Trọng Sinh Thập Niên 80 Bày Quán Kiếm Tiền Trở Thành Nhà Giàu Số Một


Lúc này, Tôn Tiểu Mai từ trong nhà đi ra.

“Ngỡ là ai, hóa ra là Tiểu Tình, sao không vào nhà ngồi chơi?”
Tô Tình cũng cười, mặt mày rạng rỡ: “Chị dâu, không biết chị ở nhà, em đã nói chuyện với anh cả được một lúc rồi, chị không ra thì em còn tưởng nhà không có ai!”
Hừ, trốn trong phòng giả vờ không biết.

Nếu không phải Tô Trung Hải không tìm được lý do thì chắc chắn chị ta sẽ không ra!
“Em nói gì vậy, chị không ở nhà thì ở đâu!”
“Tiểu Mai, cô ấy nói muốn dọn về ở?”
Tô Trung Hải vừa thấy vợ, vội nói, vợ anh ta luôn có chủ ý, hẳn biết phải làm gì.

“Dọn về ư? Không được đâu, đây là hôn phòng của chị và anh cả em, chuyện này em phải nói với bác trai cả bác gái cả của em đi.


Tôn Tiểu Mai một bộ dạng lợn chết không sợ nước sôi, dù miệng cười nhưng lòng đầy đen tối!

“Chị dâu, đây là nhà em, trước cho các người mượn ở, chị không cảm ơn lại còn muốn ăn vạ không đi, thật sự khó có thể chấp nhận được.


“Em nói gì, chị gả vào đã nói đây là hôn phòng.

Giờ người đã lừa được, lại không nhận nợ à? Nhà em không thể ức hiếp người khác như vậy!”
Tôn Tiểu Mai nói chuyện với giọng điệu mạnh mẽ, tuy chỉ hơn cô có mấy tuổi nhưng đã thể hiện rõ ra là một người đàn bà đanh đá!
“Chị dâu, lời này chị không cần nói với em, em đã đến Thôn Ủy Hội trước rồi, hôm nay các người cần phải chuyển nhà đi, mai em sẽ đến lấy chìa khóa!”
Tô Tình cười tươi, trước đây bị nhà này khi dễ thì cô luôn nhẫn nhịn.

Sống lại một đời, cô quyết phải thay đổi.

Dù không vì mình, cũng vì Hoan Hoan và Điềm Điềm tranh thủ một chút.

“Tô Tình, em đừng dọa chị, chị ở đây đang rất tốt, em không thể nói một câu rồi bắt nhà chị dọn đi, như này thật không công bằng.



Cô bật cười, đúng là lý lẽ kỳ quặc gì vậy.

“Chị dâu, chị nói chị sống ở đây rất tốt, không muốn dọn đi, vậy có nếu có một ngày ai đó thích anh cả, có phải chị cũng không trở về nhà kêu ca ư?”
“Em nói bậy gì thế?”
Tôn Tiểu Mai bực bội nhưng không dám phát tác, chỉ mắng Tô Trung Hải: “Tại sao tôi lại tìm được kẻ vô dụng như anh chứ, thấy vợ bị khi dễ cũng không nói được câu nào! ”
Tô Tình nhìn họ cãi nhau, thấy bực: “Anh cả, chị dâu, nắm chặt thời gian, ngày mai em lại đến! ”
Tô Tình trở lại Triệu gia, thấy Tô Hoan đã nấu cơm xong.

“Dì út, dì đã về!”
Hai đứa trẻ mặt đỏ bừng, chạy đến trước mặt cô mới dừng lại, cười ngượng nghịu, nói chuyện có chút dè dặt.

Tô Tình cảm thấy đau lòng, tự hỏi trước đây mình đã làm gì khiến hai đứa nhỏ này sợ cô đến thế.

“Dì đã về rồi, các cháu ăn cơm chưa?”
Cô bế Tô Điềm lên, nắm tay Tô Hoan rồi cùng đi vào trong nhà.





Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận