Bên trên tấm thẻ đen chí tôn còn có khắc đủ màu sắc!
Dưới ánh đèn hoa lệ, không ngừng lóe sáng.
Nếu như không phải phía trên có in hình một con lợn hồng, chỉ sợ bọn họ đều bị lừa.
Sắc mặt người bán hàng rất khó coi, nhưng vẫn cố gắng cắn răng nói: “Tiểu thư, đừng đùa kiểu này!”
Thi Băng Băng vô cùng bối rối, nhanh chóng lấy xuống tấm thẻ đen chí tôn vô cùng bắt mắt của Thi Mị xuống, kéo cô sang một bên, gần như hỏng mất: “Thi Mị, đừng nghịch nữa, lúc này không phải là lúc nói đùa!”
Thi Mị phồng má, nhìn chằm chằm tấm thẻ bảo bối của mình trong tay Thi Băng Băng, tức giận nói: “Đó là của tôi!”
Tim Thi Băng Băng lạnh lẽo.
Vào giờ phút này, chỉ có Thi Băng Băng mới biết cô ta dẫn theo một người nhược trí.
Thi Mị đưa tay ra muốn đoạt lấy, sắc mặt Thi Băng Băng đã vô cùng khó coi, tức hổn hển, ném tiểu trư bội kỳ xuống đất, nói: “Con mẹ nó, cô chơi tôi, thẻ đen đâu, mau đưa thẻ đen đây!”
Nói xong, liền muốn xông lên đoạt lấy túi xách của Thi Mị.
Thi Mị nhìn tình cảnh này, giống như bị dọa cho sợ hãi, oa oa khóc lớn.
Chỉ là không có nước mắt, trong mắt lướt qua ý cười, nhanh chóng biến mất.
Thi Mị nhân cơ hội đó, dùng sức đẩy cô ta ra, kêu lên: “Người xấu!”
Trước mắt Thi Băng Băng giống như có rất nhiều sao, cô ta phát hiện ra càng lúc càng có nhiều ánh mắt đang nhìn cô ta, cô ta hận không thể tìm một chỗ mà chui vào.
Cô ta vô cùng xấu hổ.
Người bán hàng nhìn thấy cảnh này, sắc mặt đen như than.
Hai người kia đến chơi cô ta sao?
May mà bảo vệ phát hiện động tĩnh bên này, nhanh chóng đến.
Còn có cả đội trưởng đội bảo vệ đi đến!
Người bán hàng đang muốn để bọn họ đuổi người đi liền nghe thấy giọng nói mừng như điên của đội trưởng bảo vệ: “Là cô?”
Vẻ mặt mừng như điên này, dĩ nhiên là đối với Thi Mị.
Thi Băng Băng không nghĩ tới bọn họ thế mà nhận biết, vui vẻ nói: “Anh biết Thi Mị sao?”
Đội trưởng bảo vệ liền nói ngay: “Thi tiểu thư là bạn của Đường tiên sinh, hôm qua tới mua sắm không ít đâu, sao cô ấy lại khóc vậy?”
Thi Băng Băng giống như bắt được một cọng rơm cứu mạng, lập tức đứng lên, hy vọng anh ta có thể giải vây cho mình.
Chuyện này thật sự quá lúng túng!
Nhưng mà ai biết, Thi Mị nói trước một bước: “Người xấu bắt nạt tôi!” lúc cô nói ra những lời này, còn chỉ vào Thi Băng Băng!
Sắc mặt của đội trưởng đội bảo vệ tối sầm.
Thi Băng Băng thấy không đúng, gấp đến độ dậm chân, vội vàng giải thích: “Tôi là em họ của cô ta, chúng tôi cùng đi dạo phố!
Thi Mị vẫn khóc, nhưng có lẽ là vì cảm thấy đội trưởng đội bảo vệ quen mắt, cho nên cô tội nghiệp, trốn sau lưng anh ta.
Anh ta cảm thấy không đúng, quay đầu hỏi Thi Mị: “Cô quen biết người này sao?”
Thi Mị lắc đầu.
Thi Băng Băng tức hổn hển, nói: “Thi Mị, tôi thế nhưng là dẫn cô từ trong nhà đi, sao cô có thể không biết tôi?”
Trên mặt Thi Mị có chút dao động.
Đội trưởng đội bảo vệ lại hỏi: “Là cô ta dẫn cô ra ngoài sao?”
Thi Mị gật đầu.
“Vậy cô biết cô ta có quan hệ gì với mình không?”
Thi Mị mờ mịt suy nghĩ, lập tức lắc đầu.
Thi Băng Băng càng gấp hơn: “Tôi là Thi Băng Băng, là em họ cô!”
Đội trưởng đội bảo vệ trấn an Thi Mị, hỏi: “Đừng sợ, tôi hỏi cô một vấn đề cuối, cô cảm thấy cô ta là người tốt sao?”
Cảm thấy là người tốt, vậy nhất định là bạn bè.
Nếu không phải là người tốt, liền ném thẳng ra ngoài.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...