Trọng Sinh Thần Y Kiều Thê: Thủ Trưởng, Mượn Cái Hôn!
Khi Chung Noãn Noãn đem lễ phục nhẹ nhàng lấy ra, giây phút triển khai lễ phục, cho dù là Chung Thiên Thiên cảm giác đã câu được Eden, lỗ mũi đều hướng lên trời, cũng là ghen tị ghen ghét đến đỏ cả mắt.
Thấy trong mắt vợ và con gái tràn đầy kinh ngạc ghen tị, Chung Khuê Quân cũng không nhịn được hỏi: "Làm sao vậy? Lễ phục này có cái gì đặc biệt sao? Rất đẹp, Xích Dương rất có ánh mắt."
Ánh mắt Giang Xu Uyển cùng Chung Thiên Thiên nhìn Chung Khuê Quân giống như là đang nhìn kẻ thù, hoàn toàn không che dấu được sự không vui cùng coi thường ở trong lòng.
"Làm sao vậy?" Chung Khuê Quân nhíu mày, ông cảm giác thù này đến có chút đột nhiên không kịp chuẩn bị.
"Hừ!" Giang Xu Uyển lạnh giọng hừ một tiếng, ngoài cười nhưng trong không cười châm chọc nói: "Ai nha, cái này thật đúng là người so với người làm tôi tức chết! Những người phụ nữ như chúng tôi cũng chỉ có thể ở nhà sinh con giúp chồng dạy con mà thôi!"
Dứt lời, xoay người rời đi, đi ra bên ngoài chơi đùa với hoa cỏ.
Chung Thiên Thiên cũng là sắc mặt khó nhìn trực tiếp lên tầng, "Phanh!" một tiếng thật mạnh đóng cửa lại.
Chung Khuê Quân có chút sững sờ nhìn về phía Chung Noãn Noãn nói: "Bọn họ làm sao vậy?"
Chung Noãn Noãn nhún vai: "Ba, con lên tầng trước."
Dứt lời, ôm hộp quà vui vẻ đi lên tầng.
Để lại một mình Chung Khuê Quân sững sờ ở trong phòng khách.
Chung Noãn Noãn đem hộp quà để ở trên bàn, cẩn thận đem lễ phục lấy ra.
Bên trong hộp quà còn có một đôi giày cao gót thay đổi dần màu sắc thủy lam và thủy ngân rất xinh đẹp, cùng một chiếc điện thoại 5S.
[Ai có thể thay thế anh đây
Thừa dịp tuổi trẻ thỏa thích yêu đi
Người mà em yêu nhất
Đường xá xa xôi chúng ta cùng nhau đi..]
Chung Noãn Noãn đang muốn mở điện thoại xem số điện thoại của Xích Dương, tiếng chuông liền vang lên.
Nghe giai điệu vui sướng, nhìn trên điện thoại xuất hiện ba chữ chồng chưa cưới, Chung Noãn Noãn nở một nụ cười hạnh phúc.
"Alo"
Chung Noãn Noãn cố gắng để thanh âm của mình dịu dàng một chút, cho nên cô cũng hy vọng có thể nghe được một âm thanh dịu dàng lại lười biếng.
Dù sao, hai người yêu nhau gọi điện buôn chuyện, không phải đều là như vậy sao?
Nhưng mà - -
"Nhận được đồ vật không?"
Thanh âm của Xích Dương vô cùng nghiêm túc, giống như là kim loại nặng đập mạnh vào trái tim của Chung Noãn Noãn, khiến cô cảm giác như mình là một tên lính quèn dưới tay anh, mà giờ phút này, cô đang đối mặt với sự hỏi thăm của thủ trưởng lớn.
"Ừ, nhận được."
"Nhận được là tốt rồi." Thanh âm giống như đang giải quyết việc chung của Xích Dương tiếp tục vang lên.
Sau khi lời nói vừa dứt, hai bên đều lâm vào sự trầm mặc ngắn ngủi.
"Vậy cứ như thế, gặp lại."
Chung Noãn Noãn: "!"
Cho nên, đến cùng là anh vì sao lại gọi cho cô cuộc điện thoại này?
Anh chính là đơn thuần muốn hỏi xem cô nhận được quà hay chưa? Cô nhận được hay chưa chắc hẳn Ninh Văn Hạo đã gọi điện thoại báo cáo với anh rồi?
Cho nên cuộc điện thoại này của anh, kỳ thật là muốn gọi buôn chuyện với cô đúng không?
Đem nói chuyện nói thành như vậy, trong lòng Chung Noãn Noãn cũng là say.
"Cái đó.."
"Chuyện gì?"
Chung Noãn Noãn vừa mới mở miệng, Xích Dương đã chuẩn bị tắt điện thoại lập tức lên tiếng.
Mặc dù rất cứng nhắc, rất nghiêm túc, tốc độ lời nói cũng rất nhanh, nhưng sự vội vàng trong giọng nói của anh Chung Noãn Noãn vẫn nghe được, anh kỳ thật cũng không muốn tắt điện thoại nhanh như vậy.
Hôm nay em cùng mẹ và Chung Thiên Thiên đi Thiên Hằng Trí Địa.
Ở đó chúng ta còn gặp Diệp Mộng Khê cuối tuần muốn tham gia tiệc hội.
Cô ta là bạn học của em và Chung Thiên Thiên.
Tại quầy chuyên doanh của Vinia, hai người bọn họ đồng thời muốn mua một bộ lễ phục.."
Giọng nói êm tai của Chung Noãn Noãn vang lên kể lại.
Đầu bên kia điện thoại, Xích Dương ngồi ngay ngắn ở trong văn phòng, cảnh vệ viên quét dọn phòng nghỉ cho anh đi đến, liền nhìn thấy thủ trưởng của mình thần sắc trang nghiêm đang nghe điện thoại, trong nháy mắt đều bị dọa sững sờ.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...