Hai người tan rã trong không vui.
Bức chân dung không có, bữa trưa cũng không ăn.
Tiêu Quyết giận dữ phẩy tay áo bỏ đi, Khương Họa rời Đông Cung trở về Khương phủ.
Đầu tiên nàng làm như không có việc gì mà đến chỗ của lão thái thái, ngồi với bà nội một lúc rồi mới quay trở lại viện của mình.
Vừa bước vào phòng, chẳng thèm cởi áo choàng, nàng đã lao đến giường vùi mặt vào gối.
Thái tử nói thích nàng?
Không, không được, bà nội nói, y không phải người thích hợp!
Thái tử nói sẽ đối xử với nàng như châu như bảo?
Không, không được, nàng tuyệt đối không thể làm thiếp!
Mặt Khương Họa vùi vào trong gối, ngón tay trắng nõn gầy guộc mò chăn, đầu óc hỗn loạn.
Thái tử biết nàng thích, vì vậy ngay ngày hôm đó đã đưa tranh của sư phụ tới...
Thái tử biết nàng muốn học nấu đồ chay nên đã đích thân đưa nàng đến chùa Thiện Giác...
Thái tử biết chuyện tin đồn, lo lắng sẽ ảnh hưởng không tốt đến thanh danh của nàng, người cao ngạo như y lại nhẫn nại nói nhiều như vậy trên đường, chỉ để lật ngược tin đồn...
Thái tử dẫn theo đội thị vệ cưỡi ngựa lao vào nội viện trong màn tuyết rơi dày đặc, đuổi Hạ Tư Dao đi, vì vậy nàng cũng không cần phải quỳ...
Thái tử thay Thượng thư Bộ Lễ thành cha, bởi vì con gái của Thượng thư Bộ Lễ muốn cướp đi bộ lông cáo mà nàng yêu thích...
Thái tử...
Không, không đời nào!
Mẹ bị Thái hậu hãm hại, một chính thê lại bị giáng thành thiếp thất, nàng nhất định không được làm thiếp!
Không thể...!làm thiếp!
Khương Họa cắn môi vùi mặt vào gối.
***
Cho dù Khương Họa cố hết sức giả bộ mọi chuyện vẫn bình thường, nhưng ngay cả Khương Trừng cũng nhận thấy sự kỳ lạ của nàng, càng không nói tới Khương Vĩ và lão thái thái.
"Họa Họa, làm sao vậy? Hai ngày nay cứ ủ rũ, có phải có chỗ nào khó chịu hay không?" - Lão thái thái lấy tay sờ sờ trán của nàng, luôn cảm thấy hình như có hơi sốt.
“Không sao” - Khương Họa khẽ tựa vào trên vai lão thái thái: “Hai ngày nay trời trở lạnh, cho nên con hơi không quen”.
Lão thái thái ôm lấy nàng: "Đúng vậy, kinh đô không thể so với Tô Châu.
Họa Họa mới trở về chưa quen, hiện tại cũng chưa phải là lúc lạnh nhất đâu.
Họa Họa phải mặc áo ấm, để thêm hai chậu than trong phòng, ban đêm phải đắp chăn kẻo bị lạnh".
“Dạ” - Khương Họa nhẹ gật đầu.
Hôm trước sinh nhật Thái hậu, Khương Họa vừa tắm xong thì kêu trời quá nóng nên bảo Lan Nha giảm bớt hai chậu than trong phòng, chỉ để lại một cái, phòng ngủ nhất thời có cảm giác lạnh lẽo.
“Vậy có sao không?” - Lan Nha lo lắng nhìn Khương Họa: “Cô nương, hay là người vẫn nên nhịn chút đi, vừa mới tắm xong nên hơi nóng, nhưng ngủ đến nửa đêm sẽ lạnh đấy".
“Không lạnh” - Khương Họa lắc đầu: “Chăn bông quá dày, lại có quá nhiều chậu than, đêm nào ta cũng bị nóng làm cho tỉnh, vậy là vừa rồi”.
Lan Nha ngập ngừng nói: "Vậy thì...!được rồi, dù sao nô tì cũng canh giữ bên ngoài.
Nếu cô nương cảm thấy lạnh, có thể gọi nô tì bất cứ lúc nào".
Buổi tối Khương Họa chưa bao giờ gọi người hầu hạ, Lan Nha và Sơ Đồng đều ngủ trên giường nhỏ bên ngoài.
“Biết rồi, đi đi” - Khương Họa đuổi Lan Nha đi, buông màn giường xuống, dùng chăn bông dày phủ lên, nằm yên lặng một lúc, trên người cảm thấy ấm áp, nàng nhẹ nhàng nhấc chăn lên.
Vốn dĩ có ba chậu than, nhưng bây giờ chỉ còn lại một cái, vừa nhấc chăn bông lên, Khương Họa đã cảm thấy lạnh thấu xương.
Nàng rùng mình một cái, trên người nhanh chóng nổi lên một tầng da gà.
Mũi nàng đau nhức, sắp phát ra một tiếng hắt hơi, Khương Họa vội kéo một góc chăn bông lên, che kín miệng và mũi của mình, nén giọng dưới chăn bông.
Nàng cẩn thận nghe, Lan Nha bên ngoài cũng không có động tĩnh gì, xem ra cũng không kinh động đến nàng ấy.
Chỉ mặc một chiếc áo nhỏ, không có chăn bông, Khương Họa nằm xuống khoảng một canh giờ, sau đó cảm thấy khó chịu từng đợt, chóng mặt, nghẹt mũi, chân tay đau nhức, nàng biết rất rõ mình đã bị cảm lạnh rồi.
Nhưng vẫn không đủ nghiêm trọng.
Thái hậu rất ngang ngược vô lý, lại còn lên kế hoạch cho nàng và Đổng Các lão gạo nấu thành cơm.
Nếu nói nàng cáo ốm không đi dự tiệc mừng thọ, có lẽ Thái hậu sẽ phái thái y đến.
Nếu chỉ là cảm nhẹ, nàng vẫn không tránh khỏi sẽ phải vào cung.
***
Sắc trời hơi hừng sáng, Lan Nha nhẹ bước vào phòng ngủ, nói nhỏ: "Cô nương, đến giờ dậy rồi".
Không có động tĩnh gì trong màn.
Lan Nha lại gọi: "Cô nương, hôm nay phải vào cung, bây giờ nên dậy thu dọn rồi".
Không nghe thấy giọng nói của Khương Họa, trong lòng Lan Nha tự hỏi, bình thường cô nương nên thức dậy vào lúc này.
Không nói là cô nương ngủ rất nông, huống chi nàng còn gọi như vậy, nếu có ngủ say cũng sẽ tỉnh lại.
Lan Nha nhẹ nhàng mở màn giường, vừa nhìn thấy liền sửng sốt.
Trên giường, khuôn mặt Khương Họa đỏ bừng, hơi thở nặng nề, thân thể mảnh khảnh trong áo ngủ bằng gấm cuộn tròn thành một quả bóng dưới chăn bông, run rẩy không ngừng.
“Cô nương!” - Lan Nha kêu lên, vồ tới, đưa tay sờ lên trán Khương Họa, xúc tu nóng bừng.
Trái tim Lan Nha đập thình thịch loạn xạ.
Nàng kìm nén nước mắt sắp trào ra, xoay người chạy nhanh ra viện, gõ cửa phòng cánh đông: "Tề ma ma, mau dậy đi, cô nương bị bệnh! Cô nương bệnh nặng lắm!".
Cánh cửa bị đóng mở ra, Tề ma ma vội vàng buộc áo váy, vẻ mặt bình tĩnh không nói một lời, lướt qua Lan Nha và lao vào phòng chính.
Trái tim của Phong Tam đột nhiên nhấc lên.
Sức khỏe của Khương Họa rất tốt, hiếm khi thấy Khương Họa bị ốm, thỉnh thoảng đau đầu cũng không nghiêm trọng, tuyệt đối không thể làm cho Lan Nha sợ hãi như thế này.
Hắn ước gì có thể lẻn vào xem xét, nhưng lúc này tất cả những hầu gái bên cạnh Khương Họa đều đến, hắn không thể xuất hiện, chỉ có thể nhẫn nại quan sát diễn biến của tình huống.
Tề ma ma đưa tin cho lão thái thái và Khương Vĩ ở ngoại viện.
Không lâu sau, lão thái thái, Khương Vĩ và Khương Trừng đều đến.
Bởi vì Khương Họa còn chưa dậy, Khương Vĩ và Khương Trừng chỉ có thể ở bên ngoài.
Lão thái thái bước nhanh, vừa vào phòng ngủ liền ra lệnh đi mời đại phu, sau đó bảo Lan Nha và Sơ Đồng hầu hạ, mặc quần áo cho Khương Họa, chờ lát nữa đại phu sẽ đến bắt mạch.
Khương Họa đau đầu như muốn nứt ra, trên người phát lạnh, miễn cưỡng mở mắt ra an ủi lão thái thái: "Bà nội, không sao đâu, tối hôm qua con tham lạnh nên bị cảm lạnh thôi, uống thuốc hạ sốt là được rồi, không có gì nghiêm trọng cả".
Bên ngoài, Phong Tam nghe thấy giọng nói yếu ớt của Khương Họa, liền biết lần này nàng thật sự bị bệnh không nhẹ, một lần nữa cảm thấy bó tay chịu trói.
Cho dù đã có "Binh Pháp Tập Chú" của Thái tử thưởng cho cũng không giúp được gì.
Cũng đâu thể đi thiêu phòng kho của Trưởng công chúa đúng không? Rốt cuộc, cho dù có đốt sạch nhà kho trong cái phủ này, bệnh tình của Khương Họa vẫn không thuyên giảm.
Khương Họa tựa vào đầu giường, Khương Vĩ và Khương Trừng vào phòng, nhìn thấy khuôn mặt đỏ bừng, hai mắt mở to chật vật của nàng, trái tim Khương Vĩ như bị kim đâm.
Khương Trừng mím môi, nước mắt long lanh trong đôi mắt đen như quả nho, lo lắng nắm lấy tay Khương Họa.
Chẳng mấy chốc đại phu đã tới.
Lan Nha và Sơ Đồng đỡ Khương Họa ngồi vào bàn, lão thái thái ôm nàng dựa vào lòng.
Đại phu bắt mạch, kê đơn thuốc, dặn dò vài câu, bấy giờ mới rời đi.
Sơ Đồng tự tay sắc thuốc dưới hiên nhà, cuối cùng Trưởng công chúa cũng biết tin.
Bà đã mặc quần áo chuẩn bị vào cung mừng thọ Thái hậu, nhưng đột nhiên xảy ra chuyện như thế này, Trưởng công chúa Bình Dương nhíu mày: "Sao lại ốm đúng hôm nay vậy?".
Đại nha hoàn Kim Yến bên cạnh nói theo lời bà: "Đúng vậy, sinh bệnh đúng hôm tiệc mừng thọ Thái hậu, có chút xui xẻo".
“Thôi” - Trưởng công chúa thở dài: “Ta đi xem một chút”.
Vốn tưởng là Khương Họa chuyện bé xé ra to, nhưng sau khi nhìn thấy bộ dạng của Khương Họa, Trưởng công chúa cũng biết nàng thật sự không gượng dậy nổi.
Hôm nay cả nhà đều phải chuẩn bị vào cung mừng thọ Thái hậu.
Bà là con gái ruột của Thái hậu ắt không cần phải nói.
Nếu Khương Họa không đi được, Khương Vĩ là phò mã của bà, chắc chắn cũng phải vào cung.
Trưởng công chúa Bình Dương nói: "Họa tỷ nhi bệnh nặng thật sự không thể vào cung, vậy cứ ở nhà nghỉ ngơi đi".
Bà nhìn về phía lão thái thái cùng Khương Vĩ và Khương Trừng: "Muộn rồi, chúng ta nên xuất phát thôi".
Lão thái thái lạnh mặt: "Cháu gái bị bệnh, già này không thể rời đi, mong Trưởng công chúa thứ lỗi".
Khương Trừng còn nói: "Con cũng muốn trông tỷ tỷ".
Trưởng công chúa gật đầu, bà hoàn toàn không quan tâm đến hai người bọn họ, đi hay không cũng không quan trọng.
Bà nhìn Khương Vĩ: "Vậy chúng ta đi thôi".
Khương Vĩ khom người thi lễ: "Con gái đã bệnh nặng đến thế này, ta không thể rời đi.
Chỗ hoàng cung, xin Trưởng công chúa tự đi thôi".
Trưởng công chúa Bình Dương sững sờ.
Từ khi Khương Vĩ được lên làm Thượng thư, không biết có phải vì quyền thế hơn người hay không mà bà luôn cảm thấy Khương Vĩ khác trước.
Trước kia dù có cự tuyệt bà, ông cũng ôn hòa, lễ phép.
Nhưng bây giờ thì khác, ông thờ ơ và xa lánh, từ chối người ta ngoài nghìn dặm.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...