“Tam lang!” Bên giá cắm hoa, nữ tử trong tay nâng một quyển thi thư, cười tươi như hoa nhìn hắn.
Mái tóc mây đen của nàng búi cao, đôi môi hồng nhuận đầy đặn, con ngươi trong như nước mùa thu, thanh nhã như tiên, hắn nhìn thấy mà tim đập thình thịch.
Hắn vừa định đến gần, dung mạo của nàng đột nhiên thay đổi, mái tóc đen tán loạn, được buộc bằng một dải lụa màu trắng, giữa hai hàng lông mày ánh lên nét anh khí, đôi mắt ngược lại có phần tương tự, ngấn lệ, tựa hồ mang theo một tầng u buồn nhàn nhạt.
“Tam lang.” Y nghiêng đầu nhìn hắn, khóe miệng mang theo vệt cười nhạt nhòa, âm thanh so với nữ tử kia trầm thấp hơn rất nhiều.
Nhịp tim của hắn càng đập kịch liệt, vội vã đi tới, muốn đem y ôm vào lòng, hắn thế nhưng chỉ ôm được một khoảng không.
Thời điểm Tư Mã Diễm mở mắt ra, toàn bộ đại điện một mảnh trống rỗng, ánh mắt hắn mang theo vài phần mông lung, nhìn vào lòng bàn tay, trong tay xác thực có ôm đồ vật, nhưng chỉ là một vò rượu lạnh băng, hắn theo bản năng tìm kiếm xung quanh, nhưng chẳng tìm thấy gì.
Trong lòng Tư Mã Diễm quạnh quẽ, vài phút vui sướng ngắn ngủi bị quét đi sạch sẽ, quả nhiên chỉ là giấc mộng.
Hắn hiểu được quá muộn, từng người hắn yêu đều lần lượt ly khai hắn.
Hắn vứt vò rượu trong tay, lảo đảo ngồi dậy, đẩy cửa đi ra ngoài.
Trong nhận thức của Tạ Trản, Tống Nghiễn là loại người bên ngoài thoạt nhìn hào hoa phong nhã, bồng bềnh như tiên giai công tử, thế nhưng bên trong lòng dạ độc ác, là một ác quỷ giết người như ngóe.
Hắn so với Hà Dũng bên ngoài thoạt nhìn nham hiểm độc ác thực sự khủng bố hơn nhiều.
Thế nhưng trong một canh giờ ngắn ngủi, y phát hiện nhận thức của mình đối với Tống Nghiễn vẫn còn nông cạn.
Tống Nghiễn dùng một thanh kẹo hồ lô lừa đứa bé kia, nói sẽ dẫn nó về nhà.
Bốn chữ “Dĩnh Xuyên vương phủ” đập vào tầm mắt, Tạ Trản nhìn chằm chằm một hồi, rồi lại nhìn qua đứa nhỏ có chút quen thuộc kia, trong lòng mơ hồ suy đoán được điều gì đó.
Đứa trẻ này kỳ thực cùng y có vài phần tương tự, thế nhưng nhìn kỹ, nó không quá giống mình, mà là giống Tạ Chi Lan.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của đứa nhỏ có nét đặc thù, vừa giống Tạ Chi Lan lại vừa giống Nguyên Hi đế.
Trong đầu y hồi tưởng lại nhiều năm về trước, một tiểu anh hài hướng về phía y duỗi ra cánh tay trắng mịn, y cũng đưa tay ra nắm lấy, cánh tay vừa nho nhỏ vừa bụ bẫm, khiến người khác không khỏi muốn trêu chọc.
Đảo mắt đã bốn năm, đứa bé kia chắc cũng đã sáu tuổi.
Tạ Trản nhìn hài tử trước mắt, tuy chất vải mặc trên người rất tốt, thế nhưng thợ may cơ hồ cũng không quá dụng tâm, lúc này dính phải rất nhiều bùn đất, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng trẻo cũng biến thành một con mèo đen nhỏ.
Nếu nó không phải một thân y phục như vậy, nhìn qua cơ hồ giống như một đứa trẻ hoang nhà ai.
Trước cửa vương phủ có một tấm ghế dài, trên đó có một người đang ngủ, Tống Nghiễn đạp một cước, tên hạ nhân nằm trên băng ghế liền té xuống.
Người kia nháy mắt tỉnh ngủ, vội vã đứng lên, nhìn Tống Nghiễn một chút, rồi lại nhìn đứa nhỏ, sau đó mặt mũi dữ dằn nói với nó: “Tổ tông, ngươi chạy đi đâu? Thực khiến người khác không bớt lo! Lần sau còn chạy loạn thì đừng có về ăn cơm!”
Đứa nhỏ cúi đầu co ro, miệng phồng lên, bướng bỉnh không nói lời nào.
Vốn dĩ là thiên hoàng quý tộc, mặc dù không được Nguyên Hi đế quá quan ái, nhưng dù sao cũng là một tiểu Hoàng tử được người người vây quanh, cuối cùng lại trở thành bộ dáng như vậy.
Tạ Trản trong lòng đột nhiên có chút chua xót.
Lúc hạ nhân nhìn thấy Tống Nghiễn, biểu tình của hắn nhàn nhạt, thế nhưng mơ hồ lộ ra một luồng uy hiếp, người kia hung hăng càn quấy nhất thời bị dập tắt, cười theo nói: “Cảm tạ vị đại nhân đã đưa tiểu chủ nhân trở về, trong phủ không tiện lưu khách, thỉnh đại nhân trở về đi thôi.”
“Nếu ta nhất định lưu lại thì sao?” Tống Nghiễn đứng bất động ở đó, tựa tiếu phi tiếu nói.
Đứa bé kia không khỏi ngẩng đầu nhìn Tống Nghiễn, vô thanh vô tức di chuyển hướng về bên cạnh hắn.
Nó dĩ nhiên rất sợ tên hạ nhân kia.
Trên mặt tên hạ nhân liền xông ra ác ý: “Dĩnh Xuyên vương phủ không phải là nơi những kẻ không liên quan tùy tiện ra vào!”
Tống Nghiễn một cước đạp ra cửa vương phủ.
Sắc mặt tên hạ nhân thay đổi, sau đó đứng qua một bên, hờ hững nhìn, trong mắt rõ ràng đang đợi Tống Nghiễn tự làm tự chịu.
Tống Nghiễn bước vào, bên trong có một đội thị vệ đang canh gác, nhìn thấy Tống Nghiễn liền lập tức ngăn lại.
Người dẫn đầu nhận ra Tống Nghiễn, cung kính hỏi: “Tống đại nhân, ngài sao lại ở chỗ này?”
Tống Nghiễn không để ý tới hắn, trực tiếp đi vào.
“Tống đại nhân, bệ hạ có lệnh, những người không liên quan không được vào Dĩnh Xuyên vương phủ!”
Tống Nghiễn tìm một chỗ ngồi xuống: “Ta ở đây chờ, ngươi đi bẩm báo bệ hạ, xem hắn có cho ta vào hay không.”
Tống Nghiễn dù sao cũng là Đại tư mã trong triều, trong tay nắm hơn một nửa binh quyền của đại Sở, người kia làm sao dám cùng hắn xảy ra xung đột, Tống Nghiễn đã cho hắn bậc thang, hắn liền sai người cấp tốc đi bẩm báo Hoàng đế.
Đứa nhỏ không rời đi, mà ăn kẹo hồ lô trên tay, vô tình cố ý chơi bên người Tống Nghiễn.
Người bẩm báo rất nhanh đã trở lại, thì thầm vào tai người dẫn đầu một phen, hắn liền đứng sang một bên: “Tống đại nhân, thỉnh.”
Biểu tình trên mặt Tống Nghiễn cũng không có bất kỳ biến hóa nào, hướng bên trong đi vào.
Tạ Trản đoán được Tống Nghiễn muốn gặp ai, tình cảnh Nguyên Hi đế lần trước đã khắc sâu vào lòng Tạ Trản, y theo bản năng không muốn lại nhìn thấy hắn.
Nhưng có một số việc, không phải muốn liền có thể quyết định.
Trong chính điện một mảnh ngổn ngang, mùi rượu khắp nơi, Nguyên Hi đế không có ở đây.
Bên trong sảnh phụ, tro bay khắp nơi, có vài thứ đã bị đốt, khói bụi còn chưa tan hết.
Tống Nghiễn nhìn thấy Nguyên Hi đế tại hậu viên.
Hắn ngồi đó, tóc đen buông xõa, y phục rộng thùng thình càng khiến thân thể trở nên đơn bạc, che khuất một nửa khuôn mặt, chỉ mơ hồ lộ ra góc cạnh, trong tay hắn cầm một cái châm sắt, đang khắc gì đó lên đá.
Tống Nghiễn đi tới, ngồi xuống đối diện hắn.
Nguyên Hi đế vẫn không hay biết, khắc xuống từng chữ, tựa như muốn đem từng chữ kia khắc sâu vào trong lòng mình.
“Dĩnh Xuyên vương quả nhiên có nhã hứng.” Tống Nghiễn ngữ khí khó nén trào phúng.
Nguyên Hi đế rốt cục ngẩng đầu nhìn hắn, nheo mắt một hồi, hiển nhiên không nhận ra hắn là ai.
“Khó trách hắn chịu để ta vào gặp ngươi, hóa ra là đần độn.” Tống Nghiễn nói.
Nguyên Hi đế trong mắt loé lên một vệt ánh sáng, buông dao khắc xuống, giữa hai hàng lông mày mơ hồ lộ ra một luồng ung dung cùng nhuệ khí.
Tống Nghiễn nhìn chữ khắc trên đá, Nguyên Hi đế trước sau kỳ thực đều khắc cùng một chữ.
—— Trản.
Tạ gia A Trản, Tạ Trản.
Có thể khiến cho Nguyên Hi đế nhớ mãi không quên như vậy, dù cho trở nên điên khùng không nhớ tới người thân, vẫn không thể quên y.
Bụng đầy kinh luân, mỹ mạo như tiên, cầm kỳ thi họa đều là sở trường, con cháu Sĩ Tộc, cuối cùng lại thành luyến sủng của Hoàng đế.
Tống Nghiễn đem thi thể y giữ lại bên người mấy ngày, cảm thấy y giống như kỳ trân dị bảo khó có thể tìm được.
Tống Nghiễn đột nhiên có chút ngạc nhiên không biết người nọ khi còn sống là người như thế nào.
Sao có thể làm cho Hoàn Lẫm thần hồn điên đảo? Còn Tư Mã Diễm nhớ mãi không quên?
“Dĩnh Xuyên vương khắc chữ thật đẹp, không bằng thay Tạ Trản khắc một khối bia mộ đi.” Tống Nghiễn nói.
Ánh mắt Tư Mã Diễm đang tan rã đột nhiên tụ lại, hóa thành một đạo ánh sáng sắc bén, nhìn chằm chằm Tống Nghiễn, âm thanh khô khốc từ trong miệng phát ra: “Ngươi nói cái gì?”
“Tạ Trản chết rồi.”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...