Hoắc Hàn Niên cầm lấy nước, mở nắp uống một hơi cạn sạch.
Nước chảy ra từ khóe miệng trượt xuống hàm dưới mịn màng, hơi nghiêng đầu, chiếc cổ nổi rõ những đường gân, yết hầu nhếch lên trượt xuống lộ ra gợi cảm và kiêu ngạo.
Có ít người chính là như thế, tùy tiện một uống nước cũng có tản mát ra mị lực đặc thù.
Hoắc Hàn Niên chú ý tới ánh mắt của Ôn Nguyễn, trầm giọng nói: "Trông cậu rất giống mẹ của cậu.
"
Ôn Nguyễn nhìn ra khỏi khuôn mặt góc cạnh của Hoắc Hàn Niên, cô khẽ ừ một tiếng.
Hoắc Hàn Niên lại nhìn lướt qua tấm ảnh chụp mẹ Ôn Nguyễn, anh hơi nheo lại đôi mắt đen, "Nghe Thẩm Xuyên nói mẹ cậu mất rồi.
"
Đôi mắt nai tơ của Ôn Nguyễn hiện lên một chút u buồn, "Khi tôi còn rất nhỏ, bà ấy đã nhảy xuống biển, hài cốt không còn!"
Dường như không muốn tiếp tục chủ đề buồn bã này, Ôn Nguyễn nói: "Vừa rồi cậu bị sao vậy, sắc mặt lập tức thật khó nhìn.
"
Hoắc Hàn Niên một tay đút vào túi quần, "Hình như tôi đã nhìn thấy cây trâm Khổng Tước trên ngực áo của mẹ cậu ở đâu rồi.
"
"Ảnh của mẹ tôi cho thấy hầu hết mọi chiếc váy đều đeo trâm Khổng Tước, đó là bảo bối của bà, tôi đã kiểm tra, nó được cấu tạo từ 520 viên đá quý và nặng khoảng 6 0.
81 carat, duy nhất tồn tại trên thế giới này, cậu làm sao có thể nhìn thấy được nó?"
Hoắc Hàn Niên khẽ mím đôi môi mỏng đỏ mọng, "Cậu muốn lấy được nó không?"
"Tất nhiên là có, nhưng tôi đoán mẹ tôi đã đeo nó khi bà nhảy xuống biển.
Cây trâm này, giống như mẹ tôi, không tồn tại trên đời này!"
Hoắc Hàn Niên không nói gì, anh đặt chai nước trong tay xuống, tiến lên một bước, nắm chặt lấy cổ tay trắng nõn mảnh mai của Ôn Nguyễn, kéo cô ra khỏi biệt thự.
“Cậu đưa tôi đi đâu vậy?” Anh mạnh đến mức cô không thể thoát ra nếu không dùng sức, căn bản không tránh thoát.
Hoắc Hàn Niên kéo Ôn Nguyễn đến trước chiếc xe thể thao Lamborghini màu bạc.
"Lên xe.
"
Ôn Nguyễn còn chưa kịp phản ứng đã bị anh đẩy vào ghế lái, sau đó anh đã ngồi bên tay lái phụ.
Ôn Nguyễn lái chiếc xe thể thao ra khỏi rừng, vừa ra khỏi rừng, cô đã chết lặng.
Hàng chục chiếc xe thể thao hạng sang xếp thành hàng dài bên ngoài, sáng đèn, khiến không gian tối xung quanh sáng như ban ngày.
Bên cạnh một vài chiếc xe thể thao đầu tiên, là một vài thanh niên quen thuộc.
Ôn Nguyễn nhìn kỹ thì thấy họ đều là công tử con nhà giàu nổi tiếng Vân Thành.
Cô ngạc nhiên nhìn người thanh niên bên cạnh, "Cậu mời tất cả bọn họ?"
Hoắc Hàn Niên dựa vào lưng ghế dài lạnh lẽo, đôi mắt đen rơi vào khuôn mặt trắng nõn dịu dàng của Ôn Nguyễn, lông mày hơi nhướng lên, "Cậu có tự tin thắng bọn họ không?"
Ôn Nguyễn có hứng thú, nhếch môi cười ngọt ngào, "Được!"
!
Một phát súng đã nổ.
Hơn một chục chiếc xe thể thao lao đi như những mũi tên phóng từ dây.
Ôn Nguyễn không còn thời gian để suy nghĩ thêm điều gì trong đầu, cô nhìn chằm chằm về phía trước, nhấn ga rồi phóng xe lên con đường ngoằn ngoèo, trên con đường quanh co, tốc độ còn kinh khủng hơn.
Một trong những chiếc xe thể thao màu đen vượt qua cô ở góc đường, Khi Ôn Nguyễn nhìn thấy đối thủ, máu trong cô bắt đầu sôi lên, cả người trở nên hưng phấn, cô nói với thiếu niên có đôi môi mỏng và vòng cung lười biếng, " Anh trai, ngồi vững nha! "
Chàng thanh niên hờ hững ậm ừ.
Ôn Nguyễn nhấn ga, tốc độ còn nhanh hơn trước, vừa định tới gần xe thể thao màu đen, chiếc xe thể thao màu trắng bạc sà vào đường bên trong, nửa bánh xe nâng lên, suýt nữa lái vào vách núi và vượt qua chiếc xe thể thao màu đen với sự điên cuồng tột độ.
Xe thể thao màu đen bị Ôn Nguyễn làm cho xém chút lật nghiêng!.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...