Trọng Sinh Thái Tử Sủng Thiếp Đông Cung



Như không thể đành lòng khi thấy Khương Họa cay đến mức chảy cả nước mắt, Tiêu Quyết gắp một đũa cá chua ngọt, trực tiếp nhét vào miệng Khương Họa.

Vị chua ngọt lập tức hóa giải vị cay nồng của gừng, khiến miệng nàng cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều.

Song hai mắt Khương Họa lại mở to hơn, nàng quay đầu nhìn chằm chằm vào Tiêu Quyết, y vừa làm gì vậy?!

Y đút thức ăn cho nàng?! Dùng chính đũa của y?!

Ngay cả một kẻ ngốc cũng biết hành động như vậy thân mật đến mức nào, hơn nữa Khương Họa vốn đã thận trọng, tình hình lúc này cộng với sự bao dung và độ lượng đặc biệt của Thái tử đối với nàng, không thể không khiến nàng suy nghĩ nhiều.

“Sao vậy?” - Tiêu Quyết cười với đôi mắt đen láy: “Còn cay không?".

Khương Họa im lặng lắc đầu.

Tiêu Quyết lại gắp một đũa rau cải sốt bào ngư lên đĩa nhỏ trước mặt nàng: "Ăn đi, đây là món nàng thích".

Món nàng thích?

Khương Họa nhìn Thái tử nghi hoặc, đây quả thực là món nàng thích, nhưng vấn đề là làm sao y biết được? Cho dù hai người đã ăn cùng nhau, nhiều nhất nàng cũng chỉ gắp nhiều hơn một hai đũa so với những món khác, đường đường là trữ quân một nước, sao y lại chú ý tới đặc điểm nhỏ như vậy?

Như biết nàng đang nghĩ gì, Tiêu Quyết nhẹ giọng nói: "Nếu thích một ai đó, trong lòng, và ngay cả những chi tiết nhỏ nhất cũng có thể để ý".

Thích?

Đầu óc Khương Họa ong ong, máu trong toàn thân bắt đầu dồn dập điên cuồng, tim đập nhanh đến mức suýt chút nữa nhảy ra khỏi cổ họng.

"Cạch" một tiếng, chiếc đũa ngọc trong tay Khương Họa rơi xuống bàn.


Tiêu Quyết đặt những ngón tay thon dài của mình lên lưng ghế của nàng, hơi nghiêng người tới, nhìn chằm chằm vào nàng với đôi mắt đen dưới hàng mi dài màu quạ của anh.

"Họa Họa, nàng qua năm là mười lăm tuổi, ta đon nàng đến Đông cung, được không?".

Trái tim Khương Họa đang hỗn loạn, miễn cưỡng mới nghe được y nói gì, đôi môi khép mở, cố phát ra âm thanh: "Không...".

"Nàng sống ở điện Gia Khê này, được chứ? Danh hào của nàng không phải là 'Lâm Khê Khách' sao? Điện Gia Khê này khá hợp với tên của nàng".

Thực ra, nơi này ban đầu không được gọi là điện Gia Khê, mà kiếp trước, sau khi nàng sống ở đây mới sử tên, chữ 'Khê' lấy trong tên Lâm Khê Khách.

“Không, điện hạ!” - Khương Họa kinh ngạc nhận ra khuôn mặt y quá gần, hoảng sợ đứng lên, suýt chút nữa lật úp chén trà trên bàn: “Điện hạ, ta, ta sẽ không vào Đông cung!".

Nụ cười trên mặt Tiêu Quyết chợt đanh lại, y chậm rãi đứng lên, thân hình cao lớn tạo thành cảm giác áp chế mạnh mẽ.

Y cúi đầu nhìn chằm chằm khuôn mặt vừa trắng vừa đỏ của Khương Họa.

Một lúc lâu sau, y hít sâu một hơi, đôi mắt đẹp nhắm nghiền từ từ mở ra.

“Họa Họa, ta biết ta nói đến chuyện này quá vội vàng, khiến nàng sợ hãi".

Tiêu Quyết cố gắng giữ giọng nói mình bình tĩnh và hòa hoãn, để không làm cho cô nhóc hoảng sợ thêm nữa: “Nhưng nàng không biết, có bao nhiều người mơ ước nàng, tất nhiên ta có thể giết hết bọn họ, nhưng chỉ khi nàng vào Đông cung, mới có thể hoàn toàn chặt đứt suy nghĩ trong đầu bọn họ".

Khương Họa lặng lẽ lui về phía sau nửa bước, cách xa y một chút, dường như cuối cùng nàng cũng có thể hô hấp thông thuận, thần trí cũng trở nên minh mẫn hơn.

Bọn họ? Là ý chỉ ai?

Khương Họa cố hết sức nhớ lại, từ khi trở về kinh đô, không tính cha và em trai, người đàn ông mà nàng nhìn thấy nhiều nhất chính là Thái tử.


Nếu nói tới mơ ước, người khác chưa từng gặp nàng thì nói sao được?

Tiêu Quyết cũng biết rằng nàng không tin, bèn kéo tay áo nàng và bảo nàng ngồi xuống ghế: "Nào Họa Họa, ta từ từ nói cho nàng nghe".

“Hai ngày trước, nàng đã tới cung Từ An của Thái hậu và gặp một nữ họa sĩ, đúng không?” - Tiêu Quyết trầm giọng nói: “Nữ họa sĩ đó được Thái hậu yêu cầu vẽ cho nàng một bức chân dung.

Sau khi nàng đi, bức chân dung sẽ được đưa đến chỗ của Đổng các lão của nội các".

“Đổng các lão?” - Trong lòng Khương Họa nảy sinh một dự cảm chẳng lành, mặc dù đã sống ở Tô Châu sáu năm, nhưng nàng không xa lạ với tình hình ở kinh đô.

Cho dù không biết các quan trong triều có ủng hộ Thái tử hay là thân thiết với Thái hậu, nhưng trong nội các có các lão nào, nàng vẫn rất rõ ràng.

Đổng các lão đã hơn sáu mươi tuổi, từng cưới ba người vợ kế trẻ trung xinh đẹp, mấy năm sau họ đều qua đời.

Nguyên nhân cái chết có thể được che giấu, nhưng chuyện này không ai có thể che giấu được, mọi người ở kinh đô đều biết.

Thái hậu đưa bức chân dung của mình cho Đổng các lão?

Khương Họa chỉ cảm thấy ớn lạnh từ gót chân, nhanh chóng lan qua lưng nàng, leo lên đỉnh đầu.

“Họa Họa cũng nghĩ đến ý đồ của Thái hậu, đúng không?” - Đôi mắt Tiêu Quyết lóe lên vẻ tàn nhẫn: “Đổng các lão đó vốn là người trung lập, không ủng hộ ta cũng không thân thiết với Thái hậu.

Thái hậu muốn dùng Họa Họa liên hôn để mưu cầu ích lợi cho bà ta".

Móng tay Khương Họa cắm sâu vào lòng bàn tay non mịn của nàng: "Bà ta, bà ta dựa vào đâu mà cho rằng ta là người của bà ta?!".

Thái hậu đã hại chết mẹ, nàng và Thái hậu có thù không đội trời chung.


Nếu có cơ hội, nàng nhất định phải chém Thái hậu ngàn đao vạn nhát.

Cho dù tương lai thành thân, phu quân của nàng cũng tuyệt đối không thể ủng hộ Thái hậu.

Sự hận thù ngập trời trong mắt nàng không hề che giấu, Tiêu Quyết đương nhiên biết nàng đang nghĩ gì: "Họa Họa, cho dù nàng hận Thái hậu, nhưng nàng trên danh nghĩa là con gái của Trưởng công chúa, cho dù lấy ai cũng phải cột chung với Thái hậu, trừ ta, hiểu không?".

"Điện hạ, ta không....".

“Quên đi, khoan nói chuyện này đã, để ta nói cho nàng biết tình hình hiện tại trước đã” - Tiêu Quyết ngăn lời từ chối của nàng.

Nghe nàng từ chối càng nhiều, y càng lo lắng mình sẽ bất chấp nhét nàng vào Đông cung trong cơn giận dữ: "Đổng các lão đã nhìn thấy bức chân dung của nàng, quyết định gia nhập phe của Thái hậu".

Y thả chậm giọng nói, giải thích cặn kẽ cho nàng: "Không cần biết nguyện vọng của nàng là gì, nếu Đổng các lão đạt được nguyện vọng của mình, thứ ông ta nhận là ân tình của Thái hậu, về sau sẽ luôn ủng hộ quyết định của Thái hậu.

Về nàng, nếu bạn thực sự bước vào Đổng phủ kia...".

Đôi bàn tay to khớp xương rõ ràng của y nắm chặt lại: "Nếu nàng thực sự bước vào Đổng phủ, cho dù nàng và Thái hậu có mâu thuẫn với nhau, nhưng nàng có thể ảnh hưởng đến Đổng các lão đến mức nào? Cho dù nàng thực sự có thể ảnh hưởng đến Đổng các lão, vậy cha và em trai nàng trong Khương phủ thì sao, chẳng lẽ nàng không quan tâm đến bọn họ nữa sao?".

"Cho nên, Họa Họa, dù muốn hay không, ở trong mắt mọi người, nàng đã là người của Thái hậu rồi.

Thái hậu tự nhiên có thể dùng nàng để liên hôn, đoạt lấy quyền lực cho bà ta".

Khương Họa khó khăn nuốt nước miếng: "Nhưng trên đời này luôn có người không muốn liên thủ với Thái hậu...".

Nếu việc hôn nhân của nàng không do Thái hậu chỉ định mà do bà nội và cha định ra, người đó sẽ không phải không cần thừa nhận ân tình của Thái hậu nữa sao? Đừng nói là Đổng các lão, cho dù là một vị công tử trẻ tuổi đầy hứa hẹn, nàng cũng không muốn để cho Thái hậu ban hôn.

Nhưng bây giờ, phải làm thế nào để vượt qua Đổng các lão này đây?

Khương Họa nhìn Tiêu Quyết: “Thái tử điện hạ, ngài nói, Thái hậu định trực tiếp hạ ý chỉ ban hôn cho ta sao?”.

Nếu Thái tử biết về mối liên hệ giữa Thái hậu và Đổng các lão, ắt là y sẽ biết kế hoạch tiếp theo cũng nên.


Tiêu Quyết lắc đầu: "Mấy ngày nữa không phải là sinh nhật của Thái hậu sao? Bà ta còn tặng nàng một khúc gấm lưu vân để may quần áo mặc đi dự tiệc mừng thọ đúng không? Ta nghĩ, có thể bà ta sẽ hành động gì đó trên bữa tiệc, cho nàng gặp mặt với Đổng các lão, thậm chí, có thể sắp xếp một vở diễn "ván đã đóng thuyền"".

Ván đã đóng thuyền? Với Đổng các lão?

Khương Họa cảm thấy buồn nôn, suýt nữa đã nôn ra ngoài.

Tiêu Quyết thấy nàng lấy khăn tay che miệng, sắc mặt tái mét, liền rót một tách trà nóng đẩy tới trước mặt nàng.

Khương Họa nhấp hai ngụm, kiên quyết nói: "Cho dù ta có chết cũng không đi làm vợ kế cho Đổng các lão! Cùng lắm thì hôm tiệc mừng thọ, ta sẽ cáo ốm không đi.

Nếu Thái hậu trực tiếp ra chiếu chỉ ban hôn, ta thà cắt tóc đi làm ni cô, từ đó về sau làm bạn với thanh đăng cùng cổ Phật, cũng không bao giờ vào Đổng phủ!”.

Nghe được lời nàng nói, tâm trạng Tiêu Quyết rất tốt, cười nói: "Hôm tiệc mừng thọ nàng cứ việc đi.

Có ta ở đây làm sao có thể để nàng vào Đổng phủ được?".

Y dừng một chút, lại nói: "Họa Họa, có một sẽ có hai, không có Đổng các lão thì sẽ có Vương các lão, Trương các lão gì đó.

Chỉ khi nàng vào Đông cung, mới có thể triệt tiêu hoàn toàn ý nghĩ của những người này, biết không?".

Ánh mắt y lưu luyến, nhẹ giọng nói: "Ta biết nàng còn trẻ tuổi, nhưng năm sau nàng đã cập kê rồi, cũng đã đến lúc kết hôn.

Chờ qua năm, ta sẽ đón nàng đến Đông cung.

Đợi nàng chính thức cập ke, chúng ta lại...".

“Điện hạ!” - Khương Họa sốt sắng nói, cắt ngang lời nói còn chưa xong của y: “Ta, ta sẽ không vào Đông cung".

Tiêu Quyết sững sờ một lúc, nhận ra nàng nói lời này không phải vì ngại ngùng, y mím môi mỏng, sương giá phủ lên khuôn mặt tuấn tú vô song, ánh mắt từ từ trở nên lạnh lẽo: "Cho dù bên ngoài có bao nhiêu nguy cơ, cho dù cô đối xử với nàng như châu như bảo, nàng cũng không muốn vào Đông cung sao?".

Khương Họa cúi đầu, giọng nói rất nhẹ nhàng nhưng kiên định: "Ta không muốn".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui