Tam oa tử tè dầm?
Cha Hứa, mệ Hứa cùng giật mình, từ lúc Hứa Phàm biết đi đã có thể kéo kéo quần để nói cho người lớn rằng bé muốn đi tiểu, biết nói rồi thì dù là ngày hay đêm đều sẽ gọi người khác, sao lại tè dầm?
Mẹ Hứa liền nói: “Không phải chứ?”
Thôi Định Sâm sờ mũi, giải thích: “Ngày hôm qua nó uống nhiều nước, lại nghịch nhiều nên mệt ạ.”
Trẻ con buổi sáng mà nghịch nhiều quá, buổi tối sẽ nằm mơ, tè dầm, hơn nữa còn uống nhiều nước, xác suất tè dầm tăng cao.
Hứa Phàm rốt cuộc cũng chỉ là một đứa trẻ bốn tuổi, nên sự nghi ngờ của cha mẹ Hứa biến mất rất nhanh, mẹ Hứa còn định ngồi xuống giặt đồ.
Thôi Định Sâm hoảng sợ, nhanh chóng nói: “Con giặt, con giặt, để con giặt, hai bác mới về cứ đi nghỉ ngơi đi ạ.”
Thấy Thôi Định Sâm kiên trì, mẹ Hứa không nhúng tay nữa, Thôi Định Sâm cho rằng chuyện này đã qua, không ngờ rằng khi y vừa phơi ga sạch lên, mẹ Hứa lại ôm Hứa Phàm mới tỉnh ngủ đi ra, mở miệng nói: “Hôm qua con tè dầm à?”
Hứa Phàm lập tức phản bác: “Con không có.”
“Vậy sao ba ba lớn của con lại đi giặt ga giường?”
“Ba tự tè dầm.”
Thôi Định Sâm lập tức run rẩy khóe miệng.
May thay mẹ Hứa chỉ nói Hứa Phàm mấy câu, bảo bé không được ăn nói không biết trên dưới như vậy, rồi không tiếp tục chuyện này nữa.
Thôi Định Sâm thở phào nhẹ nhõm, xoay người vào phòng nhìn Hứa Chiêu, nhìn làn da trắng mịn của Hứa Chiêu, nhìn gương mặt lúc ngủ của cậu, nhịn không được lại hôn lên mặt Hứa Chiêu, trực tiếp hôn tới tỉnh.
Hứa Chiêu mở to hai mắt nhìn Thôi Định Sâm, hỏi: “Ba mẹ về rồi ạ?”
Thôi Định Sâm gật đầu: “Họ về rồi.”
“Em cũng phải dậy rồi.”
“Không sao đâu, em ngủ thêm một lúc cũng được.”
“Em vẫn nên dậy thì hơn.”
Kết quả là Hứa Chiêu vừa chạm xuống đất, hai chân liền mềm nhũn.
Thôi Định Sâm vội vàng đỡ lấy.
Hứa Chiêu lập tức quay đầu lườm Thôi Định Sâm một cái.
Thôi Định Sâm chột dạ, Hứa Chiêu như vậy là do tối qua y dùng rất nhiều sức.
Y lo lắng ngại ngùng hỏi: “Em có thể đi được không?”
“Đi được.”
“Vậy, lần sau anh sẽ nhẹ một chút.”
Thôi Định Sâm nói câu này rất nhẹ, cực kỳ ái muội, mặt Hứa Chiêu hơi đỏ lên, cậu có thể nói gì đây, đành phải gật đầu rồi chống tay đứng lên, thật sự đi được, không khó chịu như tưởng tượng.
Hứa Chiêu đổi quần áo mới rồi cùng Thôi Định Sâm ra ngoài, cả nhà cùng ăn sáng.
Ăn xong lại bắt đầu bắt tay xử lý mấy việc vụn vặt.
Xong việc, Hứa Chiêu “mật báo” với mẹ Hứa chuyện nhà họ Thôi, cậu nói cả chuyện tuần sau bên đó sẽ cùng bà mối tới đây, thương lượng chuyện hôn sự.
Mẹ Hứa hỏi: “Tới đâu cơ?”
Hứa Chiêu nói: “Đến nhà chúng ta ạ.”
Hứa Chiêu tưởng rằng mẹ Hứa không đồng ý, nào biết hóa ra bà thấy nhà rất bẩn, người ta nhìn vào không tốt, vì thế bà chỉ đạo Hứa Chiêu, cha Hứa, mẹ Hứa dọn dẹp từ trong phòng ra đến ngoài sân thật sạch sẽ.
Đã thế, mẹ Hứa còn dặn kĩ Hứa Phàm, không cho bé lục tung lên, không cho sang nhà hàng xóm trêu Đại Ny nhi khóc, không cho ôm chó con nhà Cường Cường, không cho đuổi ngan nhà Đại Trang… Tóm lại, phải ngoan.
Nhưng vào đúng ngày hai nhà cùng nhau ăn cơm uống rượu, Hứa Phàm đi trêu Đại Ny nhi khóc oa oa, sau đó ôm chó con nhà Cường Cường, đuổi ngan nhà Đại Trang rơi xuống nước.
Đại Trang kéo em gái tới cáo trạng, nói tam oa tử rất xấu xa, sau đó Hứa Phàm đương nhiên bị mắng một hồi mới ngồi yên trong lòng Hứa Chiêu.
Lúc này, Hứa Chiêu, Thôi Định Sâm đã chọn ngày xong, là vào năm sau, vì ngày đó vừa là ngày hoàng đạo, hai người cũng bận công tác, nên cả hai đều đồng ý ngày này.
Đính hôn được vài ngày, cả thôn đều biết.
Trước kia thôn dân rất ghét Hứa Chiêu sống không có phép tắc, nhưng dần dần phát hiện Hứa Chiêu là người hiền lành, Hứa Phàm lại hoạt bát đáng yêu, người trong thôn cũng đổi mới cách nhìn với cậu.
Sau đó Hứa Chiêu lại phát triển khu nhà kính trồng rau quả tới khá giả, chẳng những không khinh thường người trong thôn mà còn giúp họ có miếng ăn, người trong thôn ai cũng thích Hứa Chiêu, rồi lại nghe nói Hứa Phàm là con ruột Thôi Định Sâm, hai người là yêu nhau thật lòng…, cứ vậy một truyền mười, mười truyền trăm, thành ra một câu chuyện tình yêu vui buồn lẫn lộn cẩu huyết vô biên.
Nhưng bất kể thế nào, hiện tại ngoài trưởng thôn, bí thư thôn ra thì Hứa Chiêu là người được thôn dân bội phục nhất, biết Hứa Chiêu sắp kết hôn với Thôi Định Sâm, cả thôn đều nhiệt liệt chúc mừng, mọi người còn lén lén lút lút chuẩn bị sẵn rượu mừng tiền mừng.
Hứa Chiêu lại lo lắng tới cảm nhận của Hứa Phàm, dù sau về sau sẽ ở cùng một chỗ với Thôi Định Sâm, cho nên cậu hỏi bé: “Hứa Phàm, con có đồng ý sinh sống với ba ba lớn không?”
Hứa Phàm cầm trên tay một cái bánh mì mềm, vừa ăn vừa trả lời: “Đồng ý ạ.”
“Vì sao lại đồng ý thế?”
“Bởi vì ba ba lớn mua cho con bánh mì ăn.” Nói xong, Hứa Phàm còn mở to đôi mắt long lanh: “Ba ba lớn còn có ô tô lớn!”
“…”
Được rồi, xem ra Hứa Phàm bị Thôi Định Sâm dùng cái ăn với ô tô lớn chinh phục, như vậy Hứa Chiêu cũng không buồn phiền gì nữa, bắt đầu vùi vào trong công việc, đôi lúc nói chuyện với Thôi Định Sâm chuyện kết hôn này.
Vì Hứa Chiêu làm việc ở thôn Nam Loan, Thôi Định Sâm cũng không ép Hứa Chiêu, Hứa Phàm phải ở trong nội thành Tây Châu hay ở trên thị trấn, chỉ là không được ở phòng ngủ phía Tây nữa, gần phòng cha mẹ Hứa quá, cách âm không tốt.
Vì thế Thôi Định Sâm xuất tiền mua gạch, mua xi-măng, thuê thợ xây thêm bốn phòng ở trên căn nhà ngói ba gian cũ, biến căn nhà của Hứa Chiêu thành một căn nhà hai tầng, như vậy cha mẹ Hứa sẽ ở tầng dưới, y và Hứa Chiêu ở tầng trên, còn Hứa Phàm thích ở đâu thì ở đó.
Đây là căn nhà hai tầng đầu tiên trong thôn Nam Loan, làm thôn dân hâm mộ không thôi, nhưng mọi người cũng không hâm mộ được lâu đã phải lao vào bận rộn.
Hai mươi bảy mẫu đất trồng rau củ của Hứa Chiêu đã xong, mỗi một nhà đều có ít nhất một người làm việc cho Hứa Chiêu nên toàn thôn bắt đầu bận rộn.
Đương nhiên, Hứa Chiêu, Thôi Định Sâm cũng bận.
Hứa Chiêu không cần làm việc nhà nông nhưng phải điều hành không ngừng, còn Thôi Định Sâm ngoài giúp đỡ Hứa Chiêu ra còn phải cung cấp xe, lái xe, vận chuyện rau dưa của Hứa Chiêu tới thành phố Tây Châu.
Mỗi ngày thôn Nam Loan đều người đến người đi, rau dưa mới mẻ từng chuyến đưa trực tiếp lên thị trấn, chiếm lĩnh phần lớn chợ Tây Châu, hấp dẫn sự chú ý của dân chúng, lần này là truyền hình liên tỉnh để mắt tới, trực tiếp mời Hứa Chiêu tham gia chương trình hỏi đáp của đài truyền hình.
Lần trước là đài truyền hình Tây Châu, phạm vi phát sóng chỉ trong mỗi thành phố Tây Châu, lần này không giống, lần này là đài truyền hình liên tỉnh, sẽ phát sóng toàn quốc, hơn nữa là chương trình hỏi đáp, Hứa Chiêu biết tuy rằng nhà nước thời này không áp chế thương nhân nhưng vẫn đề cao nông nghiệp, cậu hơn ở cái chỗ này.
Cậu rất tự hào về khu nhà kính của cậu, trải qua tuyên truyền, hai mươi tám mẫu chắc chắn sẽ tiêu thụ rất nhanh, về sau sẽ càng ngày càng phát triển, cho nên cậu đáp ứng.
Chờ cha Hứa, Thôi Định Sâm giao hàng về, Hứa Chiêu liền nói chuyện đài truyền hình với cả hai.
Thôi Định Sâm nói: “Tốt lắm.”
Hứa Chiêu cười: “Anh cũng hiểu là tốt mà đúng không?”
“Đương nhiên, về sau không cần lo tiêu thụ nữa.”
“Ừm.”
“Khi nào đi?”
“Tuần sau ạ.”
Chúng ta cùng đi.”
“Con cũng đi.” Hứa Phàm mới đi chơi ở bên ngoài về, không biết hai ba ba đi chỗ nào, thuẫn miệng nói theo.
Thôi Định Sâm cười hỏi: “Con đi đâu hả?”
Hứa Phàm ngẩng đầu: “Mọi người đi đâu, con, con đi theo đó.”
Thôi Định Sâm cố ý nói: “Không mang con đi.”
“Mang!”
“Không mang!”
“Mang!” Hứa Phàm dậm chân.
Cha Hứa, mẹ Hứa cười rộ lên.
Mẹ Hứa nói: “Dẫn nó đi đi, để trải nghiệm.”
Hứa Chiêu nhìn Thôi Định Sâm.
Thôi Định Sâm cười: “Được.”
Chẳng mấy chốc tới ngày phải tới đài truyền hình, Hứa Chiêu, Thôi Định Sâm dậy từ sớm, sau đó gọi Hứa Phàm dậy, Hứa Phàm lầm bầm không tỉnh, nhưng Thôi Định Sâm vừa nói “cùng lên TV”, Hứa Phàm lập tức lưu loát giơ hai tay lên: “Ba ba, ba mặc cho con quần áo đẹp, con muốn lên TV.”
Thôi Định Sâm cười nhẹ.
Hứa Chiêu cũng không nhịn được cười.
Mặc quần áo cho Hứa Phàm xong, cả nhà thu thập xong, lên ô tô, rời thôn Nam Loan.
Cả thôn đều ra tiễn, dù chỉ đi tham dự chương trình của đài truyền hình thôi mà như tiễn đi xa vậy.
Nhưng Hứa Chiêu rất vui vì cả thôn quan tâm cậu đến vậy.
Thu hồi ánh mắt, nhìn Hứa Phàm đang ngồi trong xe, vui vẻ gặm ngô, cậu vươn tay lấy lại, hỏi: “Hứa Phàm, sao con còn ăn thế?”
Hứa Phàm ngẩng đầu, nhìn Hứa Chiêu nói: “Con, con chưa ăn no, ba cho con, cho con ăn đi.”
“Trách ba à?”
“Ba ba, con, con không trách ba.”
“… Ở trên xe ăn uống cái gì, ngồi yên.”
Hứa Phàm tủi thân: “Nhưng con đói.”
Hứa Chiêu nghĩ một lúc rồi nói: “Con nhịn một chút đi, không được ăn nhiều, lên TV sẽ không đẹp.”
Hứa Phàm mở to hai mắt nhìn Hứa Chiêu.
Hứa Chiêu nói: “Không ăn nữa nha, lát nữa lên TV mới đẹp.”
Hứa Phàm lập tức đáp ứng: “Không ăn nữa.”
Thôi Định Sâm ngồi ở ghế lái nghe vậy cười, từ kính chiếu hậu nhìn Hứa Chiêu, Hứa Phàm phía sau, trong lòng là sự ngọt ngào vô tận, đối diện với ánh mắt của Hứa Chiêu thì đem sự ngọt ngào đó san sẻ cho cậu.
Hứa Chiêu cảm nhận được sự hạnh phúc trong lòng Thôi Định Sâm.
Để Thôi Định Sâm tập trung lái xe, cậu chuyển mắt ra ngoài cửa sổ.
Ngoài kia là một mảng xanh mướt lúa non, gió nhẹ thổi qua, từng gợn song xanh lục nối đuôi nhau trải dài, thoang thoảng mùi thơm ngát, tất cả đều đem tới hy vọng tràn trề, đem tới một tương lai xán lạn, chỉ cần cố gắng tiến lên, mọi thứ sẽ vô cùng tốt đẹp.
Đúng lúc này, Thôi Định Sâm gọi một tiếng: “Hứa Chiêu.”
Hứa Chiêu hoàn hồn đáp: “Dạ?”
Thôi Định Sâm nói: “Chương trình quay xong, chúng ta có thể tổ chức hôn lễ rồi.”
Hứa Chiêu hơi cong cong khóe môi: “Dạ.”
Hứa Phàm tiếp lời: “Con, con cũng tham gia hôn lễ.”
Thôi Định Sâm nói: “Đúng, con cũng tham gia.”
“Con còn mặc tây trang nữa.”
“Ba mua.”
“Ba mua cho con, con mặc siêu đẹp trai.”
“Không đẹp trai.”
“Ba không đẹp trai bằng con.”
“Là con, con không đẹp trai bằng ba.”
“…”
Trong xe vừa có một thanh âm trầm thấp, vừa có một thanh âm non nớt không ngừng vang lên, ngẫu nhiên có một điệu cười dễ nghe truyền ra ngoài cửa sổ, bầu bạn cùng tiếng gió, đi theo chiếc xe ô tô chạy về phía trước, hướng về những điều tốt đẹp phương xa.
– Hoàn chính văn –
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...