Ở kiếp trước, Chung Khuê Quân là toàn bộ hành trình đứng về phía Chung Thiên Thiên, nhưng là ở kiếp này, bởi vì Xích Dương, ba cô hướng về phía cô.
Cho nên đối phó loại người không thể đánh, càng không thể giết như Giang Xu Uyển cùng Chung Thiên Thiên, Chung Khuê Quân chính là vũ khí tốt nhất.
"Hỏi ba con làm cái gì? Đừng tưởng rằng ba con chiều con, con có thể không đem pháp luật để vào mắt."
"Ngậm miệng! Nhốn nháo cái gì mà nhốn nháo?"
Chung Khuê Quân quát lớn một tiếng, Giang Xu Uyển lập tức ngậm miệng.
Về phần Chung Thiên Thiên, từ đầu tới đuôi giống như bị hù dọa, lại chột dạ, cho nên không dám nói một câu.
"Thiên Thiên, sao con lại đến phòng của Noãn Noãn? Ba nhớ Noãn Noãn từng nói qua rằng không thích bất luận kẻ nào tiến gian phòng của mình.
Ngay cả dì Triệu, bình thường cũng sẽ không vào phòng Noãn Noãn quét dọn, con nói cho ba, sao con lại ở phòng của Noãn Noãn?"
"Này có cái gì, hai đứa là chị em.."
Giang Xu Uyển đang muốn mở miệng giải thích hộ Chung Thiên Thiên, liền bị ánh mắt của Chung Khuê Quân dọa sợ, Giang Xu Uyển rụt cổ một cái, cũng không dám nói chuyện.
"Thiên Thiên, trả lời ba, sao con lại ở trong phòng của Noãn Noãn?"
"Con..
Con vốn là muốn vào đến gọi Noãn Noãn đi trang điểm, hôm nay Noãn Noãn không phải nhân vật chính sao?"
Giang Xu Uyển vốn định phụ họa con gái, thế nhưng là Chung Khuê Quân sắc mặt lại trầm xuống.
"Con cảm thấy ba rất dễ bị lừa?"
"Ba, con không có.."
"Trước khi nói dối, cần nghĩ rõ ràng lời nói của con có thể lừa được ba không rồi hãy mở miệng.
Nếu không để cho ba tìm ra chứng cứ chứng tỏ con nói dối, tiệc hội hôm nay, con cũng không cần tham gia."
Sắc mặt Chung Thiên Thiên hoàn toàn trắng bệch.
"Không tham gia tiệc hội? Này làm sao có thể!"
"Lão Chung, Thiên Thiên hôm nay thế nhưng là bạn gái của Eden, ông tại sao có thể.."
"Giang Xu Uyển!"
Chung Khuê Quân trừng mắt, Giang Xu Uyển bị dọa đến vội vàng nói: "Được được được, tôi không nói, tôi không nói lời nào là được chứ gì?"
Chung Khuê Quân nhìn về phía Chung Thiên Thiên: "Nói chuyện."
Chung Thiên Thiên cắn môi, nước mắt lạch cạch lạch cạch rơi trên mặt đất, nhìn điềm đạm đáng yêu, nhưng là một câu cũng không dám nói.
"Tại sao không nói chuyện?" Sắc mặt Chung Khuê Quân càng ngày càng không tốt.
"Ba, vẫn là con tới nói đi.
Con ở phía dưới làm kéo duỗi, kết quả nhìn thấy chị xuất hiện ở tầng hai..
Dì Triệu, dì làm gì? Hôm nay nếu là dì dám gỡ xuống chìa khóa trên cửa, dì có tin tôi lập tức để cảnh sát đến, mời dì vào cục cảnh sát với tội danh trộm cướp tài sản hay không?"
Chung Khuê Quân nhanh chóng quay người, mà dì Triệu đang chuẩn bị lấy chìa khóa trên cửa xuống thì bị dọa đến tay run một cái, sắc mặt cực kỳ khó coi, phẫn nộ quát: "Tôi trộm thứ gì của cô? Tôi làm việc không thẹn với lương tâm, cô dựa vào cái gì vu hãm tôi?"
"Ngậm miệng! Cái nhà này lúc nào đến lượt bà nói chuyện?"
Bị Chung Khuê Quân quát, dì Triệu chỉ có thể tức giận hừ lạnh một tiếng, không nói.
"Vậy con nói tiếp.
Con chẳng những nhìn thấy chị ở tầng hai, ta còn chứng kiến dì Triệu ở bên cạnh chị lén lén lút lút, xem xét dáng vẻ chính là muốn làm chuyện xấu."
"Cô nói dối! Tôi..
A!"
Dì Triệu đang chuẩn bị vì chính mình cãi lại, một vật liền bay về phía bà, đánh vào trên người bà, mặc dù đồ vật không lớn, đánh vào người lại đau nhức.
Đây là Chung Khuê Quân thuận tay cầm lấy lược ở trên bàn Chung Noãn Noãn đập vào người dì Triệu.
Dì Triệu chỉ cảm thấy ấm ức, lần này, bà là thật bị Chung Noãn Noãn vu hãm.
Bởi vì bà chỉ là giúp Chung Thiên Thiên canh giữ ở đầu bậc thang, cụ thể Chung Thiên Thiên muốn làm gì, bà cũng không biết, làm sao có thể lén lén lút lút?
Vậy mà nói xấu bà, quá tức giận! .
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...