Trọng Sinh Thành Vợ Của Tên Đàn Ông Đã Bắn Chết Tôi



Thời Lệnh Diễn đóng cửa lại, anh có chút đau đầu.



Anh không thể để cho Thi Mị tiếp tục ở lại trong nhà được.



Thật sự là quá đáng ghét.



Bữa trưa!


Lúc Thời Lệnh Diễn đi ra, Thi Mị kéo ghế ngồi bên cạnh anh.



Trên cổ được để khăn, chờ dì Trần cho mình ăn cơm.



Ông cụ Thời nhìn thấy Thời Lệnh Diễn ngồi xuống, mới nói: “Bà cháu vừa gọi điện thoại đến.




Thời Lệnh Diễn nhận lấy bát cơm người hầu đưa tới, động tác có chút dừng lại.



Cha mẹ Thời Lệnh Diễn đã qua đời hơn 20 năm trước, bởi tai nạn trên không.



Một năm kia, Thời Lệnh Diễn 8 tuổi.




Từ sau đó, Thời Lệnh Diễn lớn lên dưới gối ông bà.



Vợ chồng ông bà vô cùng ân ái, trong mấy chục năm hôn nhân, ông cụ Thời luôn ngoan ngoãn phục tùng vợ.



Duy chỉ có trong cuộc hôn nhân của Thời Lệnh Diễn, ý kiến của hai vợ chồng bọn họ rất khác nhau.



ông cụ Thời cho rằng, làm người nên có ơn tất báo, Thi Mị bỏ ra sinh mệnh của mình cứu Thời Lệnh Diễn, cho nên Thời Lệnh Diễn nên chịu trách nhiệm với Thi Mị.



Dù sao gia đình của Thi Mị cũng quá xấu xa.



Mà bà cụ Thời thì cho rằng, cháu của mình xứng đáng với những tiểu thư khuê các tốt nhất.



Loại phụ nữ như Thi Mị, luận gia thế, luận bối cảnh, sao có thể xứng với cháu trai của mình.



Hơn nữa, hiện tại cô còn ngu ngốc.



Thời Lệnh Diễn nghĩ, bà nội anh gọi điện thoại đến, có lẽ là do người hầu nào lắm miệng, cho nên bà đã biết được chuyện tối hôm qua Thi Mị ngủ ở đây.



Quả nhiên ông cụ Thời nhanh chóng nói tiếp: “Bà ấy nói, các cháu kết hôn đã nửa năm, nên đến lúc có chút tin tức rồi!”


Thời Lệnh Diễn: “Tin tức?”


Thi Mị: “….




Cái này còn cần phải hỏi!


Dĩ nhiên là chuyện mang thai!


Ông cụ Thời: “Vợ chồng bình thường, không nói đến chuyện mang thai sinh con, nhưng ít nhất cũng nên ngủ trên một cái giường.




Thời Lệnh Diễn: “….




“Lệnh Diễn, ông biết cháu không quên được Đường Vũ, nhưng hiện tại Thi Mị mới là vợ của cháu, chuyện này cháu nên rõ ràng!”



Thời Lệnh Diễn hơi cúi đầu: “Cháu hiểu!”


Ông cụ Thời thấy thế, thở dài một tiếng: “Ông cũng không muốn ép buộc cháu, nhưng chính cháu hẳn là cũng hiểu, sắp xếp của ông đều là vì lo lắng cho cháu!”


Nếu như là bà cụ Thời, tất nhiên sẽ không muốn để cho Thời Lệnh Diễn cưới người như thế.



Dưới cài nhìn của bà, hôn nhân chính là hôn nhân, nhất định phải cùng phòng sinh con.



Cho nên khi bà nghe nói tối qua Thi Mị về nhà ngủ, bà không ngại khổ cực gọi điện thoại đến thăm hỏi.



Bà cụ Thời có rất nhiều bạn bè, cách đó một tuần, bà đã đi nước ngoài tham dự mừng thọ 70 tuổi của bạn mình.



Vẻ mặt Thời Lệnh Diễn khẽ động: “Trước kia không phải bà nội không đồng ý sao ạ!”


“Ừ!” ông cụ Thời gật đầu: “Là ông nói cho bà ấy, ngu ngốc đã bớt lo, chính cháu cũng thích, cho nên bà ấy mới miễn cưỡng lui một bước, nói trong một năm nhất định phải mang thai, lúc này mới nói chuyện xong.




Thi Mị: “….

.

” Thật là gia đình hài hòa.



Chỉ là, có thế hỏi trước ý kiến của cô không?


Thời Lệnh Diễn cũng nhíu mày: “Cháu không đồng ý!”


“Cháu đồng ý!” ông cụ Thời bình tĩnh nói: “Cháu đồng ý cưới con bé, không phải là đồng ý nối dõi tông đường cho Thời gia sao?”


“Cháu chỉ đồng ý kết hôn….





“Kết hôn sinh con là chuyện lớn cả đời, ông biết không nên vội vàng.

” ông cụ Thời bày ra dáng vẻ rộng lượng: “Cho nên từ hôm nay trở đi, các cháu phải bồi dưỡng tình cảm, mỗi ngày cháu đều phải về nhà.




Thời Lệnh Diễn không chút nghĩ ngợi liền nói: “Không được?”


Ông cụ Thời: “Vì sao?”


“Bận viện!”


“Có thể bận đến mức nào?” ông cụ Thời hừ lạnh: “Mỗi ngày về muộn cũng được, nhưng nhất định phải về nhà ngủ.




Thời Lệnh Diễn nhíu mày.



ông cụ Thời còn bổ sung: “Đây cũng là ý của bà cháu!”


Thi Mị: “….

” Sao cô lại cảm thấy giống như đang mắng chửi người.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui