Dung Hương ngứa ngáy đến mức nghiến răng không muốn nói, nhưng cơn ngứa cực kỳ hành hạ.
Dung Hương nghiến răng: "Bà ấy đã nhờ tôi làm tai mắt và báo cáo mọi hành tung của Ôn gia! Và ...!để tôi tìm cơ hội cho Ôn lão thái thái uống thuốc, nhưng đó là thuốc mãn tính, mọi người không để ý sẽ không biết, đó không phải là dây leo Lôi Công! "
"Tiếp."
"Bà ấy cũng yêu cầu tôi dụ dỗ tiên sinh để xử lý tiên sinh, phòng trường hợp tiên tiên sinh đối xử tệ với bà ấy trong tương lai—"
Đồng tử Ôn Nguyễn co rút nặng nề, đôi tay buông thõng bên hông nắm chặt thành nắm đấm.
Cô nhìn khuôn mặt trẻ trung xinh đẹp của Dung Hương chậm rãi đến gần, khóe môi cong lên ý cười làm Dung Hương rợn cả người.
"Đại tiểu thư, tôi nói thật, cô, cho tôi thuốc giải..."
Ôn Nguyễn nhéo nhéo hai má Dung Hương, khóe môi nhếch lên một tia cười lạnh, "Với năng lực của Liễu Thục Oánh, nếu muốn tìm nữ nhân dụ dỗ ba tôi, nhất định sẽ tìm người tốt hơn cô!"
"Hơn nữa, hiện tại bà ấy đang mang thai, vốn muốn gả vào Ôn gia, tại sao lại phải tìm một người phụ nữ đến làm người thứ ba?"
Dung Hương không ngờ Ôn Nguyễn lại có tư duy logic tỉ mỉ như vậy, bọn họ đều nói cô từng là tiểu thư não tàn, nhưng hiện tại xem ra không phải sự thật.
Cô thông minh hơn bất cứ ai khác.
Trong mắt cô, suy nghĩ của Dung Hương như hữu hình.
"Tôi sẽ cho cô một cơ hội nữa.
Nếu cô không nói sự thật, cô không chỉ bị tống vào đồn cảnh sát, mà còn bị ngứa đến tróc da tróc thịt, mặt mày hư hỏng!"
Dung Hương run run nói: "Mẹ tôi ốm, nợ nần chồng chất.
Lúc mẹ tôi sắp mất, bà có kể cho tôi nghe những gì Liễu Thục Oánh đã làm hồi đó.
Bà ta nhân lúc mẹ cô mắc bệnh trầm cảm, châm ngòi vào mối quan hệ của ba mẹ cô, để bà ta có thể chen chân vào, còn vụиɠ ŧяộʍ liên hợp với bác sĩ tâm lý, tăng thêm lượng thuốc cho mẹ cô.
.
."
"Mẹ tôi có ghi âm cuộc nói chuyện của Liễu Thục Oánh với bác sĩ tâm lý.
Bà ấy yêu cầu tôi ghi âm và đến gặp Liễu Thục Oánh.
Liễu Thục Oánh đã trả nợ cho tôi và lấy lại đoạn ghi âm!"
Ôn Nguyễn nghe đến đây, máu khắp người đông lại từng chút một.
Đầu ngón tay cắm sâu vào lòng bàn tay, như muốn xé toạc làn da.
Ngoài sự lạnh lùng, trái tim của cô dường như được bao bọc trong một lớp lửa, đốt cháy nội tạng của cô một cách tùy ý!
Cắn chặt lấy quai hàm, trong hốc mắt tuôn ra phẫn nộ cùng khó chịu.
Mẹ cô chết, Liễu Thục Oánh phải chịu trách nhiệm lớn nhất!
"Mẹ cô không nói cho cô biết tại sao mẹ tôi bị trầm cảm sao?"
Dung Hương cau mày, "Hình như là sau khi sinh cô không bao lâu bà đã đi một chuyến đến Đế Đô, sau đó cùng người yêu cũ vượt quá giới hạn, bị ba của cô biết được, hai người quan hệ chuyển biến đột ngột, mới khiến Liễu Thục Oánh có chỗ để có thể chui vào!"
Thân hình mảnh mai của Ôn Nguyễn lảo đảo lùi lại vài bước.
Khi mẹ cô nhảy xuống biển khi ấy cô chỉ được nửa tuổi, cô không biết mẹ cô như thế nào.
Nhưng cô tin tưởng rằng mẹ cô không phải là loại phụ nữ ong bướm lả lơi!
Phải có một số bí mật ẩn trong đó.
"Thưa đại tiểu thư, đó là tất cả những gì tôi biết..."
Dung Hương chưa kịp nói hết câu đã bị Ôn Nguyễn lạnh lùng ngắt lời, "Liễu Thục Oánh đã trả nợ cho cô, cô có thể hỏi xin chút tiền hồi hương, ra đời sống, vì sao đến Ôn gia chúng tôi? Liễu Thục Oánh uy hiếp cô, còn để cô làm tai mắt, cô coi bà ta là đồ đần hay là đem ta ra làm đồ đần?"
Không đợi Dung Hương nói gì, Ôn Nguyễn lại chế nhạo, "Hoặc là tay sai của Liễu Thục Oánh, hay là cô thèm muốn vị trí mẹ kế của tôi!"
Nhìn Ôn Nguyễn thông minh và hiểu biết rộng, Dung Hương chợt thấy ớn lạnh sống lưng, khẽ nheo mắt.
Ôn Nguyễn ...!đáng sợ hơn nhiều so với những gì cô tưởng tượng!
Cô ấy thực sự chỉ mới mười tám tuổi?.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...