Trọng Sinh Thái Tử Sủng Thiếp Đông Cung



Khương Họa mặt đỏ tim đập vội vàng chạy ra khỏi nhà, đứng ở cửa một hồi, gió mát thổi qua, nàng hoàn hồn, sau đó đi tới chỗ Khương Trừng.

Phong Thập Nhất, ám vệ thay Phong Tam, suýt thì bật khóc.

Tại sao chứ? Tại sao hắn vừa mới thay Phong Tam có một lúc thôi mà đã nghe thấy Khương cô nương nói lời đáng sợ "Con cũng đâu có thích y" như thế chứ?! Nếu bẩm báo với Thái tử, hắn còn có thể sống sao?!

A a a, Phong Tam chết tiệt, bẫy chủ tử xong lại đi bẫy anh em!

Khi Phong Tam trở lại với "Binh Pháp Tập Chú" được chủ tử ban thưởng trên tay, Khương Họa đang cùng em trai đắp một người tuyết.

Phong Thập Nhất nhìn chằm chằm vào Phong Tam, với vẻ mặt buồn bã và ánh mắt phẫn uất.

Phong Tam bị hắn nhìn mà nổi da gà, suýt chút nữa đã nghĩ rằng mình là kẻ bội tình bạc nghĩa với anh em nhà mình.

Trong lòng Phong Tam từng cơn sợ hãi, vừa định hỏi hắn chuyện gì xảy ra, Phong Thập Nhất đã đi tới gần: "Phong Tam, nếu hôm nay người anh em là ta chết đi, huynh nhất định phải nhớ ta chết vì huynh.

Đến ngày giỗ, đừng quên đốt thêm cho anh em chút tiền giấy".

“A?” - Phong Tam lộ ra vẻ đồng tình: “Huynh sắp đi thực hiện nhiệm vụ đặc biệt nguy hiểm nào sao? Có muốn xin chủ tử chỉ thị một chút, ta trao đổi với huynh?".

Trước mắt Phong Thập Nhất ảm đạm, vỗ vỗ bờ vai hắn: "Cảm ơn ý tốt của người anh em, nhưng không thể thay đổi.


Nhiệm vụ đã hoàn thành, hiện tại ta phải đi bẩm báo".

Nhìn thấy hắn ta nhảy ra xa, Phong Tam vò đầu bứt tai, nhiệm vụ vừa rồi của Phong Thập Nhất là thay hắn bảo vệ Khương Họa, sao trông bộ dạng của hắn ta như sắp chết vậy? Chẳng lẽ...!Khương Họa lại xảy ra chuyện gì sao?!

Ánh mắt Phong Tam lóe lên, tức khắc nhìn về phía Khương Họa, chỉ thấy cô gái nhỏ đang cẩn thận cắm một viên ngọc thạch màu đen vào mắt người tuyết, đôi môi hồng hào căng mọng khẽ mím lại, không có dấu vết bị thương.

Phong Tam thở ra một hơi dài nhẹ nhõm, nhìn chằm chằm Khương Họa một hồi, bảo đảm nàng còn nguyên vẹn, bấy giờ mới lấy "Binh Pháp Tập Chú" ra, lật đến trang "vây Ngụy cứu Triệu", đọc từng từ một.

Phong Thập Nhất trở lại Đông cung, Thái tử đã vào mật thất rồi, Bách Lý Xuân lại châm cứu cho y lần nữa.

Lúc Thái tử ra khỏi mật thất cũng đã đến giờ Tuất.

Dưới ánh nến rực rỡ, Thái tử khẽ cau mày, trên khuôn mặt tuấn tú hiện lên một tia mệt mỏi.

Phong Thập Nhất không dám giấu diếm, lặp lại nguyên văn cuộc nói chuyện giữa Khương Họa và lão thái thái.

Lắng nghe một hồi, trái tim của Vạn Đức Tường treo cao.

Y như rằng, "răng rắc" một tiếng, tách trà mỏng trong tay Thái tử lại vỡ tan tành.

Vạn Đức Tường vội vàng lấy khăn bông dâng lên, Thái tử cũng không thèm nhìn, chỉ nhìn chằm chằm vết trà trên ngón tay, ánh mắt khiến cho người ta phải sợ hãi, không biết đang suy nghĩ gì.


Căn phòng im lặng đến chết người, ngoại trừ thỉnh thoảng có tiếng bấc nến.

"Quá keo kiệt? Không thích? Không liên quan chút nào?" - Tiêu Quyết nghiến răng nghiến lợi, lặp lại lời nói của Khương Họa từng chữ từng chữ một.

"Tách" một tiếng, một giọt mồ hôi lạnh trên trán Phong Thập Nhất rơi xuống đất.

Tiêu Quyết đột nhiên đứng dậy, lấy thanh kiếm treo trên tường ra, đi về phía chiếc áo choàng lông cáo màu trắng trên lưng ghế.

“Ai...!không được mà!” - Vạn Đức Tường vội vàng chạy lên, quỳ trên mặt đất ôm lấy chân của Thái tử: “Điện hạ, không được mà!”.

Cái này là do Khương cô nương tự tay làm, nếu bị điện hạ làm hỏng trong cơn giận dữ, sau này nhất định sẽ hối hận, lại còn không thể nào ăn nói với Khương Họa.

“Buông ra!” - Khuôn mặt của Tiêu Quyết phủ đầy sương giá, đôi mắt đen đầy bạo lực: “Quá keo kiệt thì sao?! Không thích ta thì sao?! Cô muốn gì mà không được?! Ngày mai cho nàng vào Đông cung!".

"Ôi trời điện hạ của ta ơi! Ngài nghe lão nô nói một câu đi, Khương cô nương, nàng ấy thích ngài, thích ngài mà!" - Vạn Đức Tường lo lắng đến mức muốn nôn ra máu.

Khương Họa là người duy nhất mà chủ tử quan tâm nhiều năm như vậy, nếu cứng rắn ép nàng ấy đến Đông cung, với tính tình quật cường của cô gái nhỏ, cho dù có chết cũng không thể ân ái với chủ tử nhà mình, đây là kết đôi không thành mà thành kết thù đấy.

Tay nâng kiếm của Tiêu Quyết khựng lại, y chậm rãi quay đầu lại liếc nhìn Vạn Đức Tường, người đang giữ chặt y: "Nàng ấy...!thích ta?".


"Thích thích! Tuyệt đối là thích!" - Vạn Đức Tường liên tục gật đầu.

Tiêu Quyết sững sờ một lúc, dường như đã khôi phục cảm xúc lại từ trong bạo lực.

Y ném thanh kiếm xuống bàn một cái "xoảng", lạnh lùng nhìn Vạn Đức Tường: "Nói đi, tại sao nàng ấy thích ta? Nói không được thì dùng thanh kiếm này để tự sát đi".

Vạn Đức Tường lau mồ hôi lạnh trên trán: "Khương cô nương, nàng ấy đưa áo choàng cho điện hạ để tránh lạnh...".

“Đó là bởi vì nàng sợ cô chết!” - Tiêu Quyết lạnh lùng cắt lời: “Nàng không muốn để lão nhị kế vị ngai vàng, cũng không muốn Thái hậu tiếp tục vinh quang.

Nếu còn có hoàng tử khác, ngươi thấy nàng sẽ ủng hộ ai?".

Vạn Đức Tường nói: "Điện hạ, ngài không thể nói như vậy được.

Cứ nói những thị vệ kim đao đi bên cạnh ngài đi, người người đều trung thành và tận tâm, không ai muốn ngài chết...!Khụ khụ, nhưng ai để ý đến việc ngài mặc quần áo mỏng manh không? Có ai cởi áo choàng của mình xuống đưa cho ngài không? Chỉ khi để ngài vào lòng mới có thể nhận ra điều này nha".

Ngón tay siết chặt của Tiêu Quyết nới lỏng một chút.

"Hơn nữa, cô gái nhỏ da mặt mỏng, thiếu nữ khuê phòng nào ai nói lời thích đàn ông ra miệng được chứ? Cho dù nhắc tới tên cũng phải xấu hổ đến chết đi được".

Vạn Đức Tường nhìn Phong Thập Nhất đang tái mặt trên mặt đất: "Ngươi nghĩ kỹ lại đi, khi Khương cô nương nói câu này có đỏ mặt không?".

Phong Thập Nhất có trí nhớ tốt, ngẫm nghĩ một hồi: "Khi Khương cô nương nói câu này thì đang ở trong phòng, không nhìn thấy mặt, nhưng nghe tiếng thì vừa thẹn vừa vội, nói chưa được hai câu đã vội vàng chạy ra khỏi phòng.

Lúc đó thì hai má ửng hồng, nàng ấy đứng ở cửa một lúc mới định thần lại”.


“Nhìn đi, lão nô đã nói rồi mà!” - Vạn Đức Tường cười nói: “Thích ngài nhưng khó mở miệng, cô gái nhỏ da mặt mỏng mà, chỉ là nói một đằng nghĩ một nẻo mà thôi!".

Vạn Đức Tường nhìn thấy vẻ mặt nghi hoặc của Thái tử, dứt khoát liều một phen: "Điện hạ không tin, lão nô này sẽ diễn cho ngài xem".

Hắn ghé vào tai Phong Thập Nhất thì thầm vài câu.

Phong Thập Nhất như nhìn thấy ma, không dám tin nhìn Vạn Đức Tường, sau đó lại nhìn Thái tử đang mang vẻ mặt hung ác nham hiểm, đành nghiến răng nghiến lợi liều một phen.

Tiêu Quyết lạnh lùng nhìn hai người họ, ngón tay chậm rãi nắm chặt thanh kiếm trên bàn.

Chỉ thấy Phong Thập Nhất chỉnh lại quần áo, thi lễ với Vạn Đức Tường: "Có phải cô nương thích tại hạ hay không? Đúng lúc, tại hạ vẫn chưa cưới vợ...".

“Ơ kìa, ai thích huynh chứ?!” - Vạn đại tổng quản xấu hổ dậm chân, xoay người, hất nhẹ chiếc khăn bông trong tay, che đi nửa khuôn mặt, chỉ lộ ra một đôi mắt trìu mến và ngượng ngùng: “Người ta mới 'không thích' huynh đâu! Cho dù ngươi có cưới vợ hay chưa cũng 'không liên quan chút nào' đến người ta!".

“Dừng lại..." - Tiêu Quyết khẽ quát, lại ném thanh kiếm xuống bàn, kéo chiếc khăn bông dùng để che mặt trong tay Vạn đại tổng quản, cẩn thận lau sạch tay rồi bước đến chỗ áo choàng lông cáo trắng như tuyết, âu yếm vuốt ve hai cái.

Vạn Đức Tường nhẹ nhàng vỗ ngực, nguy hiểm thật, nếu vừa rồi để chủ tử chém áo choàng này thì bây giờ đầu của hắn và Phong Thập Nhất cũng sẽ bị chặt mất.

“Chủ tử, Khương tiểu cô nương chắc chắn là thích ngài, chỉ là nàng ấy ngại ngùng, xấu hổ mà thôi" - Vạn Đức Tường cười tủm tỉm: “Chủ tử, ngài xem, lão nô học giống không?".

Tiêu Quyết liếc nhìn hắn, nở nụ cười nửa miệng: "Không giống một chút nào! Họa Họa đẹp biết bao".

“Vâng, vâng" - Vạn Đức Tường lại gật đầu lia lịa: “Khương cô nương xinh đẹp nghiêng thành, với dung mạo của lão nô đây không sánh được dù chỉ một sợi tóc của Khương cô nương”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui