Ôn Nguyễn vươn một bàn tay nhỏ khác ra sau lưng.
Cô cầm một túi y tế trên tay.
"Trán cậu bị thương.
"
Hoắc Hàn nhìn đôi mắt nai con ngấn nước của cô, khó chịu nhíu mày, "Cô cho rằng tôi là Hoắc Cảnh Tu sao?"
Ôn Nguyễn nhìn anh dáng vẻ dữ dằn, giữa lông mày hiện lên một chút ý cười.
"Cậu luôn nhắc tới Hoắc Cảnh Tử, cậu ghen sao?"
“Xéo đi.
” Anh xoay người rời đi.
Ôn Nguyễn đã đuổi kịp và ngăn cản anh.
" Không đề cập tới Hoắc Cảnh Tử, cậu ngồi xổm người xuống.
""
Hoắc Hàn Niên đứng bất động, anh cao 1,88 mét, cao hơn cô rất nhiều, trên người mang theo một cỗ lạnh lùng dữ tợn, muốn đối diện được anh, thật sự cần một tâm lý vững vàng.
Ôn Nguyễn cắn môi dưới, nhẹ giọng nói một chút, "Cậu không sao chứ?"
Đôi mắt cô trong veo, phản chiếu khuôn mặt tuấn tú lạnh lùng và u ám của anh, giọng nói nhẹ nhàng ngọt ngào, như thể ánh nắng ban trưa nóng bỏng làm tan chảy kẹo dẻo trong không khí, phảng phất chút ngọt ngào.
Tim Hoắc Hàn Niên chậm nửa nhịp, cảm giác bồn chồn càng thêm sâu.
Hắn hung hăng trừng mắt nhìn cô, "Cô kêu Lão tử ngồi xổm?"
Ôn Nguyễn vươn bàn tay nhỏ bé nhẹ nhàng giật giật ống tay áo.
Bàn tay của cô, trắng nõn và dịu dàng, mảnh mai, nhỏ hơn bàn tay anh rất nhiều.
Hoắc Hàn Niên từ từ hạ thân thể nghiêm nghị xuống, vẻ mặt ủ rũ.
Ánh mặt trời rơi vào trên người hai người, thiếu niên gầy gò tuấn tú, lạnh lùng, thiếu nữ mảnh mai trắng nõn ngọt ngào quyến rũ, nhìn từ xa giống như một bức họa tuyệt mỹ của họa sĩ.
Diệp Uyển Uyển biết tin Hoắc Hàn Niên bị thầy phạt, liền chạy đi, cô mua đồ uống đi qua, ai ngờ gặp được cảnh như vậy.
Ôn Noãn lấy ra một miếng băng y tế, dán lên trán Hoắc Hàn Niên.
Và Hoắc Hàn Niên thực sự cúi đầu theo yêu cầu của cô, cho cô dán băng cá nhân vào.
Diệp Uyển Uyển đột nhiên siết chặt tay cầm chai nước uống.
Dường như nghĩ ra điều gì đó, cô lại lấy điện thoại ra chụp.
Cô đăng ký một hộp thư mới và gửi ảnh cho Lăng Phỉ Nhi lớp 10.
!
Hoắc Hàn Niên buổi chiều không trở lại phòng học.
Anh về nhà và đi tắm.
Đứng trước bàn rửa mặt, nhìn vào kính.
Đôi mắt đen của anh dừng lại trên chiếc băng cá nhân trên trán.
Đôi lông mày đen mảnh cau lại, anh kéo nó xuống với vẻ chán ghét.
Nhưng sau một vài giây, nó đã được dán lại.
Buổi tối, Tần Phóng mời bạn đi ăn tối, hai bàn ăn đầy ắp thức ăn.
Tần Phóng cũng đoán ra được, ngoài núi có núi, ngoài người cũng có người, nắm đấm của Hoắc Hàn Niên mạnh hơn hắn, theo quy định thì nên nhường chức lão đại.
"Nào các anh em, từ nay về sau đây là lão đại mới của chúng ta, mọi người gọi là Niên Ca.
"
Những người khác lần lượt đứng lên, nhìn Hoắc Hàn Niên vẫn chưa nói lời nào từ khi anh đến hộp, anh mím chặt đôi môi mỏng đỏ mọng, vô cảm, lạnh đến phát điên, không phải là trêu chọc nhưng với thân phận của anh không hợp dán băng cá nhân hình hellokitty chút nào!
Mọi người muốn cười nhưng không dám cười.
Hoắc Hàn Niên cầm lấy ly rượu do Tần Phóng đưa cho, hơi ngẩng đầu lên, uống cạn chất lỏng trong ly.
Độ cong của chiếc cằm nhô cao lạnh lùng và hoàn hảo.
!
Buổi tối học xong, Ôn Nguyễn không về Ôn gia.
Thay vào đó, để Trung Bá đưa cô đến Cẩm Viên.
Kể từ khi Liễu Thục Oánh và Diệp Uyển Uyển bị đuổi ra khỏi Ôn gia, ba cô cũng bắt đầu không về nhà.
Hai ngày trước ông đã đi ra ngoài vào nửa đêm, và hôm qua không về nhà.
Liễu Thục Oánh thật giỏi khi ôm bố vào lòng bàn tay của bà.
Sau khi lái xe đến Cẩm Viên, Ôn Noãn đi thang máy lên tầng cao nhất.
Chỉ có một căn hộ ở tầng cao nhất, là do cha của Ôn gia mua mấy năm trước, sau này chuyển cho Liễu Thục Oánh.
Chuông cửa vang lên, nhưng không có ai ra mở cửa.
Ôn Nguyễn lấy điện thoại di động ra định gửi Wechat cho ba, nhưng thấy Diệp Uyển Uyển đã gửi Khoảnh khắc.
Em là Uyển Uyển: Chú Ôn đối với tôi cùng mẹ tôi thật tốt, nhưng thật là sợ béo lên nha!
Kèm theo bức hình là bức ảnh cô ăn khuya tại một nhà hàng hải sản cao cấp.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...