Trọng Sinh Thần Y Kiều Thê: Thủ Trưởng, Mượn Cái Hôn!


"Vâng." Chung Noãn Noãn gật đầu.
Lãnh Tấn Bằng phối hợp đem thuốc uống hết.
"Vậy chúng ta bây giờ liền đến châm cứu đi."
"Được.

Cần chú làm thế nào?"
"Chú Lãnh, chú chỉ cần nằm trên ghế sa lon là được.

Còn lại tất cả giao cho cháu."
"Được."
Lãnh Tấn Bằng chậm rãi đi đến trước mặt ghế sô pha ngồi xuống, đột nhiên hỏi: "Hôm qua là cháu cứu được tiểu Duệ phải không?"

Vấn đề vội vàng không kịp chuẩn bị khiến thân hình Chung Noãn Noãn dừng lại.
Mặc dù chỉ là một cái lắc thần, Lãnh Tấn Bằng liền đã xác định suy đoán của chính mình.
"Cám ơn cháu cứu được tiểu Duệ."
Chung Noãn Noãn nhịn không được sờ lên cái mũi, trong lòng có chút ít phiền muộn.
Đều do Lãnh Kỳ Duệ miệng rộng kia.
Nhìn ra ý nghĩ của Chung Noãn Noãn, Lãnh Tấn Bằng lập tức giải thích cho con trai nhà mình: "Chuyện này không phải tiểu Duệ nói cho chú biết."
Chung Noãn Noãn nhíu mày.
"Tiểu Duệ đứa bé kia tính tình thẳng, giấu không được chuyện.

Lúc nó nói về ân nhân cứu mạng của mình ở trước mặt chú, cùng lúc nói về cháu sau đó, trong mắt là giống nhau.

Cho nên chú liền đoán được là cháu."
Quả nhiên gừng càng già càng cay.
Thấy Chung Noãn Noãn không nói chuyện, Lãnh Tấn Bằng lại hỏi: "Xích Dương biết bí mật của cháu sao?"
"Cháu còn chưa kịp nói với anh ấy."
Lãnh Tấn Bằng gật đầu: "Mỗi người đều có bí mật của mình, bí mật của cháu chú Lãnh nhất định sẽ thay cháu bảo mật, tiểu Duệ cũng không phải người miệng rộng, cho nên cháu có thể yên tâm.

Nhưng mà Xích Dương bên kia, nếu các cháu đã là vợ chồng chưa cưới, làm trưởng bối, chú Lãnh vẫn là hi vọng các cháu có thể tín nhiệm lẫn nhau.
Xích Dương không phải một người dễ dàng động tâm, nhưng cậu ấy một khi tâm động liền cả một đời.


Cháu là người duy nhất khiến cậu ấy động tình qua nhiều năm như vậy, chú Lãnh từ đáy lòng hi vọng các cháu có thể một mực ở cùng một chỗ."
Ý của Lãnh Tấn Bằng Chung Noãn Noãn nghe được rất rõ ràng.
Một cô gái tinh thông y thuật còn có thể đánh như vậy, lại sao có thể là đồ nhà quê trở về từ vùng núi xa xôi được?
Thế nhưng là báo cáo kết hôn của cô đã phê chuẩn, thẩm tra chính trị cũng đã thông qua, ngay cả quân đội đều không thể tra ra thân phận của cô có bất kỳ vấn đề, liền đủ để chứng minh thân phận chân thật của cô không đơn giản.
Cho nên Lãnh Tấn Bằng nhìn như đang cùng cô nói Xích Dương khó khăn cỡ nào, kì thực là ở bên gõ đánh thọc sườn gõ cô.

Nếu cô không có âm mưu khác, như vậy chú ấy sẽ giúp cô bảo thủ bí mật.

Nhưng nếu là cô có tâm tư khác, dù là báo cáo kết hôn đã phê chuẩn, tư lệnh quân đội cái này liên quan cũng là không qua được.
Chung Noãn Noãn trầm mặc một lát, vô cùng chân thành tha thiết mà bảo đảm: "Chú Lãnh chú yên tâm đi, cháu là thật tâm thích Xích Dương, ở trong đó tuyệt không pha tạp bất kỳ mục đích gì, càng thêm không có tâm tư làm hại anh ấy.
Nếu như đã quyết định đi cùng với anh ấy, liền không có tính toán lại cùng anh ấy tách ra.

Thân phận của cháu cũng không có phức tạp cùng nguy hiểm như chú Lãnh nghĩ, cháu chỉ là trong đoạn thời gian lúc tuổi còn nhỏ có kỳ ngộ của mình thôi."

Đến lúc đó nếu như cái thân phận vùng núi xa xôi này thật sự là không gánh nổi, cô còn có cái thân phận để cho người ta nhìn mà than thở chờ lấy ở phía sau.
Về phần thân phận thật sự của cô, trên thế giới này ngoại trừ King lúc này còn nửa chết nửa sống cùng Rắn Độc sáu năm sau đột nhiên xuất hiện, dưới sự mệnh lệnh của King hại chết cô cùng Xích Dương, liền không có bất kỳ người nào biết.

Đồng thời cho dù bọn họ biết, tất cả tư liệu có quan hệ với cô, cô đã tiêu hủy từ lâu.

Cho nên cô căn bản không sợ.
Về phần King cùng Rắn Độc, cô có lòng tin tại trong vòng sáu năm để bọn họ hoàn toàn biến mất trên thế giới này, vĩnh viễn trừ hậu hoạn.
Lãnh Tấn Bằng nhìn xem đôi mắt trong suốt của Chung Noãn Noãn, nhẹ nhàng thở ra: "Như vậy cũng tốt.

Chú cũng tin tưởng ánh mắt Xích Dương không có sai." .


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui