Edit: Tiểu Mun
"Sao cứ cảm thấy như là quên mua cái gì nhỉ...
" Tay Hứa Thanh đặt tay lên cánh cổng, mày nhíu lại, vừa định theo thói quen gãi đầu, không ngờ cảm xúc trên tay không còn là mái tóc quen thuộc mà là cây trâm bằng trúc lạnh lẽo.
Thật đúng là không quen với mái tóc dài a! cuối cùng không tình nguyện rút thứ 'đồ trang sức' trên đầu ra mới thoả mãn đi vào bếp.
Đem bếp nhóm lửa xong, lại nhét thêm vài nhánh củi khô vào, lấy nồi nước ấm mà hồi sáng đã nấu đổ vào chậu, đây là nước cậu muốn dùng để rửa mặt.
Tiếp đó cậu lại đem nước lúc sáng đã chuẩn bị tốt đổ vào nồi, đậy nắp gỗ lên, xong xuôi liền chạy đến nhà kho lấy lưỡi hái ra vườn hái rau.
Lần này cậu không đi đến chỗ vườn hôm qua, ở đó cũng chỉ có vài bụi gừng và rau cải, mấy nay cậu vẫn luôn hái cải ở đó nấu ăn.
Ở mảnh đất phía bên phải cách căn nhà vài bước chân đều là đất trồng rau của Hứa gia, vừa dễ trồng lại tiện hái cho nên Hứa Thanh khi qua đó cũng chỉ cần khép hờ cửa, từ bên này nhìn qua có thể thấy toàn bộ phòng ở, không cần phải lo lắng.
Cách xa vậy vẫn có thể nghe được tiếng tiểu hài tử vui đùa ầm ĩ ở trong thôn, Hứa Thanh nhìn về phía thôn, trong lòng dâng lên cảm giác chua xót.
Thật náo nhiệt! Cũng không biết đến bao giờ ta mới có được một gia đình ở thế giới này.
Nghĩ xong lại cảm thấy không thích hợp, Hứa Thanh cảm giác mặt mình có chút nóng.
"Nghĩ cái gì vậy trời!" Cậu có chút hận rèn sắt không thành thép mà vỗ vỗ cái ót của mình, nhanh chân đi đến vườn rau.
Hôm nay mua một miếng thịt ba chỉ nhưng đáng tiếc vì khuôn mặt này nên vẫn chưa thể ăn cay được - Hứa Thanh có chút tiếc nuối.
Cái gì cậu cũng có thể buông bỏ chỉ riêng sở thích ăn cay là sửa mãi cũng không thể sửa được, nhưng nghĩ đến một mặt đầy mụn thanh xuân mà nguyên thân lưu lại cậu không thể không kiêng, bằng không cho dù có linh tuyền hỗ trợ điều trị cũng không chắc khuôn mặt này sẽ khỏi hoàn toàn.
Vì một tương lai được ăn cay thoải mái, cậu nhịn!
Lúc này Hứa Thanh đã quên mất lúc trên chợ, tại cửa hàng bán gia vị, khi mà cậu hỏi ông chủ muốn mua bột ớt thì ông chủ đã nói: "Vị tiểu ca nhi này, xin hỏi "bột ớt " mà ngươi nói là cái gì? Vị như thế nào? Ta mở của hàng nhiều năm vậy rồi cũng chưa từng nghe qua cái tên này."
Thế giới này không có ớt!! Nhưng tâm cậu quá lớn! Đã không còn nhớ tới...
Hứa Thanh đi tới đi lui trong vườn không có bao nhiêu loại rau, cuối cùng cậu hái được một trái khổ qua (mướp đắng), chuẩn bị làm rau trộn khổ qua, hái thêm mấy cây rau cần để làm cần xào thịt heo, suy nghĩ một chút cậu lại hái thêm một ít cải thìa để nấu canh suông*, hái xong liền về nhà.
Tuy ở một mình nhưng chất lượng sinh hoạt vẫn phải tốt mới được.
Hứa Thanh đóng mạnh cổng lại, có chút hả giận, OK! Mấy người có thể vui vẻ náo nhiệt, ca đây hôm nay cũng muốn ăn một cách náo nhiệt!
Đem đồ ăn đặt bên giếng nước, rửa tay xong lại vào bếp nhìn nồi nước, thấy nước vừa sôi cậu liền đem gạo đã vo sạch đổ vào nồi, bỏ thêm củi vào bếp rồi mới đến bên giếng nước rửa sạch rau.
'Hôm nay mua heo con hết 600 văn, ba khối vải hết 60 văn, gia vị các thứ hết 15 văn, còn có thịt ba chỉ 20 văn, hạt giống hết...' Hứa Thanh ngưng hai tay đang rửa thức ăn, đột nhiên bật dậy la lên
"Quên mua hạt giống rồi a a a!"
Hứa Thanh có chút ủ rũ nhìn hai mảnh đất trong sân mà hôm qua dự định trồng rau, có chút khóc không ra nước mắt.
"Sao có thể quên cơ chứ!"
"Aizzz, xem ra mấy ngày nữa lại phải đi chợ một chuyến." Hứa Thanh hơi kinh ngạc, cậu phát hiện trí nhớ của mình giảm xuống.
Bằng tuổi nguyên thân ở thế giới này đều có thể sinh mấy tiểu hài tử, có khả năng...
Hứa Thanh dùng đôi tay ướt nước gãi gãi đầu tóc có chút hỗn độn, nguyên nhân là từ thân thể này?
Nghĩ đến khả năng này, lại lần nữa cậu ở trong lòng yên lặng so sánh tố chất thân thể trước đây của mình với cơ thể này, tự đưa ra một lý do khiến tâm trạng của mình tốt hơn, 'Khẳng định nguyên nhân là do nguyên thân tại thế giới này đã già rồi, cổ đại mà ha ha ha'.
Nghĩ thông suốt Hứa Thanh liền vui vẻ đem phần già của rau cần đã lặt đút cho heo con mới mua, sau đó trở lại bếp bắt đầu nấu cơm trưa.
Khổ qua đã rửa sạch bỏ vào tô rồi cho nước và muối vào ngâm, để ở một bên.
Sau đó rửa sạch thịt ba chỉ rồi cắt thịt mỡ và thịt nạc để riêng, phần mỡ thì để dành rán thành dầu ăn còn phần thịt nạc thì để xào với rau cần.
Cơm đã chín, Hứa Thanh xới cơm vào chén đặt qua một bên, đem nồi rửa sạch, thêm củi vào rồi chờ cho nồi khô nước.
Nhân lúc thời gian chờ này cậu vớt khổ qua đã ngâm ra, ướp thêm chút tỏi giã nhuyễn và muối, trộn đều rồi đặt lên bàn cơm.
Khổ qua hay còn gọi là mướp đắng có tác dụng kháng khuẩn, giải nhiệt, hạ sốt, chống viêm, tăng cường thị lực.
Đối với điều trị khuôn mặt đầy mụn của Hứa Thanh cũng có lợi, hơn nữa cậu cũng rất thích vị đắng của nó.
Nồi đã khô nước, Hứa Thanh quơ tay trên không trung cảm nhận nhiệt độ trong nồi, thấy đã đủ nóng liền bỏ phần thịt mỡ vào.
Trong nhà dầu ăn đã hết, hôm nay vốn dĩ định mua nhiều thịt hơn một chút nhưng vì sợ Tạ thẩm nghi ngờ nên liền từ bỏ.
Thịt cùng gạo ở trong không gian nếu không có tình huống gì đặc biệt xảy ra thì cậu không định đụng vào, sắp tới thiên tai thảm hoạ gì xảy ra thì cũng sẽ có cái để bảo đảm, mọi chuyện đều phải chừa đường lui cho bản thân, đây là nguyên tắc sống trong tận thế.
Chỉ chốc lát sau trong không khí liền tản ra mùi hương đặc trưng khi rán mỡ heo, Hứa Thanh híp mắt, cái mũi bé bé ra sức hít lấy mùi thơm, nhìn tóp mỡ trong nồi đang dần chuyển sang màu vàng nâu, nghĩ nghĩ cậu liền lấy một cái chén trong tủ ra, đem nước mỡ múc ra rồi rót vào thùng đựng dầu, tóp mỡ còn lại xúc ra chén, lại thêm chút muối, trộn đều liền thành một món ăn rất đưa cơm.
Còn rau cần xào thịt và rau cải nấu canh cũng được Hứa Thanh tay chân linh hoạt nấu rồi bưng lên bàn.
Hôm nay tiêu hết tổng cộng gần 700 văn, vẫn chưa tới 1 lượng bạc, xem ra số tiền còn lại vẫn đủ dùng một thời gian nữa, mấy ngày tới còn phải trả tiền công may quần áo cho Tạ thẩm, còn có gà con...
Bên kia Hứa Thanh ăn tóp mỡ thơm ngào ngạt tính toán chi tiêu tương lai, bên này Tạ thẩm cùng bạn già ăn cơm, vừa ăn vừa nói chuyện về Hứa Thanh.
"Ta thấy Thanh ca nhi lần này thật sự là muốn thay đổi rồi, trước đây ở trước mặt chúng ta hắn luôn thích cúi đầu, sợ chúng ta nhìn thấy gương mặt kia, ngươi biết không, ngày hôm nay ở trên đường gặp nhiều người lạ hắn thế nhưng đã có thể ngẩng đầu nói chuyện cười ha hả."
"Đây là chuyện tốt." Tạ thúc vừa gặm bánh bao bắp, vừa nhìn khuôn mặt vui vẻ của bạn già.
"Aizz, nhưng mà lại có vấn đề mới phát sinh." Tạ thẩm vừa hiện lên vẻ mặt vui mừng liền lập tức xìu xuống.
Tạ thúc vội vã nuốt bánh bao bắp xuống "Lại làm sao vậy?"
Tạ thẩm nhìn vẻ mặt mờ mịt của Tạ thúc "Đứa trẻ sắp 21, còn hai tháng nữa liền tròn 21 tuổi!"
"21 tuổi thì sao, chỉ là tuổi có hơi lớn thôi mà." Tạ thúc còn tưởng có chuyện lớn gì, doạ hắn giật mình, bàn tay to duỗi ra lấy một cái bánh bao bắp bỏ vào chén của Tạ thẩm, lại cầm lên một cái tiếp tục gặm nhai.
"Ta nói ngươi sao lại bình thản như thế! Qua 21 tuổi chính là lúc bị quan phủ định hôn đó! Ngươi nói xem, hán tử quan định hôn có thể có tiền đồ gì sao!" Đem bánh bao vừa được bỏ vào chén đưa qua chén của chồng, Tạ thẩm có chút bực mình, bao nhiêu năm vẫn đầu gỗ như thế, nhìn mà ăn cũng không vô nữa.
Tùy ý để vợ quở trách, Tạ thúc húp một ngụm cháo lớn, lau miệng.
"Ta nói này, ngươi quan tâm quá hoá loạn, còn chưa tới 21 tuổi mà, gấp cái gì!"
Nói xong còn hất đầu về phía cổng, "Cũng không để ý xem hôm nay là ngày gì, hôm nay hán tử đi tòng quân trở về, còn không đủ để ngươi chọn cho Thanh ca nhi à? Mấy đúa nhỏ 5 năm trước nay đã đến tuổi cưới vợ rồi!"
"Trong thôn không được! Nếu những người đó có ý với Thanh ca nhi thì mấy năm nay đã không cô lập hắn." Tạ thẩm mấy năm nay xem như đã minh bạch, ở thôn này, hán tử tuổi tương đương với Thanh ca nhi không phải đều đối xử tốt với Thanh ca nhi, không thì cái danh xưng 'ca nhi xấu xí' cũng đâu có truyền ra, lại còn gọi nhiều năm như vậy.
"Đúng rồi, ta đã nhờ vợ của Lưu đồ tể ở thôn của mẹ đẻ ta chú ý tình huống bên đó, tiểu bối bên đó ta ít nhiều cũng biết chút ít về phẩm tính cùng tình huống trong nhà." Tạ thẩm lấy từ trong ngực ra một tấm khăn vuông màu xanh nhạt lau lau khoé miệng, nhớ tới thời điểm nhờ vả Lưu tức phụ.
"Vậy thì được, việc này vẫn là ca nhi các người hiểu nhau hơn, nhưng ngươi vẫn phải nói một tiếng với Thanh ca nhi, đừng để nó cái gì cũng không biết rồi lại trách ngươi quản chuyện không đâu." Tạ thúc lưu loát dọn dẹp bàn, trong nhà chỉ có hai người cũng không quản cái gì mà ca nhi đối nội hán tử đối ngoại, hắn sủng vợ mình không quan tâm đến người khác thế nào.
Tạ thẩm nghe thế cũng không tức giận, thảnh thơi đi vào phòng.
"Thanh ca nhi không phải loại người đó, mấy ngày nữa ta đem y phục đưa qua sẽ cùng hắn nói chuyện."
Y phục vẫn là nên làm vào ban ngày, có đủ ánh sáng sẽ không bị hại mắt, hắn chuyên tâm suy nghĩ nên may kiểu dáng gì, mẹ Hứa qua đời sớm khó trách cậu không biết cách may y phục, hắn phải đến dạy cậu mới được, không thôi đến lúc lập gia đình lại không biết làm.
Mà Hứa Thanh được Tạ thẩm nhắc tới đã thu thập xong mọi thứ, đang đi về hướng ngọn núi phía sau nhà, đồ ăn trong nhà không còn nhiều, thịt ngày hôm nay mua cũng chỉ đủ ăn tới bữa tối, cậu muốn đi vào trong núi thử vận may, trong trí nhớ của nguyên thân mỗi lần cha Hứa lên núi đều có thu hoạch không nhỏ, tài nguyên trong núi này xác thực nhiều, cũng rất nguy hiểm, người trong thôn đi săn cũng chỉ dám loanh quanh ngoài rìa chứ không dám vào sâu, cha Hứa cũng chỉ có thể đi sâu vào một chút.
Bởi vì cha Hứa có kinh nghiệm săn bắn nhưng lại không có võ, khi gặp phải thú dữ không thể tự vệ, tuy nhiên, Hứa Thanh nhìn con thỏ trắng lớn cách đó không xa, cậu có không gian, khi có nguy hiểm có thể lập tức trốn vào trong đó, hơn nữa linh tuyền có thể khiến miệng vết thương nhanh khép lại,cho nên là- cậu mới không sợ.
· Canh suông: nấu nước sôi rồi thả rau vào nêm gia vị vừa ăn
Bánh bao bắp
.