Xấu hổ,
Thực sự rất xấu hổ!
Thôi Định Sâm thường ngày khéo léo khôn ngoan, giờ khắc này cũng không biết làm sao để giảm bớt sự xấu hổ, không khí trong sân như bị ngừng lại, cuối cùng mẹ Hứa chủ động đứng ra điều tiết cục diện, lúc này mới thoáng đỡ.
Chỉ là thoáng thôi.
Bởi vì Hứa Chiêu, Thôi Định Sâm rõ ràng cảm nhận được ánh mắt của nhóm người ba Đại Trang, có giật mình, có đánh giá, còn có ý tốt, hai người chỉ đành coi như cái gì cũng không thấy, dù sao là do con trai ruột nói, biết sao giờ?
Đương nhiên chỉ có thể lựa chọn tha thứ.
Hai người mặt dày đi ăn cơm, xong rồi đi làm.
Hai người bắt đầu vội vàng thu hoạch rau dưa, cùng lúc đó, kì thu hoạch lúa mạch cũng tới.
Nói cách khác, Hứa Chiêu sẽ kí hợp đồng chính thức với trưởng thôn, tiếp nhận hai mươi mẫu đất, bắt đầu gieo trồng rau quả trong nhà kính.
Từ tám mẫu, rồi thành hai mươi tám mẫu, gấp ba gấp bốn lần, Hứa Chiêu sợ mình làm không tốt, vậy nên khi thôn dân đang ở trong ngày mùa, cậu bận, mọi người kết thúc ngày mùa, cậu vẫn bận, vội vàng chạy đôn chạy đáo, trồng cây non, tìm khách mua các thứ, bận rộn đến mức quên cả hôn sự với Thôi Định Sâm.
May thay Thôi Định Sâm vẫn luôn ủng hộ Hứa Chiêu, đúng giờ y tới thôn Nam Loan, giúp Hứa Chiêu làm việc, trông Hứa Phàm.
Không thể không nói, Thôi Định Sâm làm gì cũng giỏi, giúp Hứa Chiêu không ít việc, đồng thời giúp Hứa Chiêu đưa hai mươi tám mẫu vào quy củ, tạo công ăn việc làm cho không ít người trẻ tuổi trong thôn Nam Loan, kéo cao toàn bộ mức độ sinh hoạt của cả thôn, trong đó có cả Hứa Hữu Thành.
Hứa Hữu Thành ngồi tù một lần, thực sự được chính nghĩa soi sáng, cả người thay đổi theo hướng tốt lên, ngay cả trưởng thôn cũng cảm động, cho hắn gác đêm ở khu nhà nhà kính làm hắn kích động không thôi, làm khá tốt.
Ngược lại Hứa Tả Thành rất nghèo, năm trước hắn vẫn luôn mang vẻ khinh thường người khác, kết quả tới khu nhà kính ăn trộm bị các thôn dân bắt được, đánh rất thảm, sau đó bị bệnh, bây giờ không dám tới chọc nhà Hứa Chiêu, chủ yếu là chênh lệch đã quá lớn, hắn rất e ngại Hứa Chiêu.
Nhưng những việc nhỏ này đều không đáng kể, Hứa Chiêu không quan tâm lắm, tất cả để trưởng thôn, bí thư quản lý, cậu chỉ để tâm tới chuyện của mình.
Trước mắt hai mươi tám mẫu nhà kính trồng rau dưa hoa quả đã gieo trồng xong, Hứa Chiêu có thể thở phào, kịp lúc cùng Thôi Định Sâm đi gặp cha mẹ Thôi.
Sáng sớm, cha mẹ Hứa dậy làm bữa sáng cho Hứa Chiêu, Hứa Phàm.
Hứa Chiêu cố ý mặc cho Hứa Phàm một bộ đồ mới, là bộ quần áo yếm Thôi Định Sâm nhờ người mua ở thành phố S, mặc lên người Hứa Phàm vô cùng đáng yêu.
Hứa Phàm cũng biết mình đẹp, trước khi ăn cơm đứng soi gương, ăn cơm xong lại đứng soi gương tiếp.
Hứa Chiêu đè huyệt thái dương đang nảy thình thịch lại, nói: “Hứa Phàm, con có lên thị trấn nữa hay không?”
“Đi ạ.”
Hứa Phàm lúc này mới tới bên người Hứa Chiêu.
Mẹ Hứa vừa dặn dò Hứa Chiêu xong lại dặn Hứa Phàm ngoan một chút, không được ở nhà Thôi Định Sâm nghịch ngợm, to tiếng, tuy rằng biết Hứa Chiêu, Hứa Phàm rất quen thuộc với nhà họ Thôi, tuy rằng biết Thôi Định Sâm muốn lấy Hứa Chiêu… Nhưng những lễ nghi cơ bản vẫn cần biết.
Hứa Chiêu cười nói: “Mẹ, con biết rồi mà.”
Mẹ Hứa gật đầu: “Con về sớm một chút trông nhà nhé, chiều mẹ với ba con đi sang nhà cậu thăm cậu, mai sẽ về.”
Hứa Chiêu gật đầu: “Dạ, ba mẹ cứ đi ạ.”
Quay đầu lại, cậu thấy Thôi Định Sâm mặc quần áo lịch sự tiến vào.
Y tới để đón Hứa Chiêu, Hứa Phàm, lễ phép hàn huyên với cha mẹ Hứa vài câu rồi cùng Hứa Chiêu, Hứa Phàm lên xe, rồi khởi động xe rời khỏi thôn Nam Loan.
Vừa mới ra khỏi thôn, Hứa Phàm liền nói: “Ba ba lớn, hôm nay con mặc đồ mới!”
Thôi Định Sâm đáp: “Ba thấy rồi.”
“Con đẹp không?”
“Quần áo đẹp.”
Hứa Phàm chớp mặt một chút, nói: “Con cũng đẹp.”
“Con không đẹp bằng ba.”
“Con đẹp hơn ba.”
“Ai nói?”
“Ba ba của con nói.”
Thôi Định Sâm à một tiếng, không khẳng định cũng không phủ định, tâm tính khoái trá quay đầu ra sau nhìn Hứa Chiêu, nhỏ giọng hỏi: “Anh với Hứa Phàm ai đẹp hơn?”
Hứa Chiêu nhỏ giọng nói: “Anh dễ nhìn hơn.”
Thôi Định Sâm vừa lòng mỉm cười.
Hứa Phàm ngồi bên cạnh Hứa Chiêu căn bản không biết trong lòng ba ba, đại ba ba mới đẹp nhất, đắc ý mà nói “con thật đẹp” không ngừng, dọc theo đường đi, Hứa Phàm chưa từng dừng miệng, cứ thế cho tới khi vào nhà họ Thôi.
Cha Thôi, mẹ Thôi, Thôi Thanh Phong đã sớm đợi ở cửa, thấy xe của Thôi Định Sâm, mắt ba người sáng lên.
Xe Thôi Định Sâm dừng lại, ba người lập tức tiến tới ghế sau, cùng gọi: “Hứa Chiêu, tam oa tử!”
Hoàn toàn quăng Thôi Định Sâm sang một bên.
Thôi Định Sâm cũng không để ý, cùng người nhà nghênh đón Hứa Chiêu, Hứa Phàm tiến vào nhà họ Thôi.
Hứa Phàm đi cũng không cần, bé được mẹ Thôi ôm vào lòng.
Mẹ Thôi thơm thơm má Hứa Phàm hỏi: “Tam oa tử, rốt cuộc con đến rồi à?”
Hứa Phàm gật đầu thật mạnh, sau đó liền nói: “Hôm nay cháu mặc đồ mới.”
“Thế à, Hứa Phàm mặc đồ mới đó nha.”
“Dạ, con mặc đẹp.”
“Đúng rồi, đẹp ơi là đẹp.”
Mẹ Thôi vốn thích Hứa Phàm, biết được Hứa Phàm là con ruột Thôi Định Sâm lại càng thêm thích, giờ đây bà ôm Hứa Phàm không buông tay, nhìn Hứa Phàm chỗ nào cũng thấy đẹp, không cất đi tí gì mà khen Hứa Phàm hết lời, làm Hứa Phàm hạnh phúc không thôi.
Trong miệng có đồ ăn vặt, Hứa Phàm có thể nói chuyện cùng mẹ Thôi không ngừng, làm mẹ Thôi cười ha ha mãi, vốn có cái “hồi hộp khi gặp người lớn”, cuối cùng bị Hứa Phàm đem đuổi đi hết, biến thành người một nhà tụ hội.
Hứa Chiêu, Thôi Định Sâm cảm thấy như vậy rất tốt, Hứa Phàm thì đi theo sau mẹ Thôi ăn đậu phộng, bánh quy, uống sữa, cực vui.
Hứa Chiêu, Thôi Định Sâm cùng cha Thôi, Thôi Thanh Phong nói chuyện phiếm.
Thôi Thanh Phong nhìn Hứa Chiêu, Thôi Định Sâm ngồi cùng nhau, trong lòng hắn đã không còn cảm giác đau khổ, thất tình nữa.
Tình yêu cuồng nhiệt đó chấm dứt, rốt cuộc hắn cũng là con người, tuy rằng rất đau đớn, nhưng trong quá trình này, hắn học được nhiều điều, hắn hiểu được sự do dự, sự yếu đuổi, đủ loại khuyết điểm của bản thân, hắn cũng từng oán trách Hứa Chiêu, cũng oán trách tiểu thúc, cuối cùng vì tiểu thúc cẩn thận quan tâm mà lại thoải mái.
Hắn thích Hứa Chiêu, có thể là từ thời niên thiếu, cậu giống một hình mẫu hơn, cho dù không phải là Hứa Chiêu, có một người khác có hình tượng như thế, hắn cũng sẽ thích, loại thích này đặt bên cạnh thích của tiểu thúc, thực sự rất buồn cười.
Nhất là khi biết Hứa Phàm là con ruột của tiểu thúc, hắn rốt cuộc minh bạch, Hứa Chiêu và tiểu thúc có lẽ đã có duyên phận định từ trước.
Với hắn mà nói, đây là một trải nghiệm trong đời.
Cho nên nhìn thấy Hứa Chiêu, Thôi Định Sâm ngẫu nhiên quay đầu nhìn nhau đầy tình ý, trong lòng Thôi Thanh Phong chỉ có vui sướng và chúc phúc.
Hứa Chiêu thật lâu rồi không gặp Thôi Thanh Phong, hỏi: “Thanh Phong, nghe nói cậu đang học lái xe?”
Thôi Thanh Phong gật đầu.
“Học thế nào rồi?”
“Tốt lắm, khi nào tớ lấy được bằng lái sẽ tới công ty của tiểu thúc làm.”
“Vậy chúc mừng cậu.”
Thôi Thanh Phong ngượng ngùng gãi đầu.
Nghe thấy mẹ Thôi gọi mình, Thôi Thanh Phong nói với Hứa Chiêu, Thôi Định Sâm một tiếng rồi đi, trong nhà chính chỉ còn Hứa Chiêu, Thôi Định Sâm, cha Thôi.
Ba người nói chuyện về công việc một ít, sinh hoạt thường ngày một ít, được một lúc cơm trưa đã làm xong, vì không muốn Hứa Phàm quấy rối nên Thôi Định Sâm giao Hứa Phàm cho Thôi Thanh Phong trông.
Hứa Phàm vốn rất thích chơi với Thôi Thanh Phong, tuy rằng xưng hô giờ chuyển từ “chú Thôi” sang “anh trai”, nhưng người không đổi, Hứa Phàm vẫn thích chơi đùa với Thôi Thanh Phong.
Hứa Phàm cười khanh khách không ngừng, ăn trưa xong lại muốn chơi với Thôi Thanh Phong.
Chơi bi, chơi nhảy vòng, chơi trò chơi, bé nghiện luôn, không muốn về nhà, vậy nên từ lúc trưa cho tới giữa chiều, thật sự phải về nhà rồi, Hứa Phàm lúc này mới lưu luyến tạm biệt Thôi Thanh Phong, ngồi xe của Thôi Định Sâm về lại thôn Nam Loan.
Đến thôn Nam Loan đã là chiều muộn, cha mẹ Hứa quả nhiên không ở nhà, Hứa Chiêu khách khí giữ Thôi Định Sâm ở lại ăn tối, kết quả Thôi Định Sâm tuyệt đối không khách sáo, từ chối đưa đẩy cũng không nói một lời, ở lại ăn cơm tối.
Cơm tối xong, Thôi Định Sâm hoàn toàn không có ý muốn đi, ánh mắt như sói đói nhìn Hứa Chiêu.
Hứa Chiêu hỏi: “Đã trễ thế này, anh không về nhà sao?”
Thôi Định Sâm cúi đầu nói: “Không muốn về, không có em ở nhà anh.”
Hứa Chiêu hơi cúi đầu, lập tức thấy Thôi Định Sâm đang âm thầm lén lút câu lấy ngón tay cậu, câu tới mức mặt cậu nóng lên, nói: “Ba mẹ em…”
“Bọn họ qua nhà cậu rồi.”
Hứa Chiêu bồn chồn trong lòng, nhìn Hứa Phàm.
Thôi Định Sâm trực tiếp bế Hứa Phàm lên, hỏi: “Tam oa tử, ba ba lớn chơi trốn tìm với con được không?”
“Được ạ.”
Vì thế Thôi Định Sâm chơi “con chạy ba đuổi” với Hứa Phàm, đuổi Hứa Phàm cười không ngừng, bởi vì hôm nay vận động nhiều, cho nên bé nhanh chóng mệt mỏi, không chờ Hứa Chiêu ra tay tắm rửa cho Hứa Phàm, Thôi Định Sâm đã rửa sạch sẽ rồi ôm Hứa Phàm vào phòng cha mẹ Hứa.
Hứa Chiêu nói: “Anh đi nhầm phòng rồi.”
Thôi Định Sâm nói: “Không nhầm, để nó ngủ ở phòng kia một lúc.”
“Anh có ý gì thế?” Hứa Chiêu tiến lên hỏi.
Thôi Định Sâm không trả lời, chỉ cẩn thận đặt Hứa Phàm lên giữa giường, dùng chăn mỏng đắp cho Hứa Phàm, cẩn thận để Hứa Phàm không lăn xuống giường.
Bộ dáng tình cha cao như núi, nhưng khi y đứng thẳng lên, bức tranh đó đột nhiên biến mất, y chợt nắm lấy tay Hứa Chiêu, đi nhanh về phòng ngủ.
Vừa vào phòng ngủ, lập tức đóng cửa, ấn Hứa Chiêu lên.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...