Tiêu Quyết ở trong phòng quá lâu, không chỉ có Phong Tam lo lắng đến mức suýt chút nữa muốn nghe lén, mà Phong Thập Nhất cũng có chút không rõ.
Lẽ nào chủ tử không khống chế được nên thật sự dùng vũ lực ép buộc tiểu tổ tông rồi?
Shhh...
Thế thì trời sụp rồi.
Phong Thập Nhất chỉ cần nghĩ đến tình cảnh ngày mai tiểu tổ tông tỉnh lại, phát hiện mình đã mất đi sự trong trắng, tiện đà ầm ĩ với chủ tử, da đầu chợt cảm thấy tê dại.
Hai ám vệ nơm nớp lo sợ, nhưng cửa sổ đã được đẩy ra một cách lặng lẽ.
Thái tử đứng ở cửa sổ vẫy tay về phía Bách Lý Xuân, ra hiệu cho ông vào phòng.
Phong Tam và Phong Thập Nhất đều nhìn chằm chằm Thái tử, cẩn thận nhìn từ trên đầu đến thân trên lộ ra ngoài, tóc búi gọn gàng, quần áo còn nguyên vẹn, nhìn không ra đã làm chuyện gì quyết liệt.
Hai người đều nhất tề thở phào nhẹ nhõm, song lại thấy Thái tử nâng mắt lên liếc bọn họ một cái, ánh mắt lạnh lùng.
Bấy giờ hai ám vệ mới nhận ra mình đã đi quá giới hạn đến mức nào, gáy cứng đờ, vội vàng cúi đầu xuống.
Bách Lý Xuân vào phòng trong, chỉ thấy màn giường buông xuống, che kín cô gái bên trong, chỉ lộ ra một bàn tay của cô gái, đầu ngón tay trắng như tuyết có dính một chút bột anh đào, sáng bóng như ngọc.
Bách Lý Xuân không dám nhìn lung tung, đưa ba ngón tay lên cổ tay trắng sáng, nhắm mắt xem xét mạch đập.
"Sao rồi? Tại sao nàng ấy vẫn không được khỏe?" - Tiêu Quyết hỏi khi Bách Lý Xuân thu tay.
Bách Lý Xuân suy nghĩ một chút: "Khương cô nương bị cảm lạnh, đại phu trong phủ đã kê đúng đơn thuốc cho nàng ấy, chỉ là Khương cô nương nhiều suy tư, có thể có chuyện gì đó khiến nàng ấy băn khoăn bất an tột độ, phiền muộn không yên, nhiều suy tư khó giải đáp, không có khẩu vị.
Nếu kéo dài thì có thể làm tổn thương lá lách”.
Băn khoăn bất an tột độ?
Ngón tay của Tiêu Quyết nắm chặt lại, e là cô nhóc này bị y làm cho sợ hãi.
Đúng là nhát gan!
Đôi mắt đen của y di chuyển đến chiếc bàn lớn bằng gỗ cẩm lai, nhìn quả hạnh bị cắn một miếng, trong lòng Tiêu Quyết phiền muộn không thôi.
Nàng là bảo bối của y, y rõ ràng chỉ muốn đối tốt với nàng mà thôi.
Thân ảnh cao lớn đi tới bên giường, nhét bàn tay trắng nõn vào chăn bông, buông màn xuống.
Tiêu Quyết hỏi: "Làm sao có thể chữa khỏi cho nàng ấy? Lặng lẽ thay tất cả các loại thuốc nàng ấy dùng?".
Bách Lý Xuân cung kính trả lời: "Không cần.
Nếu đổi thuốc, hầu gái sắc thuốc trong phủ có thể sẽ phát hiện.
Khương cô nương bị cảm chưa khỏi, có thể tiếp tục dùng thuốc ban đầu.
Chỗ ta có một viên giải sầu an thần, mỗi ngày uống một viên là được".
Bách Lý Xuân lấy ra một lọ sứ nhỏ từ trong hộp thuốc đang mang theo, khó xử nói: "Chỉ là không thể công khai gặp Khương cô nương, không biết làm cách nào để nàng ấy uống thuốc?".
Tiêu Quyết nhận lấy lọ sứ từ tay ông, mở ra nhìn rồi vẫy tay cho ông ra ngoài.
Viên thuốc chỉ to bằng hạt đậu nành nên rất dễ nuốt, nhưng cô nhóc yếu ớt, không có nước thì nàng không thể nuốt được.
Tiêu Quyết rót nửa ly nước vào tách trà nhỏ màu phấn trên bàn, ngồi lên đầu giường, nâng Khương Họa dậy tựa vào lòng mình.
Sợ rằng nàng sẽ bị lạnh và làm trầm trọng thêm bệnh tình nên Tiêu Quyết quấn kín nàng trong chăn bông.
Thoạt tiên y lấy một quả mứt táo tơ vàng đặt lên môi nàng.
Cô nương nhỏ thực sự liếm hai cái, giống như đã nếm được mùi vị ngọt ngào.
Nàng nhấp môi, đầu lưỡi hồng hào xinh xắn thò ra.
Đôi mắt của Tiêu Quyết tức thì trở nên tối sầm, máu trên khắp cơ thể bắt đầu chảy dâng trào.
Y hít một hơi, kìm nén cơn xúc động, đưa viên thuốc vào miệng nàng thừa dịp môi nàng đang mấp máy.
Đầu ngón tay bị nàng ngậm lấy, bởi vì vừa mới cầm mứt táo, trên đầu ngón tay y nhuốm một chút ngọt ngào, khuôn miệng mềm mại và ấm áp quấn quanh đầu ngón tay y.
Cô gái nhỏ lưu luyến mút hai cái, dường như có chút không hài lòng với độ ngọt, môi răng trực tiếp cắn xuống.
Không đau chút nào, ngược lại là tê tê dại dại.
Cái tê dại ấy từ đầu ngón tay truyền đến cánh tay, không chỉ nửa người mất đi tri giác, mà Tiêu Quyết còn cảm thấy chóp tim cũng khẽ run lên.
Cô gái nhỏ cắn hai cái, càng thêm bất mãn nhíu mày, đưa đầu lưỡi đẩy đầu ngón tay ra.
Tiêu Quyết thuận thế rút tay về.
Nếu còn để nàng cắn tiếp như vậy, y không thể đảm bảo mình sẽ không làm ra chuyện gì đó.
Nhìn thấy đôi môi hồng hào kia đang mím lại, như muốn đẩy viên thuốc ra khỏi miệng, Tiêu Quyết nhanh chóng đưa tách trà lên môi, chậm rãi đút hai miếng nước cho nàng.
Cuối cùng cũng đút xong viên giải sầu an thần cho nàng, Tiêu Quyết toát mồ hôi nóng, bộ y phục đen quấn quanh lưng, để lộ những đường gân săn chắc và rắn chắc.
Nghĩ rằng y còn phải đến để đút thuốc cho cô nhóc cho đến khi nàng khỏi bệnh hoàn toàn, hơn nữa từ nay về sau y sẽ phải đến đây mỗi đêm, Tiêu Quyết nhất thời không biết đây là ngọt ngào hay là trừng phạt?
Y không dám ở lại lâu nữa, bèn cẩn thận đặt cô gái nhỏ xuống, dém kín chăn, đặt tách trà nhỏ màu phấn về vị trí cũ, nhìn quả mứt táo tơ vàng mà nàng đã liếm, ngón tay thon dài của Tiêu Quyết dừng lại một chút rồi nhét mứt táo tơ vàng vào miệng.
Thật ngọt.
Mặc dù không biết vị ngọt như thế nào, nhưng y chỉ cảm thấy quả mứt táo tơ vàng này là món ngon nhất mà y từng ăn.
Sau khi suy nghĩ, y cũng lấy đi nửa quả hạnh bị cắn dở một miếng.
***
Khi Khương Họa tỉnh dậy, nàng cảm thấy như thể mình có một giấc mơ, trong mơ Thái tử đến thăm nàng rồi.
Nàng thất thần nhìn về phía đỉnh màn.
Có lẽ giấc mơ quá thực, nàng luôn cảm thấy xung quanh mình có mùi hương của Thái tử, loại hơi thở nam tính trong trẻo và mạnh mẽ bao trùm lấy nàng như có như không.
Khương Họa thất thần mãi cho đến khi nghe thấy tiếng Sơ Đồng và Lan Nha, nàng mới ngồi dậy khỏi giường.
Thái tử chỉ đến Khương phủ hai ngày trước khi nàng bị bệnh, sau hai lần bị cha và bà nội từ chối thì không thấy y đến nữa, tại sao nàng phải mơ thấy y?!
Khương Họa có chút tức giận, cũng không biết là tức giận vì y không còn đến nữa, hay là vì nàng đã mơ thấy Tiêu Quyết.
Lan Nha nhẹ nhàng dọn dẹp mọi thứ trên bàn, thay bộ ấm trà mới, đồng thời cũng thay mứt hoa quả và đồ ăn nhẹ.
Nàng vẫn nhớ cô nương nà mình có cắn dở một miếng hạnh trong bữa ăn tối, bây giờ lại không thấy đâu, chẳng lẽ sau này đó cô nương đã ăn quả hạnh kia rồi? Cũng có thể, gần đây cô nương chán ăn, ăn gì cũng không có mùi vị, có lẽ ban đêm đói bụng nên lại ăn thêm hai miếng mứt trái cây.
“Cô nương, người cảm thấy thế nào rồi?” - Sơ Đồng vừa chải tóc cho Khương Họa vừa quan sát sắc mặt của Khương Họa.
Nàng luôn cảm thấy hình như khí sắc của cô nương nhà mình đã tốt hơn, nhưng gương mặt cô nương lại căng cứng, cứ như đang tức giận gì đó vậy: "Có phải khó chịu đâu hay không?".
“Không có khó chịu đâu hết” - Khương Họa thở dài, cảm thấy thật nực cười khi mình không qua được một giấc mộng mờ ảo: “Nhưng lại cảm thấy thân thể của mình nhẹ nhàng hơn hai ngày trước rồi”.
Sơ Đồng vui vẻ gật đầu: "Nô tỳ cũng thấy, sắc mặt của người tốt lên rồi".
Khương Họa nhìn trời, thời gian còn sớm.
Mấy ngày nay nàng không ra khỏi viện, hôm nay muốn ra ngoài đi dạo một chút.
"Gọi Trừng ca nhi qua đây cùng ăn sáng với ta, sau đó ta sẽ đưa đệ ấy đến tiền viện".
Sau khi từ Tô Châu trở về, nàng vẫn luôn sắp xếp như thế này.
Đầu tiên là cùng em trai ăn sáng, sau đó nắm tay dắt cậu đến tiền viện chỗ thầy giáo đi học, sau đó đến bầu bạn với bà nội.
Nhưng từ khi bị bệnh đến nay, tinh thần nàng kiệt quệ, dậy muộn, Khương Trừng sợ quấy rầy giấc ngủ của nàng nên mấy ngày nay đều ăn sáng một mình.
Lan Nha và Sơ Đồng nhìn nhau, cả hai đều thở phào nhẹ nhõm.
Xem ra thân thể của cô nương đã thực sự tốt lên.
Bệnh nhiều ngày như vậy, mọi người trong nhà đều thấp thỏm trong lòng, ngoại trừ trưởng công chúa.
Khương Trừng đi tới rất nhanh, thân hình nhỏ bé của cậu thổi tới cửa như một cơn gió, nhưng khi vào cửa lại không vội vàng chạy tới, đứng ở cửa chờ khí lạnh trên người tản ra rồi mới đến gần Khương Họa.
“Họa Họa, tỷ khỏe rồi chứ?” - Khương Trừng ngẩng mặt lên, dùng đôi mắt to đen như quả nho nhìn chằm chằm vào Khương Họa.
“Cũng gần thế rồi” - Khương Họa nhéo nhéo cái má nhỏ của cậu: “Xin lỗi nha, mấy ngày nay không ở cùng Trừng ca nhi được”.
Một làn nước nhanh chóng đọng lại trong mắt Khương Trừng, cậu bĩu môi, kìm nước mắt, kéo tay Khương Họa ra khỏi mặt mình, nhưng không buông ra mà móc lấy ngón tay nàng, nhẹ giọng nói: "Họa Họa, sau này đừng bị bệnh nữa".
Chị bệnh khó chịu, trong lòng cậu càng khó chịu hơn, hận không thể khiến mình bệnh thay, nhưng lại không thể làm gì.
Khương Họa gật đầu: "Được, tỷ sẽ cố gắng hết sức".
Khương Trừng nghiêm túc suy nghĩ: "Họa Họa, hay là đệ không học Tứ Thư Ngũ Kinh nữa, chuyển sang học y thuật nhé.
Lỡ tỷ bị bệnh thì đệ cũng không đến mức bó tay chịu trói".
Khương Họa bật cười: "Yo, đệ cũng biết Tứ Thư Ngũ Kinh rồi?"
Khương Trừng nâng khuôn mặt nhỏ nhắn nghiêm túc nhìn nàng.
“Được rồi, được rồi” - Khương Họa kéo cậu ngồi xuống bàn, đưa cho cậu một túi bánh trứng sữa: “Nếu là làm đại phu thì phải có y thuật là đúng rồi.
Nhưng lỡ như tỷ cần dược liệu rất quý, đệ không có bạc để mua thì sao? Chi bằng đệ cứ giống như cha, đi học cho giỏi, làm lên chức Thượng thư, muốn bao nhiêu đại phu mà chẳng có? Muốn bao nhiêu dược liệu mà không mua được?".
Khương Trừng nghiêng đầu, nghiêm túc nghĩ lại, cảm thấy lời nói của nàng rất có lý: "Dạ, vậy đệ đi học vẫn tốt hơn".
***
Lời tác giả:
Khương Trừng: Phải nghiêm túc học giỏi làm quan, kiếm tiền mua thuốc cho chị.
Khương Họa: Hình như có gì đó không đúng...
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...