Trọng Sinh Thần Y Kiều Thê: Thủ Trưởng, Mượn Cái Hôn!


Vừa mới bị đau nhức tỉnh, Giang Xu Uyển lập tức liền cảm thấy mình có chút nhịn không nổi, nhanh chóng gọi hộ công.
Ai ngờ bà lại phát hiện bà không có cách nào phát ra âm thanh.
Quá sợ hãi, bà muốn đem chén nước trên bàn hất xuống dưới đất, như vậy có thể làm hộ công bừng tỉnh.

Thế nhưng không biết là bởi vì bị hù dọa còn là bởi vì động tác dột nhiên, bà đột nhiên cảm giác kinh mạch toàn thân mình đều không trôi chảy, cái khẽ động này, giống như đau sốc hông, toàn bộ ngực bụng đều tản ra một loại đau nhức tê tâm liệt phế.
Giang Xu Uyển lại là hoảng sợ, lại là đau đớn, thế nhưng là hộ công lại ngủ say như heo, ngáy vô cùng vui sướng, cơ bản là không phát giác bà không đúng.
Sau đó Giang Xu Uyển lại quay đầu nhìn về phía Chung Noãn Noãn, bởi vì điều kiện nằm viện nơi này tốt, phòng bệnh là phòng đơn, Chung Noãn Noãn ngủ ở một gian phòng khác, càng không có khả năng phát giác được tình huống của bà nơi này.
Thế là, Giang Xu Uyển tại trong tuyệt vọng, đại tiện một thân.
Bà cực kỳ buồn nôn, nhưng đây là cuối thu, lại thêm bà là bệnh nhân sợ lạnh, chăn đắp lên cực kỳ chặt chẽ, ngoại trừ bà có thể xuyên thấu qua khe hở nhỏ bé nghe được hôi thối, hộ công ngủ như chết ở một bên cơ bản là không ngửi thấy.


Chung Noãn Noãn ở một phòng ngủ khác ở xa lúc trước liền đem chăn Giang Xu Uyển che cực kỳ chặt chẽ, đương nhiên liền càng thêm không ngửi thấy.
Giang Xu Uyển dưới sự đau nhức sốc hông kịch liệt cùng mùi thối ác liệt như vậy giãy dụa vượt qua một buổi tối, mấy chuyến hư thoát.
Mặt trời mọc sáng ngày thứ hai, Giang Xu Uyển câm một buổi tối đột nhiên liền có thể nói chuyện.
Hộ công và Chung Noãn Noãn ngay lập tức liền bị bà gào tỉnh.
"Các người đều là người chết sao? Tối hôm qua cuống họng tôi gọi câm đều không gọi tỉnh các người, các người đến cùng là đến đi ngủ vẫn là tới chăm sóc người bệnh? Cô là hộ công, tiếng ngáy còn vang hơn cả tiếng sấm, cô như vậy còn muốn kiếm tiền? Nói cho cô, không có cửa đâu! Tôi muốn khiếu nại bệnh viện các người, tôi muốn đổi hộ công! Quả thực quá ghê tởm."
"Mẹ, mẹ đừng như vậy! Con cảm thấy dì Từ rất tốt, người rất chịu khó, mẹ nếu không hài lòng con mẹ có thể nói, làm gì mắng dì Từ? Tối hôm qua mẹ căn bản cũng không có gọi, sao có thể nói cuống họng gọi câm đều không gọi tỉnh được?"
Chung Noãn Noãn thấy sắc mặt Giang Xu Uyển đều bị thối thanh, nhịn cười cũng là không dễ dàng.
Hộ công có Chung Noãn Noãn giữ gìn, cảm thấy càng ấm ức.
"Đúng vậy Chung phu nhân, tôi đi ngủ là vô cùng tỉnh táo, nếu là chị có một chút động tác nhỏ, dù là chị không gọi tôi cũng có thể tỉnh.

Mặc dù tôi ngáy, nhưng là điều này không trở ngại tôi nghe được tiếng vang của chị."

"Ha ha, vậy tôi đau bụng đại tiện một đêm cô có biết hay không? Tôi sẽ vì hãm hại hai người tra tấn mình cả đêm như vậy? Tôi là kẻ điên sao?"
"Tôi xem bà chính là người điên!"
Đột nhiên, thanh âm hùng hậu của Chung Khuê Quân xuyên thấu tiến đến, theo sát mà đến, là một bóng hình cao to.
"Noãn Noãn, con đi học, từ hôm nay cho đến khi mẹ con xuất viện, con cũng không cần đến."
"..."
Chung Noãn Noãn giấu Chung Khuê Quân, cho Giang Xu Uyển một cái ánh mắt thương mà không giúp gì được, Giang Xu Uyển tức giận đến oa oa kêu to.
"Chung Khuê Quân, nó là con gái của tôi, hiện tại tôi bị thương nằm viện, dựa vào cái gì không thể để cho nó đến xem tôi? Ông có biết nó có bao nhiêu quá đáng hay không? Nó thông đồng cái hộ công này, ban đêm mặc kệ tôi sống chết.

Tôi đau nhức thành như vậy, thế nhưng là tôi lại gọi lại hô, bọn họ chính là không để ý tới tôi.

Ô ô ô..

Tôi biết ông bởi vì chuyện của Thiên Thiên giận tôi, thế nhưng là ông có dám xốc lên chăn của tôi hay không, nhìn xem tôi đến cùng bị nó giày vò thành hình dạng gì?".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận