Trọng Sinh Tên Ta Là Lâm Đại Ngọc

Ta thản nhiên nói: “Không cần quỳ. Cũng may mấy thứ bị mất không phải thứ gì quá lớn, ta biết các ngươi đã cố hết sức, quả thật lực bất tòng tâm. Nhưng, nếu các ngươi đã dùng những thứ đó đổi thành bạc, vậy năm mươi lượng kia sẽ không đến lượt các ngươi lĩnh. Có ý kiến gì không?”

Hai ma ma vội vàng dập đầu tạ ơn, ta phất tay cho họ lui xuống.

Chuyện này đến đây kết thúc. Đến cùng, Lâm gia cũng không làm ra chuyện gì tàn nhẫn, không chỉ thả cho họ một con đường sống, còn đưa bạc cho họ nghỉ hưu.

Mọi người đều nói Lâm gia khoan hậu, vài ma ma dính líu cũng không dám oán giận ghi hận gì, ta cho bọn họ bạc, ngược lại làm các bà vừa thẹn vừa ân hận.

Bọn hạ nhân trong phủ thấy ta chỉnh mấy ma ma có vai vế trong phủ không sai, cũng không có bất phục.

Đuổi đi vài ma ma, cùng với đó là người thân của bọn họ, hạ nhân trong phủ thành ra thiếu hơn mười người. Bất quá, cũng không ảnh hưởng gì lớn, mấy người đó trước nay đều ỷ mình có danh dự hơn người khác mà không làm việc. Chủ tử trong phủ, tổng lại chỉ có phụ thân, ta cùng hai vị di nương. Bốn người chỉ cần nhiêu đó hạ nhân hầu hạ cũng đủ rồi.

Người của Giả phủ theo về đây, cũng hơn hai mươi người. Mà đều là người có chút mặt mũi ở Giả phủ, không thể so đo với người Lâm phủ, hơn một nửa là không phải làm gì.

Bọn người Giả phủ biết thái thái coi trọng ta, hơn nữa, ngoài tiền tiêu vặt hàng tháng của Giả phủ, đến chỗ ta cũng được ta cấp thêm tiền tiêu hàng tháng, lời ta nói không thể không nghe. Thấy phủ ta thiếu người, cũng xắn tay giúp đỡ, tuy rằng việc bọn hắn có thể làm không nhiều.

Bởi vì phụ thân lâm bệnh, nên lễ năm mới cũng không có gì quá long trọng. Quan viên bản địa có cho người đưa bái thiếp đến, phụ thân không thể tiếp đón, ta bèn sai người trả về. Với bọn hạ nhân trong phủ cùng Giả phủ, đều phát hồng bao chu đáo. Cho nên, dù bệnh trong người phụ thân không mấy tiến triển, không khí trong phủ cũng không đến nỗi u ám.

Thời điểm phụ thân có tinh thần, ta liền đọc cho người một đoạn thơ, đánh một bản nhạc, hoặc kể mấy câu chuyện cười. Lúc phụ thân mệt nhọc, ta cầm sách thuốc ngồi bên cạnh người đọc đọc, có khi sẽ so sánh những chỗ bất đồng với phương thuốc đại phu kê,tìm những dược liệu không giống, lại nghiên cứu mấy vị dược này sẽ có dược hiệu gì khác biệt.

Y học cổ truyền quả thật quá mức bác đại tinh thâm, ta chỉ dựa vào chút y lí gà mờ, đọc để tạm an ủi bản thân mà thôi.


Phụ thân khi khoẻ khi ốm, đêm giao thừa, cũng không chuyển biến gì rõ ràng. Ta sai phòng bếp làm một bàn đồ ăn, đưa sang chỗ Giả Liễn. Bên phòng hắn có mấy người hầu cận, hẳn là có thể bồi hắn uống rượu mừng năm mới.

Trong phòng phụ thân cũng có bày một bàn tiệc nhỏ, ta cùng hai vị di nương, Tử Quyên, cùng nhau đón năm mới.

Lễ Tết cũng nhanh chóng qua đi.

Sang tháng, trong phủ bỗng xuất hiện một vị khách không ai ngờ đến, là Nam Uyển vương gia.

Từ lúc về phủ, ta đã phân phó. Nếu có nam khách đến, liền nói Lâm lão gia bệnh đã lâu, thứ không thể tiếp đãi.

Nhưng người đến lần này là vương gia, hạ nhân không dám tuỳ tiện, đành để vương gia chờ ở đại sảnh, sau đó đến bẩm báo ta.

Là vị vương gia trước đây ban cho ta khối ngọc bội kia?

Vậy thì không thể từ chối, mà quan hệ giữa hắn cùng phụ thân tựa hồ cũng thân thiết.

Phụ thân vừa mới tỉnh, ta liền nói cho hắn việc vương gia đến thăm.

Phụ thân nghe xong liền gật đầu: “Nhắn vương gia chờ ở phòng khách, ta hẳn là có thể ra gặp một lúc.”

Ta lấy tay giữ lại: “Bọn hạ nhân đã đưa vương gia vào phòng khách, hiện tại đã dâng trà chu đáo. Phụ thân không cần đứng lên, dù sao người cũng đang bệnh, để ngài ấy trực tiếp vào đây cũng không tính là thất lễ đi. Con nhớ rõ quan hệ giữa hai người cũng thân thiết.”


Phụ thân suy xét một lúc, cũng thật sự không thể ngồi dậy nổi, mới gật đầu đồng ý.

Ta để hai vị di nương quay lại viện của các nàng, sai gia nhân trong phủ mời vương gia đến, rồi mới ra ngoài đứng chờ.

Một lúc, lại mang theo Tử Quyên quay lại trong phòng phụ thân, đứng khuất phía trong, cũng là sợ phụ thân đột nhiên phát bệnh.

Cũng là muốn biết Vương gia có mục đích gì đối với Lâm gia, với phụ thân, hoặc giả…đối với ta.

Ngọc bội kia ta không có quên đâu, vốn chẳng phải lễ vật có thể tuỳ tiện nhận.

Trong phòng phụ thân, chỉ còn lại nha hoàn hầu hạ trà nước.

Lúc Nam Uyển vương gia đến, phụ thân vẫn còn muốn đứng dậy hành lễ, bị vương gia ngăn trở, dìu phụ thân quay lại giường nằm, còn mình thì ngồi tại chiếc ghế cạnh đó.

“Như Hải, làm sao lại bệnh thành như vậy, nếu không có quan sai nói ngươi mang bệnh, hiện tại công vụ đều do phó Ngự sử phụ trách, ta còn không biết đâu.”

Phụ thân cười nói: “Vương gia sao lại đến Dương Châu, vì công vụ sao?”

“Công vụ không quan trọng, chỉ là kiếm cớ đến Dương Châu thăm ngươi thôi.”

“Đạ tạ vương gia quan tâm, từ lần gặp trước đến nay cũng đã vài năm không gặp ngài rồi.”


“Đúng vậy, ngày Lâm phu nhân qua đời ta cũng có nghe tin, nhưng không có cơ hội tới phúng viếng.”

“Vương gia công vụ bận rộn, sao có thể để việc này phiền đến vương gia.”

“Như Hải, ngươi lúc nào cũng quy củ như vậy, chúng ta không phải bằng hữu sao?”

Phụ thân nói tiếp cái gì đó, ta nghe cũng không rõ ràng, vương gia lại hỏi: “Công tử Giả Liễn của Vinh quốc công quý phủ hiện đang ở trong phủ của ngươi?”

“Đúng vậy. Từ ngày nương tử qua đời, nhạc mẫu liền đón tiểu nữ Đại Ngọc về Giả phủ chăm sóc, Liễn nhi vì hộ tống Đại Ngọc quay về mà ở đây.”

“Nguyên lai như vậy, hẳn là nữ nhi của ngươi giờ cũng đang ở nhà đi.”

Phụ thân hình như có chút ngập ngừng, sau đó mở miệng nói: “Vương gia, thuộc hạ có một vấn đề, không biết có nên hỏi hay không?”

“Có gì mà ấp a ấp úng, Như Hải cứ nói xem.”

“Vương gia từng ban cho tiểu nữ một khối ngọc bội, ngọc bội đó là đại biểu thân phận hoàng gia. Thuộc hạ chưa hiểu vương gia có dụng ý gì, xin ngài nói rõ.”

Vương gia ha ha cười: “Còn có thể có dụng ý gì cơ chứ. Lúc trước nhìn thấy hài tử kia, liền cảm thấy yêu thích, Lâm cô nương hẳn không tầm thường, rất đặc biệt. Cũng là nhất thời cao hứng đưa cho nàng mà thôi, ngươi còn không biết tính tình ta hay sao?”

“Nếu là nhất thời cao hứng, xin để thuộc hạ bảo tiểu nữ mang ngọc bội dâng lại cho vương gia?”

“Nếu đã ban tặng, nào có đạo lí thu về, cứ để cho nàng ngoạn đi. Nói không chừng, nàng về sau có việc gì cần đến, có thể dùng thứ đó đến tìm ta.”


Phụ thân không lên tiếng, ta cũng âm thầm suy tư, ta có thể có chuyện gì tìm tới vương gia cơ chứ?

Trước mắt, thứ ta cần duy nhất là người có thể tin được. Sau khi phụ thân mất, ta tất yếu phải trở lại Giả phủ, nhất định phải lưu lại tâm phúc giúp ta trông coi chỗ này. Nhưng nhìn đi nhìn lại, cũng không thấy ai dùng được.

Bên người vương gia quả thật nhân tài không thiếu, ta có thể dùng ngọc bội này xin về hai người. Nhưng, ta có thể tin cậy vị gia hoả này được không? Có thể yên tâm đem Lâm phủ giao vào tay hắn?

Mặc dù trong mắt hắn, Lâm phủ có thể không có giá trị gì, nhưng lại là toàn bộ những gì ta có. Nếu hắn có ý đồ khác, giờ ta lại tự nguyện để hắn đem toàn bộ thân gia của ta nắm trong tay, quả thực là hành vi ngu xuẩn.

Đang nghĩ, bên kia mỗ vương gia đã hướng phụ thân cáo từ, nói là chỉ dừng ở Dương Châu mấy ngày, có cơ hội sẽ lại đến. Nói xong, tựa hồ hướng về phía rèm cửa ta đang đứng liếc mắt một cái, rồi theo nha hoàn ra ngoài.

Ta mang theo Tử Quyên đi ra, nhìn sắc mặt mệt mỏi của phụ thân: “Phụ thân, ngài đi nghỉ thôi. Có chuyện gì đợi ngài khoẻ lại rồi nói tiếp.”

Phụ thân nghe xong lời ta nói, nhắm mắt lại dưỡng thần. Người hôm nay đã cố gắng hơn mọi ngày rồi, ta cầm tay phụ thân, truyền sang một ít Trường Sinh khí, đến khi phụ thân ngủ an ổn mới dừng lại.

Dù ta thường xuyên truyền khí sang, nhưng phụ thân vẫn không phát hiện cái gì khác thường. Cùng lắm chỉ cảm thấy tay ta ấm hơn tay người một chút, nắm lâu sẽ khiến người thư thái.

Mọi chuyện ta đều không tính gạt Tử Quyên, hơn nữa ta cũng quyết định rồi, sau này sẽ mang nàng cùng rời đi, tất nhiên nếu nàng nguyện ý. Tử Quyên trung thành, lại có chút đầu óc, trong phạm vi quan hệ hạn hẹp của ta, không có nhiều người hiểu chuyện như nàng, cũng thật đáng tiếc. Ta hiện tại chính là đang cầu nhân tài a!

Phụ thân ngủ rồi, ta cho Tử Quyên lui xuống, còn mình ở lại trong phòng suy tính chuyện này. Vừa vận công, vừa luyện Lăng Ba vi bộ, ở trong phòng phụ thân đi tới đi lui, hoặc nói là, bay tới bay lui đi?

Bộ pháp này ta đã sớm thuộc lòng, ngày thường dù là đi bộ ta cũng dùng bộ pháp này, cũng không mất nhiều công phu. Hơn nữa, từ thời điểm Trường Sinh khí tăng mạnh, lại càng phát hiện được uy lực của nó.

Trong khoảng thời gian này, ở nhà tương đối rảnh rỗi, ta bèn luyện Độc Cô Cửu Kiếm trong đầu không biết bao nhiêu lần. Trong khố phòng cũng có một thanh kiếm cổ, ta luôn nhân lúc vắng người lôi ra thực hành.

Cứ như vậy, yên lặng chuẩn bị cho ngày sau.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui