Thôi Định Sâm ngồi dậy, bế Hứa Phàm đang nằm úp cũng ngồi dậy, đối diện chính mình, sắc mặt đen thui nhìn bé.
Hứa Phàm mở miệng hỏi trước: “Ba ba lớn, ba đẩy mông con ạ?”
Khóe miệng Thôi Định Sâm không nhịn được run rẩy.
Hứa Phàm lại hỏi: “Ba đẩy mông con làm gì?”
Thôi Định Sâm vươn tay nhấn ấn đường, giải thích: “Con ngồi lên mặt ba.”
Hứa Phàm đáp: “Con không có ngồi.”
“Con ngồi.”
“Con không ngồi.”
Sắc mặt Thôi Định Sâm trầm xuống: “Con còn không thừa nhận?”
“Con không ngồi! Hừ!”
Cũng không trách Hứa Phàm sao không chịu nhận được, căn bản bé không biết mình mới ngồi lên chỗ nào.
Trong lòng có hơi sợ Thôi Định Sâm, càng muốn tìm ba ba.
Bé nói thêm hai câu với Thôi Định Sâm rồi lập tức chui vào trong ngực Hứa Chiêu, dán chặt lên người Hứa Chiêu, trộm nhìn Thôi Định Sâm một cái.
Thấy Thôi Định Sâm chuyển mắt sang, bé lập tức vùi mặt vào trong ngực Hứa Chiêu, dùng sức nhắm mặt lại, lông mi còn bị mí mắt kẹp lại, cứ như vậy – giả vở ngủ.
Giả vờ ngủ?
Nhóc mông to kia còn giả bộ ngủ?
Thôi Định Sâm chính thức hiểu được con trai mình rốt cuộc là người như thế nào, bình thường thì hoạt bát đáng yêu ngây thơ trong sáng, thật ra thì lòng dạ hẹp hòi kinh khủng.
Y vừa tức vừa buồn cười, nhưng biết làm sao đây?
Đương nhiên là phải chịu.
Thôi Định Sâm lại nằm lên giường, cũng giả bộ ngủ, thật ra là híp mắt nhìn Hứa Phàm.
Quả nhiên Hứa Phàm lại mở mắt, nhìn y một cái rồi yên lặng quay mặt sáng bên khác, cách xa y, sát vào người Hứa Chiêu đang ngủ rồi cầm lấy bình sữa, nằm bên người Hứa Chiêu vắt chân uống nước.
Thư thái quá nhỉ!
Thôi Định Sâm thật sự không muốn nhìn Hứa Phàm nữa.
Trước kia ít tiếp xúc với Hứa Phàm, thấy Hứa Phàm giống mình, sau Hứa Chiêu bị ốm, mỗi ngày y và Hứa Phàm đều ở bên nhau, y chỉ thấy mặt ngoan ngoãn của Hứa Phàm, cho rằng Hứa Phàm rất hiểu chuyện.
Hiện tại xem ra tất cả đều là giả dối, đứa nhỏ này chỉ cần có Hứa Chiêu ở bên là bộc lộ hết bản chất, hơn nữa bộ dáng này giống hệt hồi y chưa trải qua sự đời, thật sự là con ruột.
Chắc chắn là con ruột rồi!
Thôi Định Sâm xoay người không nhìn Hứa Phàm nữa.
Hứa Phàm hai tay ôm bình sữa uống nước, uống hơn nửa non bình.
Uống xong bé cũng không ngủ, mà nhích tới nhích lui trong lòng Hứa Chiêu, ngâm nga một điệu hát dân gian sai nhịp, tay vung vẩy trên không, lúc thì vỗ Hứa Chiêu, lúc thì ôm Hứa Chiêu, hoàn toàn không có ý muốn ngủ.
Thôi Định Sâm nhịn không được gọi: “Hứa Phàm.”
“Sao ạ?” Hứa Phàm đáp lại.
Thôi Định Sâm hỏi: “Con không ngủ à?”
Hứa Phàm ghé vào lòng Hứa Chiêu trả lời: “Con dậy rồi, sao ngủ nữa ạ.”
“Vậy để ba ba lớn mặc đồ cho con.”
“Không cho ba ba lớn mặc, để ba ba mặc cơ.”
“Vì sao?”
Hứa Phàm nghĩ một hồi vẫn không ra, ánh mắt long lanh nhìn Thôi Định Sâm, hỏi lại: “Ba hỏi vì sao nhiều thế.”
Ba hỏi “vì sao” nhiều thế?
Thôi Định Sâm lập tức bị một đứa trẻ hơn bốn tuổi chặn họng, y coi như phát hiện, Hứa Chiêu trở về, Hứa Phàm thích nói cũng về theo, cẩn thận nghĩ lại, rất tốt.
Y không chấp nhặt với trẻ con nữa, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, mặt trời đã lên cao.
Rốt cuộc ngủ ở nhà Hứa Chiêu, nằm giường lâu cũng rất ngại.
Y cúi người hôn Hứa Chiêu một cái rồi đứng dậy thay quần áo, nói với Hứa Phàm một câu rồi ra khỏi phòng.
Y vào phòng bếp, mẹ Hứa đang nấu cơm, cha Hứa đang nhóm lửa.
Thôi Định Sâm rửa mặt rồi giúp mẹ Hứa.
Nhưng mẹ Hứa không cho.
Chỉ là Thôi Định Sâm vẫn cứ làm, thấy bữa sáng sắp làm xong, Thôi Định Sâm thuần thục lấy bát đũa ở trong tủ ra, rửa qua một lần rồi đặt lên thớt để lát múc cháo vào.
Thôi Định Sâm cẩn thận chuẩn bị chén nhỏ, đũa nhỏ, thìa nhỏ của Hứa Phàm, cha mẹ Hứa nhìn thoáng qua, trong mắt đều là sự hài lòng, đúng lúc nghe Thôi Định Sâm nói: “Bác trai, bác gái, còn có điều muốn hỏi hai người.”
“Chuyện gì thế? Con cứ nói đi.” Mẹ Hứa dạo này có sự thay đổi lớn với Thôi Định Sâm, cơ hồ coi Thôi Định Sâm như con trai mình.
Thôi Định Sâm trầm mặc giây lát, rồi xoay người lại, nhìn cha Hứa, nhìn mẹ Hứa, lễ phép trịnh trọng mà nói: “Con hy vọng hai người đồng ý hôn sự của con và Hứa Chiêu.”
“Hôn sự?” Hai người cùng đồng thanh.
Thôi Định Sâm nhìn qua rất bình tĩnh, thực ra trong mắt là sự khẩn trương, nói: “Dạ, con muốn kết hôn với Hứa Chiêu.”
Trước đó, hai vị phụ huynh lúc nào cũng bóng gió bảo Hứa Chiêu tìm đối tượng, giờ đối tượng thực sự xuất hiện, hai người lại thấy hơi nhanh, nhưng cả hai vô cùng vừa lòng với Thôi Định Sâm, chỉ là Hứa Chiêu nghĩ thế nào đây.
Mẹ Hứa nhìn cha Hứa một cái, hỏi: “Ý của Hứa Chiêu thì sao?”
“Hứa Chiêu nghe theo hai người, hai bác phản đối sao ạ?”
“Chúng ta không phản đối.” Mẹ Hứa do dự một chút.
Nói xong, mẹ Hứa lập tức nhận được ánh nhìn xem thường của cha Hứa.
Mẹ Hứa không lên tiếng nữa, cha Hứa thì nghiêm túc hỏi: “Vậy người nhà con nói sao?”
Vừa nghe câu này, trong lòng Thôi Định Sâm thở phào một hơi lớn.
Lời này cũng có nghĩa rằng cha Hữa đã đồng ý, nhưng y không dám qua loa, thành thật trả lời: “Anh và chị của con đều rất thích Hứa Chiêu và tam oa tử, họ luôn muốn qua nói chuyện với hai người nhưng bên này có nhiều việc nên trì hoãn một thời gian, nên con muốn hỏi hai bác khi nào hai bác có thời gian rảnh, họ sẽ qua gặp mặt một chút ạ.”
Cha Hứa nhìn mẹ Hứa.
Mẹ Hứa lần này không lên tiếng.
Cha Hứa nghĩ một chút, rồi nhẹ nhàng mà nói: “Lát nữa để bác hỏi Hứa Chiêu, xem khi nào có thời gian.”
“Dạ, được ạ.” Thôi Định Sâm nhanh chóng lên tiếng, thoáng nhìn nồi hấp đã có khói nghi ngút, bánh màn thầu bánh bao đã hấp xong rồi, y liền nói: “Cơm xong rồi, con đi gọi Hứa Chiêu, tam oa tử rời giường ạ.”
Mẹ Hứa nói: “Để bác đi.”
“Con làm là được ạ.”
Thôi Định Sâm đi trước một bước rời khỏi phòng bếp, bước vào nhà chính, chuyển hướng sang phòng ngủ, vừa tới cửa đã nghe thấy tiếng nói của Hứa Phàm.
“Ba ba, ba ba chậm một chút, chân con bị thương.”
“Biết rồi biết rồi.”
Thôi Định Sâm bước vào, hỏi: “Bị thương ở đâu thế?”
Hứa Chiêu cười: “Không bị thương ở đâu đâu, chỉ là nghịch ngợm, chân đập vào thành giường, tự mình làm mình bị đau.”
Thôi Định Sâm nhìn chân Hứa Phàm, chỉ hơi hồng hồng mà thôi.
Y lắc đầu bật cười, sau đó nhìn Hứa Chiêu: “Để anh mặc quần áo cho Hứa Phàm.”
Hứa Chiêu cười nói: “Không cần đâu, đã xong rồi, hôm qua anh ngủ thế nào?”
“Ngon lắm.” Trừ bỏ bị Hứa Phàm đạp mặt, lâu rồi y mới có một giấc ngủ vừa sâu vừa thoải mái như vậy.
Vừa tỉnh dậy, cơn cảm mạo của y đã bay mất.
“Vậy là tốt rồi” Hứa Chiêu cúi đầu đi giày cho Hứa Phàm.
Thôi Định Sâm đứng một bên nói: “Vừa rồi anh nói với ba mẹ một chuyện.”
Hứa Chiêu không ngẩng đầu lên, hỏi: “Chuyện gì ạ?”
“Chuyện chúng ta sẽ kết hôn.”
Hứa Chiêu cứng người, ngẩng đầu nhìn Thôi Định Sâm.
Thôi Định Sâm cũng hơi căng thẳng.
Ánh mắt Hứa Chiêu dịu dàng: “Ba mẹ nói thế nào ạ?”
Thôi Định Sâm không thả lòng chút nào: “Họ bảo hỏi ý của em, ý của em là gì?”
“Ý của em…”
“Ừ.” Thôi Định Sâm nín thở nhìn về phía Hứa Chiêu.
Hứa Chiêu đi nốt chiếc giày cuối cùng cho Hứa Phàm, nói: “Được ạ.”
Được ạ.
Lời nói như hằng ngày thôi, như đáp ứng tham dự một bữa tiệc vậy, nhưng đối với Thôi Định Sâm, không chỉ đơn giản như vậy.
Y kích động hỏi: “Hứa Chiêu, em đồng ý? Đồng ý chuyện chúng ta kết hôn?”
Hứa Chiêu gật đầu: “Em đồng ý.”
Thôi Định Sâm ôm lấy Hứa Chiêu.
Hứa Chiêu bị Thôi Định Sâm ôm cười.
Nhưng Hứa Phàm lại không đồng ý, dùng sức đẩy Thôi Định Sâm: “Không được ôm ba ba của con, đây là ba ba của con, ba ba của con.”
Thôi Định Sâm đang rất vui, bất chấp tất cả kéo Hứa Phàm, một tay ôm Hứa Chiêu, một tay ôm Hứa Phàm, dùng lực rất mạnh, hung hăng thơm má Hứa Phàm, làm Hứa Phàm mếu máo.
Hứa Chiêu nhanh chóng hỏi: “Làm sao vậy, làm sao vậy?”
Hứa Phàm vuốt mặt: “Râu mép ba ba lớn cọ, cọ đau.”
Hứa Chiêu nhìn Thôi Định Sâm.
Thôi Định Sâm hơi xấu hổ: “Hôm nay anh không mang dao cạo.”
Hứa Chiêu hỏi lại: “Chẳng lẽ không phải do anh dùng sức à?”
Thôi Định Sâm cười, nhẹ giọng nói: “Vợ à, em nói đúng.”
“…Anh đừng gọi linh tinh bây giờ.” Hứa Chiêu có chút thẹn thùng.
Thôi Định Sâm cười hỏi: “Vậy bao giờ được gọi?”
“Khi nào nhận giấy đăng ký thì gọi.”
Giấy đăng ký? Thôi Định Sâm thiếu chút nữa quên mất cái đó, vừa vui vừa gấp mà nói: “Đồng tiền đi trước là đồng tiền khôn, hôm nay đi luôn.”
Hứa Chiêu vội vàng nói: “Không được.”
“Vì sao?”
“Hai mươi tám mẫu đất của em rất quan trọng.”
Thôi Định Sâm nhíu mày: “Quan trọng hơn cả kết hôn?”
Hứa Chiêu nhanh chóng giải thích: “Nhà kính thu hoạch muộn là hỏng, kết hôn có thể lùi ra một chút, chúng ta hiện tại đã bên nhau rồi, có đúng không? Hai mươi tám mẫu, rất mệt, một mình ba mẹ em không lo hết được.”
Biết Hứa Chiêu vì khu nhà kính mà trả giá rất nhiều, nên Thôi Định Sâm không làm Hứa Chiêu khó xử, chỉ nói: “Vậy hai ngày nữa em qua nhà anh một chuyến, chính thức gặp mặt anh chị, sau đó họ sẽ qua một chuyến, hai nhà chúng ta ăn cơm, nói chuyện một chút, thế nào?”
Hứa Chiêu gật đầu.
Thôi Định Sâm vui vẻ nói được, nhịn không được hôn lên mặt Hứa Chiêu một cái.
Hứa Chiêu hơi thẹn thùng.
Hứa Phàm lại không vui mà nói: “Ba lại thơm ba ba của con, con mách bà.”
Nói xong Hứa Phàm lập tức chạy ra ngoài.
Hứa Chiêu cả kinh.
Thôi Định Sâm nhanh chóng tiến lên, bế Hứa Phàm lên cao, kệ Hứa Phàm quẫy đạp thế nào cũng không buông bé ra, sau đó nói: “Cho con một hào mua bột ô mai.”
Hứa Phàm nhìn Thôi Định Sâm nói: “Một hào không mua được bột ô mai.”
Thôi Định Sâm tò mò hỏi: “Vậy bao nhiêu mới mua được?”
Hứa Phàm nói ngay: “Phải hai hào mới mua được.”
Thôi Định Sâm cười một chút: “Cho con hai hào mua bột ô mai.”
“Dạ.”
“Vậy con không được nói chuyện ba ba lớn thơm ba ba nhỏ.”
Hứa Phàm gật đầu.
Thôi Định Sâm sờ trong túi nửa ngày cũng không thấy hai hào, nhưng y nhân lúc Hứa Phàm không nhìn thấy lập tức nhận hai hào từ chỗ Hứa Chiêu, đưa cho Hứa Phàm.
Hứa Phàm cầm được tiền lập tức chạy ra ngoài, vừa lúc gặp nhóm ba Đại Trang tới làm việc, bé lập tức khoe mình có hai hào, là ba ba lớn cho.
Ba Đại Trang thuận miệng hỏi: “Sao ba ba lớn của cháu lại cho cháu tiền thế?”
Hứa Phàm lập tức nói: “Bởi vì ba ba lớn bảo không được nói với bà, nói ba ba lớn thơm ba ba nhỏ.”
Ba ba lớn thơm ba ba nhỏ –
Lập tức, chẳng những mẹ Hứa nghe thấy, toàn bộ công ty Chiêu Dương cũng nghe được, Hứa Chiêu vừa từ nhà chính đi ra, sắc mặt đỏ bừng.
Thôi Định Sâm da mặt dày cũng hồng hồng hết hai tai, xấu hổ cười cười, nói: “Trẻ con, trẻ con nói lung tung.”
Hứa Phàm dậm chân một cái: “Không nói lung tung, ba thơm ba ba của con! Không cho ba thơm, ba còn thơm, thơm cái nữa.”
“…” Tai Thôi Định Sâm đỏ bừng, âm thầm cắn răng, thằng, thằng nhóc này thực sự không phải do trời cao phái xuống trừng phạt y à?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...