Tài xế Trung Bá cho xe vào cổng trường.
Ôn Vân Thần xuống xe, mở cửa cho lão phu nhân và Ôn Nguyễn.
Khoảnh khắc gia đình xuất hiện trong khuôn viên trường đã thu hút sự chú ý của nhiều người.
Nhiều cựu học sinh biết rằng In6 Nguyễn sẽ dẫn chương trình vào buổi tối, khi nhìn thấy cô, họ đã chủ động chào cô.
Hầu hết họ là con trai.
Ôn Vân Thần đi bên cạnh Ôn Nguyễn trông càng ngày càng xấu đi.
Ông thực sự muốn đục khoét đôi mắt của những tên bé hôi hám và sử dụng chúng như những trái bóng dùng để đá!
Một chàng trai khác đến chào đón Ôn Nguyễn, trước khi Ôn Nguyễn kịp nói, một chiếc áo khoác da đã ôm lấy bờ vai mảnh mai của cô.
“Mặc áo khoác vào.” Giọng ngáp của người đàn ông vang lên trên đầu.
Ôn Nguyễn liếc nhìn sắc mặt của Ôn Vân Thần bên cạnh, cô không nghi ngờ gì nếu bạn học nam khác đi tới ông sẽ trực tiếp đấm họ.
"Một số trong số họ là cựu sinh viên, một số là bạn cùng lớp, và không có gì khác."
Ôn Vân Thần cau mày chỉ vào một người vừa bị ánh mắt của ông làm cho sợ hãi, "Đứa nhỏ này nhìn chằm chằm vào eo con mấy giây, nhóc con, con quá ngây thơ rồi!"
Ôn Nguyễn, "...!..." Nếu ba biết nụ hôn đầu tiên của cô sẽ được trao lại sau khi tốt nghiệp, liệu ông ấy có còn nghĩ rằng cô ngây thơ không?
...
Tần Phóng và cô bạn gái nhỏ đang uống trà sữa ở quán, Minh Khải vội vàng chạy tới.
"Lần trước không phải nói có người tặng cho ba Ôn Nguyễn một bức họa nổi tiếng năm mươi triệu sao? Tôi vừa nhìn thấy người đó!"
Tần Phóng đột ngột từ trên ghế đứng lên, "Người đâu?"
Minh Khải, "Cùng Ôn Tiểu Thư đi dạo khuôn viên, vừa cởϊ áσ khoác da cho Ôn Tiểu Tiểu tiên nữ mặc vào!"
"Buổi tối Niên Ca không đến dự tiệc, nhưng bạo chúa bí ẩn lại xuất hiện.
Chúng ta đi dạo một vòng lấy tin tức cho Niên Ca!"
Tần Phóng và Minh Khải vội vàng rời khỏi quán trà sữa.
Bạn gái nhỏ của anh đã bị hắn bỉ lại cửa hàng, cô ấy đã rất tức giận khi nhìn thấy bóng của hắn.
Mỗi khi tôi bắt gặp điều gì đó về ban Lớp, hay Hoắc Hàn Niên, Ôn Nguyễn, hắn dường như quan tâm hơn bất cứ ai khác!
Khi Tần Phóng và Minh Khải nhìn thấy Ôn Nguyễn, cô đã tình cờ dẫn Ôn lão thái thái và Ôn Vân Thần vào trong khán phòng.
Tần Phóng chỉ nhìn thấy bóng lưng của Ôn Vân Thần.
Cao ráo, đẹp trai và trông còn rất trẻ!
" Anh Phóng, là hắn!"
Tần Phóng cau mày, nhanh chóng chụp lưng Ôn Vân Thần, "Niên Ca có chút nguy hiểm, người này còn có thể đi bên cạnh bà nội Ôn, xem ra đã được bà nội Ôn tán thành rồi!"
Minh Khải, "Làm gì được, Tiểu tiên nữ chỉ có thể là của Niên Ca!"
Tần Phóng vuốt cằm trầm ngâm, "Tôi không tin là trên đường đi dự tiệc, hắn ta không vào toilet.
Chúng ta sẽ canh giữ hắn ở cửa khán phòng.
Nếu hắn ta không biết điều, hãy cho hắnbbiết sức mạnh nắm đấm của chúng ta! "
"ĐƯỢC RỒI!"
...
Ôn Nguyễn vào hậu trường giảng đường.
Sau khoảng thời gian dưỡng thương này, vết thương trên mặt Hoắc Cảnh Tử gần như đã lành, sau khi trang điểm lại càng không thấy.
Hắn liếc nhìn Ôn Nguyễn ở đằng sau, sau đó bước sang một bên và ngồi xuống.
Ôn Nguyễn đang đọc lời dẫn, mà không nhấc mi lên.
Còn mười phút trước khi bữa tiệc bắt đầu.
Trưởng khoa chạy đến để đưa Ôn Nguyễn và Hoắc Cảnh Tử chuẩn bị lên sân khấu, sau khi trưởng khoa rời đi, Ôn Nguyễn chuẩn bị tắt điện thoại.
Chuông điện thoại đột ngột vang lên.
Một chuỗi cuộc gọi từ một số không quen thuộc.
Ôn Nguyễn ngập ngừng nhấn nút trả lời.
Một giọng nam cộc cằn từ đầu dây bên kia truyền đến, "Là Ôn Nguyễn sao?"
Ôn Nguyễn hơi nhíu mày, "Là tôi, ai vậy?"
"Có một vụ tai nạn ô tô lớn trên đường Hoài Bắc, một chiếc xe tải va chạm với một chiếc xe thể thao, chủ xe thể thao bị thương nặng, tôi là người đi bộ qua đường, chủ xe thể thao kêu tôi gọi cô ...!oh, anh ấy nói tên anh ấy là Hoắc Hàn Niên...!".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...