Trọng Sinh Thập Niên 80 Tiếu Giai Thê


“Con đã quyết rồi cha mẹ đừng khuyên nữa.” Trong thời gian một tháng ở chung, mọi người trong gia đình đã quen nghe theo quyết định của Thịnh Ninh.

Nhìn thấy thái độ của cô kiên quyết như vậy cuối cùng cũng thôi không khuyên nữa.Ngày hôm sau, trời còn chưa sáng cha Thịnh đã rời giường, đi bộ đưa Thịnh Ninh đi lên trấn bắt xe ô tô.

Trước khi con gái lên xe, ông nhét mười quả trứng gà đã luộc chín vào túi của con.“Con gái, trở lại bộ đội công tác cho thật tốt, đừng làm mất mặt cha.” Đôi mắt cha Thịnh ướt át, giọng nói nghẹn ngào chờ mong nói.Thịnh Ninh sờ trứng gà nóng hầm hập trong túi, trong lòng như có dòng nước ấm chảy qua, kiên định gật đầu nói: “Cha yên tâm, con nhất định sẽ khắc khổ nỗ lực, làm cho nhà ta được vẻ vang.”“Bé ngoan!”Ô tô đã chạy đi, cha Thịnh vẫn đứng yên ở ven đường nhìn theo cho đến khi ô tô chạy xa không thấy bóng dáng nữa.Văn phòng đoàn văn công của sư đoàn 39.Dương Văn Dĩnh đang nghiêm túc ngồi đọc báo, nhìn mặt báo đăng một bài viết rất dài trong đó tất cả đều viết về sự tích sư đoàn 39 trong đợt diễn tập quân sự vừa kết thúc đã mãnh mẽ đánh bại sư đoàn 19 để giành chiến thắng.Đọc đến đến đoạn nhiệt huyết cao trào, Dương Văn Dĩnh kích động hô to một tiếng “Tốt”.


Làm Thu Bạch vừa mới bước vào cửa kinh ngạc.“Cô đang đọc cái gì vậy?”“Cô đọc đi, sư đoàn của chúng ta đã đánh bại sư đoàn 19 đó.” Dương Văn Dĩnh đưa tờ báo đến trước mặt Thu Bạch.Thu Bạch nhìn cũng không nhìn một cái, từ hôm qua đến hôm nay đi đến chỗ nào cũng nói về việc này, không muốn biết cũng khó.

"Từ khi Từ Khải Cương được điều đến sư đoàn của chúng ta, đã bao giờ thi đấu thua chưa?” Bộ dáng khi nói của Thu Bạch đúng kiểu nhìn đã quen không trách được.“Nhưng đối thủ là sư đoàn 19 đã từng là sư đoàn có sức chiến đấu mạnh nhất quân khu chúng ta nha.”“Đáng tiếc lần này gặp phải Từ Khải Cương người được mệnh danh "Diêm Vương sống" thì câu nói đó không còn đúng nữa rồi.”Dương Văn Dĩnh cẩn thận đem tờ báo cất đi, chuẩn bị mang về nhà cho cha cô xem.

Thình lình nghe được Thu Bạch hỏi: "Cô tính toán khi nào cho Thịnh Ninh khôi phục huấn luyện?”Thu Bạch mà không nhắc tới chuyện này cô suýt nữa thì quên: "Thịnh Ninh đã trở lại rồi sao?”“Không phải.” Thu Bạch lắc đầu, biểu tình phức tạp nói: "Tôi cảm thấy cô ấy giống như một chút cũng không vội quay lại.”“Có muốn trở lại hay không cũng không phải do nó quyết định.” Dương Văn Dĩnh tính toán thời gian cũng không khác biệt lắm, vì thế nói: “Còn một ngày nữa là đến hạn thời gian một tháng hình phạt, Thịnh Ninh nếu dám không trở lại cô liền gọi điện thoại cho đơn vị quân đội địa phương hỏi.”Đối xử loại nha đầu phản nghịch này cô sẽ không nương tay.“Được!” Không nghe thấy hai chữ “khai trừ” , Thu Bạch thở phào nhẹ nhõm.Hôm hội diễn văn nghệ cô cũng có mặt tại hiện trường, con bé Thịnh Ninh này xác thật rất có linh khí.

Đặc biệt là đôi mắt, lúc nhìn quanh giống như câu hồn đoạt phách.


Đem mị lực của một vũ công vô cùng nhuần nhuyễn biểu hiện ra ngoài.

Chỉ là nhân tài càng có thiên phú càng dễ dàng bị bẻ gãy.

Hy vọng cô bé này sẽ không làm các cô thất vọng.Ở ngày cuối cùng khó khăn lắm Thịnh Ninh mới chạy về bội đội kịp thời trước khi quá muộn.

Còn chưa đến gần cửa lớn, từ rất xa đã thấy Trương Hồng Mai mặc trên người thường phục quân đội màu xanh lục đang đi đi lại lại.“Sao bây giờ Thịnh Ninh còn chưa trở lại, nếu không về kịp sẽ bị khai trừ mất.” Trương Hồng Mai vội vàng như lửa sém lông mày.


Gần đây trong đoàn văn công có lời đồn là Thịnh Ninh cố ý làm hại Tần Thúy Phân mất mặt, cho nên chột dạ không dám trở lại!Trương Hồng Mai quay người lại, vừa lúc nhìn thấy Thịnh Ninh xách túi đang cúi đầu chào với chiến sĩ gác cổng!“Thịnh Ninh, cậu rốt cuộc đã trở lại, má ơi cậu làm mình tức chết.” Trương Hồng Mai kích động tiến lên đón, đánh giá Thịnh Ninh một chút ngạc nhiên nói: “Cậu về nhà một chuyến vậy mà không bị phơi đen?”“Mình từ nhỏ đã như vậy, phơi nắng thế nào cũng không đen.” Hai người vừa đi vừa nói chuyện.“……” Trương Hồng Mai nháy mắt cảm thấy chính mình đã nhọc lòng, cô lớn lên quá đen, hơn nữa càng phơi nắng càng đen.

Đứng chung một chỗ với Thịnh Ninh, một cái là trân châu trắng một cái là phân lừa thối.Đả kích chết người mà..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận