Trọng Sinh Thập Niên 70 Tiểu Phúc Thê Quá Quyến Rũ
Hai vợ chồng ngủ chung một giường, bọn họ cũng không tiện quản đúng không?
Đi ngang qua Trương Xuân Ngưu, Lâm Nhiễm dùng khuỷu tay đẩy anh ta qua một bên.
Thật khéo, anh ta loạng choạng lại giẫm phải một bãi phân trâu.
"Lâm Nhiễm, con khốn! "
Tiêu Lệ ngẩng đầu nhìn sang, giọng điệu trầm thấp.
"Thử nói thêm một chữ nữa xem?"
Trương Xuân Ngưu nhớ lại lần bị Tiêu Lệ cho ăn hành, không khỏi rùng mình.
Nhìn những thanh niên trí thức trên bờ ruộng, anh ta nghiến răng.
"Hừ, ngay cả một bữa no cũng không ăn được, oai phong cái gì?
Hôm nay tôi bỏ tiền, mua hai quả trứng, mời mọi người ăn canh trứng.
"
Những thanh niên trí thức nghe nói có canh trứng để uống thì vui mừng khôn xiết.
"Xuân Ngưu, cậu đúng là một đồng chí tốt bụng.
"
"Theo tôi, ngay từ đầu nên để cậu làm đội trưởng thanh niên trí thức của chúng ta.
Đi nào, chúng ta đưa cậu đi rửa chân trước, rồi đi mua trứng.
"
Trương Xuân Ngưu cảm thấy lấy lại được chút thể diện, giũ sạch phân trâu trên chân.
"Lâm Nhiễm, cô dập đầu nhận lỗi, tôi sẽ chia cho cô một bát canh trứng nhé?"
Lâm Nhiễm chỉ hận không thể tách khỏi Tiêu Lệ, nếu không thật muốn nhét phân trâu vào miệng Trương Xuân Ngưu.
Đột nhiên, một con cá dài bằng chiếc đũa nhảy ra khỏi mương nước, nhảy thẳng vào lòng Lâm Nhiễm.
Không chỉ Lâm Nhiễm, những người khác cũng ngây người.
Còn có chuyện tốt như vậy sao? Sao họ không gặp được?
Tiêu Lệ không nhìn thấy gì nhưng cũng cảm thấy có gì đó không ổn.
"Sao vậy?"
Lâm Nhiễm lúc này mới hoàn hồn, đôi mắt cong cong.
"Tiêu Lệ, em nhặt được một con cá.
Đi nào, về nhà nấu canh cá cho anh.
"
Đi ngang qua Trương Xuân Ngưu, cô còn cố ý cầm con cá lắc lư.
"Canh trứng có mùi phân trâu anh cứ từ từ mà uống, còn tôi, tôi vẫn thích canh cá tươi hơn.
Nếu anh chịu dập đầu xin lỗi Tiêu Lệ, tôi cũng không ngại chia cho anh một miếng! "
Nhìn Lâm Nhiễm cầm cá đi, Trương Xuân Ngưu tức đến mức nhảy dựng lên.
Con cá này sao không nhảy xa hơn một chút? Sao lại nhảy vào lòng Lâm Nhiễm? Anh ta không phải cũng đang ở bên mương nước sao?
Trương Xuân Ngưu tức tối nhảy xuống mương nước dò tìm bóng cá.
Lâm Nhiễm đỡ Tiêu Lệ cầm cá, cười tươi rói về nhà.
Về đến nhà mới phát hiện, cả chặng đường cô đã quên buông tay Tiêu Lệ.
Lúc này cô mới sợ Tiêu Lệ giận, vội buông tay.
"Anh đi tắm rửa thay quần áo trước, em đi làm cá.
"
Lâm Nhiễm vào nhà lấy dao, nhanh chóng mổ bụng, cắt cá làm đôi.
Một nửa hầm canh, một nửa ướp muối, có thể ăn được hai bữa.
Nhóm lửa, bắc nồi, cho dầu vào.
Đầu cá rán vàng hai mặt, đổ nước vào đun sôi, trong nồi sôi ùng ục.
Mùi thơm ngào ngạt bốc lên, bay khắp gian nhà.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...