Thời gian cứ thế trôi đi, hai tháng sau Diệp Vy nhận được một cuộc điện thoại.
Diệp Vy im lặng nghe người ở đầu dây bên kia nói, đôi mắt tĩnh lặng của cô xẹt qua một tia đau buồn.
Diệp Vy tắt điện thoại, đôi mắt mờ mịt, để ý kĩ sẽ thấy có chút lấp lánh.
"Sao vậy?" Hàn Phong để đĩa thức ăn lên bàn, anh đi đến chỗ Diệp Vy đang ngồi trên sô pha, ngồi xổm xuống trước mặt cô, bàn tay anh áp lên má cô.
Diệp Vy dời mắt nhìn Hàn Phong, đột nhiên cô lao vào ngực anh.
Hàn Phong có chút bất ngờ nhưng anh cũng không hỏi gì, anh bế cô ngồi lên, bàn tay vỗ nhẹ sau lưng cô chấn an.
Diệp Vy yên tĩnh một hồi, lúc sau cô lên tiếng, "Diệp Lâm Thiên.... Chết rồi." Nói ra hai chữ cuối, giọng Diệp Vy có chút nghẹn ngào.
Hàn Phong nghe vậy cũng không có kinh ngạc gì nhiều, kiếp trước Diệp Lâm Thiên bị bệnh và cũng vào thời điểm này qua đời, trong mắt anh chỉ có Diệp Vy, còn những người khác thế nào anh cũng không bận tâm.
Hàn Phong khẽ đẩy Diệp Vy để cô đối diện với anh, Hàn Phong thấy đôi mắt cô ẩm ướt nhưng không có nước mắt rơi xuống, đôi mắt anh xẹt qua một tia tăm tối.
Rất nhanh anh lại trở về với dáng vẻ dịu dàng của mình, nhanh đến nỗi Diệp Vy không phát hiện ra.
Hàn Phong xoay người cô lại để cô ngồi lên chân anh, Hàn Phong ôm lấy cô từ phía sau, đôi môi anh chạm vào má cô.
"Em đau khổ sao?" Hơi thở nóng rực của Hàn Phong phun trên má cô.
Diệp Vy lắc đầu, cô ngả người về phía sau, lưng cô áp sát vào ngực anh, "Chỉ cảm thấy hơi khó chịu một chút." Khi nghe được tin đó, lồng ngực của Diệp Vy khẽ nhói lên một chút, ngoài điều đó ra cô cũng không cảm thấy đau khổ, dù sao cũng không có tình cảm gì nhiều.
Hàn Phong không lên tiếng, hai người cứ ôm nhau như vậy, ngoài trời thu đã bắt đầu về nên có chút lạnh, nhưng trong này lại là một mảnh ấm áp.
.....
Lễ tang của Diệp Lâm Thiên vào ngày đó trời âm u, từng hạt nặng nề rơi xuống.
Khi Hàn Phong và Diệp Vy đến nơi, ở đó đã có khá nhiều người, chủ yếu là những đối tác làm ăn của Diệp thị, trên khuôn mặt họ đều phảng phất vẻ đau buồn, nhưng có mấy ai thật lòng cũng không biết được.
Diệp Vy và Hàn Phong lấy thân phận là khách đến, cô nhìn Diệp Hàn đứng ở một bên, vẻ mặt bình lặng, thỉnh thoảng cúi người đáp lễ, bỗng nhiên cô cảm thấy đau lòng.
Nhìn vẻ mặt mệt mỏi của cậu, cô cảm thấy em trai cô đột nhiên trưởng thành lên, mất đi vẻ nổi loạn của tuổi mới lớn, thay vào đó có chút trầm tĩnh.
Diệp Vy nán lại một lúc lâu, cho đến khi những người đến viếng ra về hết.
Diệp Hàn trông thấy Diệp Vy, không chần chừ cậu lao đến ôm cô, "Chị!" Diệp Hàn bĩnh tĩnh gọi, cậu bây giờ chỉ có mình chị là người thân.
Diệp Vy mỉm cười, cô ôm lấy cậu, bàn tay ở đằng sau khẽ vỗ lưng cậu chấn an.
Hàn Phong đứng ở bên cạnh nhìn thấy cảnh này, bàn tay anh đang buông xuống nắm chặt lại, anh cố gắng kiềm chế hơi thở có chút thô bạo, vẻ mặt bình tĩnh nhìn hai người.
Một lúc sau Diệp Hàn buông cô ra, cậu liếc mắt nhìn Hàn Phong ở bên cạnh, rất nhanh cậu lại dời mắt về Diệp Vy.
"Em ăn gì chưa?" Diệp Vy xoa đầu cậu.
Diệp Hàn lắc đầu, cậu muốn bảo chị ở lại ăn cơm, nhưng đột nhiên cậu cảm nhận được một ánh mắt lạnh lùng đang đặt lên người cậu, Diệp Hàn khẽ rùng mình, không cần quay đầu cậu cũng biết là ai.
Diệp Vy nhíu mày, "Không được nhịn đói sẽ hại dạ dày, chị ở lại dùng bữa với em được không?"
Diệp Hàn lắc đầu, "Không cần đâu, lát nữa em sẽ ăn."
Diệp Vy còn muốn nói gì đó nhưng Hàn Phong đứng bên cạnh đã kéo cô đi.
Diệp Hàn nhìn thân ảnh hai người đi xa dần, đôi mắt nhiễm lên chút đau buồn.
.......
Buổi tối Diệp Vy trở về trước, cho dù Hàn Phong có dụ dỗ hay giở trò gì đi chăng nữa cô cũng không đồng ý ở lại chỗ anh, Diệp Vy vẫn còn có chút giận anh vì trưa nay anh đã không nói lời nào mà kéo cô đi.
Hàn Phong thấy cô không thoả hiệp thì khó chịu, suốt quãng đường đưa cô về hai người đều trầm mặc, cuối cùng khi đến cổng trường Hàn Phong kéo cô lại, gặm nhấm môi cô một hồi mới hài lòng thả cô đi.
Diệp Vy trừng mắt nhìn anh, khi cô về phòng thấy ánh mắt mập mờ và nụ cười hiểu rõ của Hà Như và Bảo Nghi, Diệp Vy trong lòng mắng Hàn Phong trăm lần.
Diệp Vy lấy quần áo đi tắm, khoảng nửa tiếng sau cô thoải mái trở về giường của mình.
Diệp Vy cầm điện thoại lên xem, thấy có tin nhắn của Diệp Hàn, cô mở ra xem.
"Chị, ông ấy cho chị 5% cổ phần của Diệp thị, lúc nào chị rảnh đến gặp luật sư để ký nhận nhé."
"Em biết chị không có cảm tình gì với ông ấy, trước khi chết ông ấy rất muốn gặp chị, nhưng biết chị sẽ khó chịu khi nhìn thấy ông ấy nên không nói gì, chỉ nhắc em chăm sóc chị thật tốt, và ông ấy gửi lời đến chị, rằng xin lỗi chị và mẹ chị rất nhiều."
Diệp Vy đọc hai tin nhắn mà Diệp Hàn gửi đến, cô cười khẩy, "Bây giờ mới xin lỗi thì có tác dụng gì!"
Diệp Vy khẽ cúi đầu, tay nắm chặt điện thoại, một giọt nước khẽ rơi xuống màn hình đang sáng!
.............
P/s: Đăng trước cả sợ ta mải chơi game quên mất không đăng😁
Vừa mới tải Thiện nữ, ai cũng đang chơi vào dạy ta điiiiiiiiiiiiiiiii
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...