Trọng Sinh Thái Tử Sủng Thiếp Đông Cung



Khương Họa rời đi cùng gấm lưu vân không hiểu sao được Thái hậu ban thưởng.

Hạ Tư Dao đúng lúc vào cung, hai người gặp nhau ở cổng cung.

Hạ Tư Dao liếc nhìn gấm lưu vân trong lòng Khương Họa, cau mày, khịt mũi rồi bước đi.

Vào cung Từ An, Thái hậu đang xem nữ họa sĩ vẽ tranh.

Cô nương trên giấy Tuyên Thành có mái tóc như mây, khuôn mặt như hoa, đôi mắt đen láy, đôi môi căng mọng, hồng hào, dung mạo nghiêng thành, mê hoặc lòng người, chính là Khương Họa.

Trong cung này, Trương Thái hậu vốn không có cảm giác tồn tại gì, Hạ Tư Dao nghi ngờ rằng gấm lưu vân của Khương Họa là lấy từ chỗ của Thái hậu, bây giờ nhìn thấy bức tranh này thì xác định rồi.

Nàng ta ngồi xuống bên cạnh Thái hậu rồi dựa người vào: "Ngoại tổ mẫu, sao bà lại muốn đồ cho Khương Họa.

Còn nữa, tại sao họa sĩ kia lại vẽ chân dung Khương Họa?".

Thái hậu cười nói: "Nói gì nàng ta cũng coi như là cháu gái của ai gia.

Từ khi trở về từ Tô Châu, ai gia chưa thưởng cho nàng ta cái gì.

Lần này tình cờ có một khúc gấm lưu vân, màu sắc tươi tắn và dịu dàng, ai gia không dùng đến nên thưởng cho nàng ta rồi".

Hạ Tư Dao bĩu môi bất mãn: "Nàng ta thì tính là cháu gái gì chứ.

Con mới là cháu gái thân thiết của bà nè! Cho dù bà không thích gấm lưu vân thì cũng có thể đưa cho con mà, hoặc là thưởng cho người khác, tại sao cứ phải là nàng ta chứ?".

Thái hậu vỗ vỗ tay nàng ta: "Con đó, thích cái gì mà không có? Nếu như thật sự muốn gấm lưu vân kia, tại sao lại không nói trước? Hơn nữa gấm lưu vân kia cũng không phải là đồ hiếm.

Nếu con muốn, chỗ ai gia còn có nè, khúc này để người mang đến chỗ con".

“Thôi bỏ đi" - Hạ Tư Dao xua tay: “Cũng không phải là con thích gấm lưu vân, chỉ là cảm thấy khó chịu khi thấy ngoại tổ mẫu đối xử tốt với Khương Họa như vậy thôi.

Lần trước mẫu thân bảo Khương Họa quỳ một lúc, kết quả Thái tử liền phóng ngựa vào nội viện, mặc cho tuyết rơi dày đặc mà bắt con dọn ra ngoài.


Bọn họ quả là khinh người quá đáng, đến bây giờ trong lòng con vẫn cảm thấy khó chịu nè".

Nếu không phải phủ quận chúa thật sự quá tự do, nàng ta tuyệt đối sẽ không bỏ qua như vậy đâu.

Thái hậu suy nghĩ một chút: "Thái tử đội tuyết bắt con dọn đi, chuyện này không liên quan nhiều đến Khương Họa, chỉ là tình cờ đến đúng lúc thôi.

Giờ Thái tử có sức khỏe tốt rồi, cảm thấy cánh cứng rồi, muốn thách đấu với ai gia rồi".

Hạ Tư Dao nhất thời trở nên căng thẳng, nói nhỏ vào tai Thái hậu: "Ngoại tổ mẫu, bà nói sức khỏe của Thái tử thật sự tốt lên rồi sao? Vậy thì trong tương lai...".

Tiêu Quyết và Thái hậu trước giờ chưa từng hợp nhau, nếu Tiêu Quyết lên ngôi, nàng ta sẽ chẳng được lợi lộc gì.

Huống chi, điều mà nàng ngày đêm mong mỏi là để Tiêu Dân lên ngôi, trong tương lai nàng cũng sẽ là mẫu nghi thiên hạ.

“Chắc là tốt rồi" - Thái hậu nheo mắt: “Dù có tốt lên cũng không sợ".

Ở Đông cung còn có một La Vấn Điệp, có thể động tay động chân vào thời khắc mấu chốt trong tương lai.

Hạ Tư Dao trầm giọng hỏi: "Ngoại tổ mẫu, có phải bà đã có an bài gì khác trong Đông cung không?".

Thái hậu đanh mặt: "Đừng nói nhảm, ai gia chưa bao giờ xen vào chuyện của Đông cung".

Có một số chuyện tự bản thân bà ta biết là được, nói cho con gái biết lại lo lắng sẽ bị Khương Vĩ bắt gặp, nói cho cháu gái lại càng không thích hợp.

Cô bé rất dễ bị người ta dỗ dành.

Hạ Tư Dao bĩu môi: "Không nói thì đừng nói.

Ngoại tổ mẫu à, sao bà lại bảo họa sĩ vẽ chân dung Khương Họa?".

Đây không phải là bí mật lớn, mấy ngày nữa mọi người sẽ biết, Thái hậu cũng không giấu diếm, nói nhỏ: "Khương Họa trời sinh xinh đẹp, có thể dùng để liên hôn.

Bức chân dung đó được gửi đến cho một quan to triều đình nào đó".


“Ai?!” - Hai mắt Hạ Tư Dao sáng lên, quan to triều đình đều không còn trẻ, Khương Họa sắp gả cho một ông già rồi!

Thái hậu nhéo tay nàng ta, bảo nàng ta nhỏ giọng một chút: "Là Đổng các lão.

Trước khi chuyện này hoàn thành, con không được để lọt một chút tiếng gió nào dù là nhỏ nhất!".

Đổng các lão?!

Hạ Tư Dao mừng đến mức gần như nhảy dựng lên.

Nàng không quen với Đổng các lão nhưng lại quen với cháu gái của Đổng các lão.

Nàng ấy cũng trạc tuổi nàng, vậy thì Đổng các lão chắc cũng tầm sáu bảy mươi rồi.

làm Nếu Khương Họa gả qua đó thì phải làm bà người ta ấy!

“Ngoại tổ mẫu yên tâm đi, con hứa sẽ không để lộ tin tức!” - Hạ Tư Dao kìm nén kích động trong lòng: “Để họa sĩ vẽ Khương Họa xinh tí! Phải để Đổng các lão vừa nhìn là thích mới được!".

Thái hậu khẽ mỉm cười: "Đổng các lão sao có thể bị lừa như vậy? Bức chân dung chỉ là ném đá hỏi đường, nếu như hài lòng với bức chân dung, nhất định ông ta sẽ tận mắt nhìn người thật".

Nhưng Khương Họa trời sinh đã có dung mạo như vậy, nói là mỹ nhân đệ nhất kinh đô cũng không có người phản đối.

Chỉ cần vẽ nên diện mạo như hiện tại của nàng ta thì không cần lo Đổng các lão không động lòng.

Hạ Tư Dao đột nhiên nghĩ đến điều gì đó: “Ngoại tổ mẫu, Đổng các lão có chính thê không?”.

Nếu có chính thê thì tốt rồi, để Khương Họa làm thiếp cho người ta, lại còn là cho một ông già ngoài sáu mươi.

Mẫu thân của nàng ta là thiếp thất, nàng ta cũng là thiếp thất, đó mới gọi là hoàn mỹ.

Thái hậu lắc đầu: "Tuy rằng nàng ta là thứ nữ, nhưng không thích hợp làm thiếp cho người ta.


Hơn nữa Đổng các lão cũng đã lớn tuổi, làm vợ kế thì miễn cưỡng cũng được, về dòng dõi thì cũng không thiệt cho nàng ta".

Hạ Tư Dao có chút tiếc nuối, nhưng để Khương Họa gả cho một ông già đã là tốt lắm rồi.

Gả cho các lão làm vợ kế, nghe vào cũng khá vẻ vang đấy chứ.

Về sau nàng ta sẽ là phu nhân các lão, nhưng thực tế chẳng có một cô gái nào muốn sống cuộc sống bên ngoài thì vẻ vang nhưng bên trong khổ sở như vậy cả.

Thế cứ để cho Khương Họa nếm thử mùi vị tuyệt vọng này đi.

“Ngoại tổ mẫu, nếu Khương Họa thà chết chứ không chịu thì sao?” - Nghĩ kỹ lại còn có khả năng như vậy.

Khóe môi Thái hậu gợi lên một nụ cười bất thiện: "Chuyện này không phải do nàng ta, chỉ cần Đổng các lão bằng lòng, vào ngày tổ chức tiệc mừng thọ của ai gia, ai gia đương nhiên sẽ sắp xếp tốt một buổi diễn hay".

***

Khi Vũ Lục từ cung Từ An trở về, liền bẩm báo chuyện Thái hậu đã thưởng gấm lưu vân cho Khương Họa: "Khúc gấm lưu vân đó không bị động tay động chân, thuộc hạ không nhìn ra ý đồ Thái hậu gọi Khương cô nương vào cung.

Ngoài ra, nữ họa sĩ kia cũng không phải là người tập võ, có vẻ như quả thật là một họa sĩ trong cung".

Người như Thái hậu không làm việc vô duyên vô cớ, chắc chắn là đang có rắp tâm gì đó.

Thái tử dặn dò cơ sở ngầm trong cung Từ An phải lưu ý.

Bức chân dung của Khương Họa đã được gửi đến cho Đổng các lão, kế hoạch của Thái hậu cũng được truyền đến Đông cung một cách chi tiết.

"Đổng các lão?!" - Đôi mắt đen của Thái tử lóe lên sát ý: "Cái loại chó mèo nào cũng dám thèm muốn người phụ nữ của cô à!"

Khóe miệng Vạn Đức Tường giật giật: "Đây là kế hoạch của Thái hậu.

Còn Đổng các lão sẽ như thế nào thì vẫn chưa biết".

Tiêu Quyết khịt mũi lạnh lùng: "Đổng các lão này, e là sẽ chịu thật".

Người trong nội các, làm sao y không hiểu cho được.

Cho dù Đổng các lão đã ngoài sáu mươi tuổi nhưng thói trăng hoa, háo sắc vẫn không hề thay đổi.

Sức khỏe ông ta không được thì lại dùng mấy thủ đoạn xấu xa biến thái để thỏa mãn bản thân.


Từ khi vợ ông ta mất, Đổng các lão đã cười liên tiếp ba người vợ kế, tất cả bọn họ đều là cô gái trẻ trung xinh đẹp, đều là hai, ba năm đã hương tiêu ngọc vẫn, phỏng chừng cũng không phải là cái chết bình thường.

Tuy nhiên vì quyền lớn thế lớn, người nhà của những cô gái này nhận được một khoản tiền thì không thèm truy cứu nữa.

Một người như vậy, Thái hậu lại muốn đưa cô gái nhỏ của y đến đó.

Hơn nữa, với dung mạo của cô gái nhỏ, ông già Đổng các lão kia ắt sẽ động lòng.

Vạn Đức Tường biến sắc: "Cần cho ám vệ chuẩn bị hành động không?".

“Không vội" - Ngón tay thon dài của Tiêu Quyết gõ hai lần lên mặt bàn lớn bằng gỗ đàn hương màu đỏ: “Trước hết hãy xem phản ứng của Đổng các lão đã".

Đổng các lão giờ vẫn còn là phe trung lập, không thân cận y cũng như Thái hậu.

Trong triều có rất nhiều người đều thuộc phe chính thống, cho dù Thái tử là y cos sức khỏe "không tốt", bọn họ đều kiên quyết ủng hộ y.

Cũng có một số người chỉ trung thành với người ngồi trên ngai vàng, sẽ không "đứng xếp hàng" trước, tương lai, y hoặc Tiêu Dân, ai ngồi lên vị trí đó thì bọn họ sẽ trung với người đó.

Tiêu Quyết không có ý kiến ​​gì với người như vậy, nhưng nếu Đổng các lão chấp nhận "ý tốt" của Thái hậu, thì không cần phải giữ một người như vậy nữa.

Tuy nhiên, dù sao cũng là một các lão, không thể tùy tiện đâm chết mà phải lên kế hoạch để khiến ông ta giống như chết bất đắc kỳ tử.

Tiêu Quyết ra lệnh: "Đổng các lão đã lớn tuổi, tất nhiên từng sinh bệnh.

Phái người đi thăm dò mạch án của ông ta, trước tiên tra hỏi từ chỗ thái y.

Bản thân ông ta có thân phận cao, không chừng đã từng dùng thái y trong cung.

Nếu viện Thái Y không có thì lại đến y quán hoặc đại phu của kinh đô tra xét.

Người như ông ta chắc chắn sẽ không dùng hạng người vô danh để chữa bệnh".

"Điều tra ra mạch án của ông ta thì đưa đến chỗ Bách Lý Xuân, bảo ông ta nghiên cứu một kiểu chết "thích hợp" đi".

Vạn Đức Tường đáp lại.

Ánh chiều tà xuyên qua ô cửa sổ chiếu vào trên khuôn mặt của Tiêu Quyết, làn da của y như ngọc mịn, lông mi dài màu quạ in bóng nhỏ dưới mắt y, chỉ là khuôn mặt tuấn tú này đầy sương giá: "Phải cho ông ta lấy kiểu chết thích hợp chết ở thời điểm thích hợp mới được".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui