Trọng Sinh Thái Tử Sủng Thiếp Đông Cung



Sơ Đồng lo lắng: "Tấm da cáo này rõ ràng là cô nương nhà ta nhìn trúng trước, còn nói muốn mua.

Sao các người lại vô lý như vậy?".

Hầu gái kia hất cằm lên: "Sao chúng ta lại vô lý? Hàng đặt ở đây ai cũng có thể nhìn trúng.

Đôi khi có người nói muốn mua nhưng không có đủ tiền nên về nhà lấy bạc, thế sau đó không cho phép người khác mua nữa hả? Biết đâu người đó hoàn toàn không có bạc không bao giờ quay lại nữa? Chẳng lẽ chỉ cần có người nói muốn mua thì hàng này không thể bán cho người khác nữa?".

“Ai nói chúng ta không có bạc?” - Sơ Đồng càng tức giận, nàng luôn cảm thấy đồ vật yêu thích của cô nương nhà mình bị người khác cướp mất là do nàng quá chậm.

Nếu vừa rồi nàng hành động nhanh hơn, không phải đã có thể sớm nhét ngân phiếu vào trong tay chưởng quầy rồi sao? "Hơn nữa, cô nương nhà chúng ta không phải là đồ nhà quê, lão gia nhà ta là Khương Thị lang Bộ Lễ".

"Bộ Lễ? Thị lang?" - Cô gái kia cười nhạo, những người hầu gái phía sau cũng thấp giọng cười.

“Ôi trời, thật là buồn cười".

Một người hầu gái che miệng, cười nói nhỏ với một người khác: “Một cô con gái của thị lang cũng dám tự báo gia môn trước mặt cô nương chúng ta".

"Đúng đó, không biết trong kinh đô này tàng long ngọa hổ, làm việc nên cẩn thận một chút sao?" - Một người khác kề tai nói nhỏ với nàng ta: "Nếu họ biết cô nương chúng ta là đích nữ của Thượng thư Bộ Lễ có phải sẽ sợ đến mức ngất xỉu tại chỗ luôn không?".

Trông thì như đang thì thầm, nhưng giọng nói của họ lớn đến mức ít nhất mọi người xung quanh có thể nghe rõ.

Khương Họa sửng sốt một chút, Thượng thư Bộ Lễ? Vậy đúng là cấp trên của cha.

Thượng thư là chính nhị phẩm, thị lang là chính tam phẩm, tuy rằng phẩm cấp không phải cách biệt một trời một vực, nhưng quan lớn một cấp ép chết người, huống chi là cùng trong Bộ Lễ, lại còn là giữa cấp trên và cấp dưới.

Nàng túm lấy Sơ Đồng đang đỏ bừng mặt, nghĩ vậy là được rồi, không thể để cha đắc tội cấp trên chỉ vì vài tấm da cáo.

“Thượng thư Bộ Lễ?” - Một giọng nói trầm thấp và lạnh lùng vang lên.

Đám đông bất giác dời đi, một chàng trai cao lớn thẳng tắp bước vào, trên người mặc một bộ cẩm bào màu đỏ tươi, khoác một chiếc áo choàng lông cáo trắng như tuyết, gương mặt trắng đẹp như ngọc, hoa lệ sang quý lại khoan thai.

Đó là Thái tử Tiêu Quyết.

“Thái, Thái tử điện hạ!” - Cô gái kia kinh ngạc thốt lên, sắc mặt lập tức đỏ bừng.


Nàng ta biết mình không nên nhìn chằm chằm Thái tử tôn quý, nhưng ánh mắt của nàng lại không nghe theo sai sử.

Đã sớm nghe nói Thái tử trời sinh chi lan ngọc thụ, y rất khi xuất hiện ở yến tiệc, hơn nữa nàng cũng tình cờ gặp một lần nhưng xa quá nên không thấy rõ.

Lúc này gặp lại, quả nhiên y tuấn kiệt phi phàm.

Mấu chốt y còn là Thái tử, trữ quân một nước, sẽ là hoàng thượng tương lai!

Một khuôn mặt đẹp trai vô song như vậy, một thân phận cao quý vô cùng như vậy, giá như nàng có thể...

Nàng ta đang suy nghĩ miên mãn, những người xung quanh nghe thấy nàng ta gọi "Thái tử điện hạ", tất cả đều đồng loạt quỳ xuống.

Tiêu Quyết nắm lấy cánh tay của Khương Họa và nâng nàng lên.

Con gái của Thượng thư Bộ Lễ cũng sửng sốt, hoàn toàn quên hành lễ, ánh mắt của Thái tử rơi vào trên người nàng ta.

Trái tim cô gái đó đập nhanh, Thái tử nhìn mình rồi! Thái tử nhìn mình rồi! Không phải là y muốn nói chuyện với mình đó chứ? Trời ơi, mình nên nói cái gì?

“Ngươi muốn mua bộ lông cáo này?” - Giọng nói của Thái tử lạnh lùng, còn lạnh hơn cả trận tuyết dày đặc của hai ngày trước.

Cô gái đó không nhận ra, chỉ cảm thấy toàn thân sắp bốc cháy, Thái tử điện hạ thật sự chủ động nói chuyện với mình!

“Đúng vậy, ta muốn mua bộ da cáo này" - Giọng nói của nàng ta hơi run run, không phải vì sợ hãi mà là vì quá kích động, đột nhiên trong lòng nghĩ đến điều gì đó: “Thái tử điện hạ, ngài cũng thích bộ da cáo này sao? Hay là, hay là ta làm thành áo choàng rồi dâng cho ngài, được không?".

Lời vừa ra khỏi miệng, nàng ta liền cảm thấy ý tưởng này thật xuất sắc.

Thái tử điện hạ tôn quý mặc bộ da hồ ly do nàng ta tự tay may vá, chỉ nghĩ tới thôi cũng khiến người ta mặt đỏ tim đập.

Chờ đã, nàng ta không biết may quần áo!

Không quan trọng, việc này không khó, cứ để hầu gái dưới tay am hiểu may vá làm, nàng ta chỉ khâu một hai mũi tượng trưng là coi như nàng ta tự làm rồi.

Nghĩ đến điều này, nàng ta háo hức nhìn Thái tử, mong rằng y sẽ sớm đồng ý.

Thái tử vuốt ve áo choàng lông cáo trắng như tuyết trên người, đốt ngón tay rõ ràng, thon dài như ngọc, hấp dẫn hơn cả bộ lông cáo mềm mại bông xù.

"Ngươi xem cái áo choàng trên người cô như thế nào?".


Con gái của Thượng thư Bộ Lễ sửng sốt một chút, không biết là ai làm ra chiếc áo choàng này, có thể là do cục Châm Công trong cung làm ra, hoặc cũng có thể là do người quan trọng đối với Thái tử đưa cho.

Nàng ta không dám nói lung tung, đành phải khen: "Thái tử điện hạ, áo choàng trên người ngài tất nhiên là vô cùng tốt".

"Đúng vậy, cô cũng cho là rất tốt.

Cô có cái này rồi nên chướng mắt bất cứ thứ gì khác".

Y nói chuyện nhưng ánh mắt lại nhìn Khương Họa.

Trong mắt y dường như có ý tứ sâu xa khác, không biết vì sao, Khương Họa không dám đối diện với y, khẽ quay đi, nhìn sang một bên.

“Cái này, cái này không giống mà".

Con gái của Thượng thư Bộ Lễ vội vàng nói: “Thái tử điện hạ, bộ trên người của ngài là màu trắng tuyết, mấy tấm da cáo này là màu xanh nhạt, màu này cũng rất đẹp.

Điện hạ ngài mặc vào nhất định sẽ càng thêm cao quý, nho nhã".

“Màu xanh nhạt..." - Tiêu Quyết đưa mắt nhìn bộ lông cáo, ngón tay sờ soạng một chút, quay đầu lại hỏi Khương Họa: “Nàng mua mấy tấm da này về làm áo choàng cho phụ thân nàng à?”.

Bộ trên người y vốn là Khương Họa làm cho Khương Vĩ song lại bị y giành mất, nếu vậy cô gái nhỏ sẽ làm một cái khác.

Khương Họa gật đầu: "Đúng vậy, ta cảm thấy cha ta mặc màu này vào nhất định sẽ rất đẹp.

Da này cũng có chất lượng thượng thừa.

Tuy rằng đắt một chút, nhưng vẫn đáng giá".

Trong lòng cô gái kia có dự cảm không tốt, vội vàng nói: "Mấy bộ da cáo này ta đã mua rồi, ngân phiếu cũng đã giao cho chưởng quầy!".

Tay Tiêu Quyết dừng lại, liếc nàng ta một cái: "Ngươi nói, ngươi là con gái của Thượng thư Bộ Lễ?"

“Đúng vậy, cha ta là Thượng thư Bộ Lễ" - Cô gái kia cúi đầu xấu hổ nhìn chằm chằm đôi ủng mây trên chân Thái tử.

Y hỏi như vậy có phải là muốn cầu hôn cha không? Tuy rằng Đông cung đã có Thái tử phi, nhưng vẫn chưa có trắc phi.


“Thượng thư Bộ Lễ à" - Khóe môi mỏng của Tiêu Quyết cong lên: “Tuổi lớn rồi cũng nên từ quan rồi".

“Cái gì, cái gì?!” - Cô gái kia ngẩng phắt đầu lên, vẻ xấu hổ không còn nữa, chỉ có vẻ mặt đầy kinh ngạc cùng khó hiểu: “Không, phụ thân của ta vừa mới qua năm mươi tuổi thôi, không lớn tuổi chút nào! Ta nghe nói bình thường từ quan đều phải sáu, bảy mươi tuổi!".

Khương Họa cũng nghi ngờ nhìn Tiêu Quyết, y có ý gì?

Thượng thư Bộ Lễ chỉ mới ngoài năm mươi, Thượng thư sáu bộ hầu như đều ở tuổi này, nếu sức khỏe tốt thì có thể chịu đựng thêm vài năm nữa, nội các cũng có thể vào được.

Từ quan lúc này quả là giống như dùng một dao cắt đứt tương lai tươi sáng.

Thái tử không nhìn con gái của Thượng thư Bộ Lễ đang lộ ra vẻ mặt trắng bệch sắp ngất đi mà chỉ cúi đầu cười nhìn Khương Họa: "Phụ thân của nàng là Thị lang Bộ Lễ, chuyện này quá uất ức cho nàng...!phụ thân của nàng rồi.

Chờ Thượng thư Bộ Lễ kia từ quan rồi, cô cho phụ thân nàng làm Thượng thư, được không?".

Khóe miệng Khương Họa giật giật, giọng điệu của y như thể đang sắp xếp người làm thị vệ cho mình vậy.

Nhưng mà, đó là quan to triều đình á, chính nhị phẩm đấy! Sao lại có thể đùa được như vậy?!

Con gái của Thượng thư Bộ Lễ lúc này cũng có phản ứng lại, xem ra Thái tử điện hạ biết cô gái có giọng nói mềm mỏng như sáp này, vả lại giao tình không ít.

Nhưng nàng - con gái của Thượng thư Bộ Lễ - cũng chỉ từng nhìn thấy Thái tử từ xa, vậy làm sao con gái của thị lang lại biết được Thái tử?

Nàng chợt nhớ ra, phò mã của Trưởng công chúa chính là Thị lang Bộ Lễ, lẽ nào người con gái xinh đẹp trước mặt lại là thứ nữ của phò mã?

Con gái ruột của Trưởng công chúa, Hạ Tư Dao, khá năng động ở kinh đô, nàng tất nhiên biết, vậy nên người trước mắt đây chính là thứ nữ? Miễn cưỡng cũng coi như là em họ của Thái tử điện hạ.

Thái tử dọa rằng cha mình nên từ quan rồi, có phải là để trút giận cho cô em họ này hay không?

Lúc này con gái của Thượng thư Bộ Lễ hối hận đến xanh ruột.

Chỉ là mấy tấm da cáo mà thôi, có phải trả giá lớn như vậy không?

Đầu gối nàng ta mềm nhũn ra, quỳ phịch xuống: "Thái tử điện hạ, ta không muốn mấy tấm da cáo kia nữa, sẽ đưa cho vị cô nương này hết, được không?".

Thái tử lúc này mới nhận ra trước mặt có một người như vậy, y liếc mắt nhìn chưởng quầy một cái: "Nàng ta không lấy da cáo nữa, còn chưa trả lại ngân phiếu cho nàng ta sao?".

Chưởng quầy làm ăn nhiều năm như vậy nhưng chưa từng gặp phải chuyện thế này.

Mấy tấm da cáo lại làm mất chức Thượng thư Bộ Lễ.

Ông ta nhớ tới vừa rồi mình không kiên quyết bán da cáo cho con gái của thị lang, không biết Thái tử điện hạ có gây phiền phức cho mình không.

Mặt ông ta thoắt chốc tái nhợt, hai tay run run dúi ngân phiếu vào nàng hầu gái đang sợ ngây người: "Bộ, bộ lông cáo này cứ hiếu kính cho vị cô nương này là được rồi".


Khương Họa bất đắc dĩ nhìn Tiêu Quyết, quả nhiên là long tử, y vừa tới thì cành hoa vốn nhỏ đã có thể dời sông lấp biển rồi.

Nghĩ đến con gái Thượng thư không dám mua bộ da cáo này nữa, Khương Họa lấy từ trong hầu bao ra ba trăm lượng bạc đưa cho chưởng quầy: "Ngươi làm ăn không dễ, tấm da cáo này ta mua theo giá".

“Thái tử điện hạ, vậy...".

Con gái Thượng thư rưng rưng nước mắt nhìn Tiêu Quyết: “Vậy phụ thân ta, ông ấy...".

Tiêu Quyết liếc nhìn nàng ta một cái, đề nghị một cách chân thành: "Ngươi đã không cần lông cáo nữa, chi bằng về nhà sớm một chút và thảo luận với phụ thân ngươi về chuyện từ quan đi?".

Cô gái kia nghe xong liền ngồi phịch xuống đất, nghĩ đến chuyện về nhà không biết ăn nói thế nào với phụ thân, cũng không biết liệu phụ thân có giữ được chức Thượng thư hay không, nàng ta vừa sợ vừa hối hận, che mặt khóc tu tu.

Khương Họa cau mày, nàng muốn nói gì đó nhưng lại kìm lại.

Nàng không biết thế lực trong triều, cũng không biết ý tứ sâu xa đằng sau hành động của Thái tử.

Theo phân tích lý trí, Thượng thư Bộ Lễ đó nhất định là đảng phái của Thái hậu.

Thái tử lợi dụng đề tài để nói chuyện của mình, muốn nhân cơ hội diệt trừ ông ta.

Và bởi vì mình và Thái hậu có mối thâm thù không thể tách rời, cha nhất định cũng không bằng lòng hỗ trợ cho nhị hoàng tử thân cận với Thái hậu, để cha lên chức Thượng thư chỉ có lợi cho Thái tử.

Nhưng dù phân tích kiểu này mới là hợp tình hợp lý, nhưng trong lòng Khương Họa có một trực giác kỳ lạ, Tiêu Quyết làm việc này không phải vì bất kỳ mục đích chính trị nào, mà chỉ đơn giản là để trút giận cho nàng.

Chỉ là nàng không thể tin được.

“Thái tử điện hạ" - Khương Họa cúi đầu thi lễ: “Ta...".

“Đi thôi".

Tiêu Quyết vẫy vẫy tay, y vừa nhìn thấy vẻ mặt của Khương Họa liền biết cô nhóc lại suy nghĩ lung tung, vừa nhút nhát lại nhạy cảm.

Y không nỡ nhìn người khác bắt nạt nàng, muốn trút giận cho nàng, ngược lại làm nàng sợ hãi.

Bước chân Khương Họa hụt hẫng, nàng xoay người chậm rãi đi ra khỏi tiệm vải.

Sơ Đồng ôm mấy tấm da cáo, đi ngang qua đám hầu gái bên cạnh, nhỏ giọng nói: "Ngươi nói đúng, kinh đô quả nhiên là ngọa hổ tàng long, làm việc quả thật nên cẩn thận một chút".

***

Thái tử: Trời lạnh rồi, Thượng thư Bộ Lễ nên thay người thôi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui