“Lão Long Vương, ngươi có phải muốn tra hỏi lão Tôn ta ở chỗ đại môn khẩu này sao?”Tôn Ngộ Không không trả lời, chỉ cười khẩy nhìn Ngao Quảng, Ngao Quảng tự biết thất lễ, liền mau chóng dẫn vào Thủy Tinh Cung, sau khi đãi trà xong lại hỏi tò mò: “Thượng tiên đã đắc đạo bao lâu rồi, từ đâu mà đến?”Lão Tôn ta ở Thủy Liêm Động thiên Hoa Quả Sơn, ngay kế bên Đông Hải của ngươi.
Những năm qua ta ra ngoài tu hành, hôm nay cố ý ghé thăm hàng xóm cũ, tiện thể xin một kiện binh khí vừa tay.
Ta nghe nói trong long cung Đông Hải của lão Long Vương ngươi có rất nhiều bảo bối, lão Long Vương ngươi lại là người hiền lành mến khách, chắc chắn sẽ không làm lão Tôn buồn lòng phải không?“Đó là điều dĩ nhiên, điều dĩ nhiên! Chỉ là một kiện binh khí thôi mà, thượng tiên cứ thoải mái chọn đi.”Tôn Ngộ Không một phen ngoài mềm trong cứng, khen Ngao Quảng vài câu, nhưng lại có ý đe dọa, Ngao Quảng không dám cự tuyệt, liền sai lính tôm tướng cua mang lên vài kiện binh khí, Tôn Ngộ Không đều bảo không ưng ý, hắn đến đây chỉ vì Như Ý Kim Cô Bổng, sao lại quan tâm đến những binh khí tầm thường của Ngao Quảng.Ngao Quảng đang gặp phải khó khắn, trong cung của hắn có nhiều binh khí, nhưng không có cái nào làm cho Tôn Ngộ Không thấy ưng ý và vừa tay, nhìn thấy bộ dạng của Tôn Ngộ Không như vậy, biết là nếu không có binh khí tiện tay hắn sẽ không chịu đi, Ngao Quảng nắm chặt râu rồng của mình, mặt đầy buồn rầu.“Đại Vương, trong long cung của chúng ta có một khối Thần thiết phải không?”“Thần thiết là cái gì?”“Là khối sắt trân quý kia ở dưới đáy Thiên Hà Định, do Đại Vũ trị thủy để lại.
Con khỉ này không phải chê binh khí của chúng ta quá nhẹ hay sao, khối Thần thiết kia nặng vô cùng, nếu hắn có thể di chuyển được nó, thì cho hắn mang đi.
Dùng cách nào để biến nó thành binh khí là việc của hắn, chúng ta không liên quan gì.
Chỉ cần đuổi hắn đi là xong.” “Đúng thế, hãy làm theo cách đó!”Ngao Quảng nghe Long Bà nói xong gật đầu ủng hộ, đem tình huống nói với Tôn Ngộ Không, Tôn Ngộ Không trong lòng vui sướng, nhưng mặt vẫn giữ bình tĩnh, gật đầu đồng ý, cùng Ngao Quảng đến chỗ Hải Nhãn, Ngao Quảng chỉ vào chỗ có ánh sáng kim lấp lánh trong Hải Nhãn nói: “Vật phát sáng kia chính là Thần thiết.”Tôn Ngộ Không mắt sáng lên, thân hình lao xuống bơi vào trong Hải Nhãn, đến trước Như Ý Kim Cô Bổng, nhẹ nhàng vuốt ve thân gậy, thì thầm một câu: “Lão bằng hữu, đã lâu không gặp rồi!”Như Ý Kim Cô Bổng phát ra tiếng rung rinh, theo ý muốn của Tôn Ngộ Không, rêu xanh bám trên nó đều tan biến, hiện ra hình dạng thật, là một cây gậy có chữ Ô Thiết Bổng khắc ở hai đầu, hai cái kim cô ở hai đầu gậy, thân gậy có khắc một dòng chữ “Như Ý Kim Cô Bổng mười ba ngàn sáu trăm cân”, y như trong ký ức của Tôn Ngộ Không.“Vù vù!”Tôn Ngộ Không biến Như Ý Kim Cô Bổng thành cây gậy nhỏ như cái chén ăn cơm, giữ trong tay.
Trong thể nội của hắn, thân sen của tam thập lục phẩm Tịnh Thế Thanh Liên bất ngờ phát sinh biến hóa, tản ra một cỗ ba động, theo kinh mạch chạy về bàn tay của hắn.
Như Ý Kim Cô Bổng lại co nhỏ hơn nữa, chỉ bằng cái tú hoa châm, rồi bay thẳng vào lòng bàn tay của hắn.
Nó theo kinh mạch đi vào đan điền khí hải trong thể nội của hắn.Thân sen của Tam thập lục phẩm Tịnh Thế Thanh Liên hóa thành một đám sương mù hỗn độn, bao quanh Như Ý Kim Cô Bổng ở trong đó, một sợi sương mù hỗn độn bắt đầu quấn quanh Như Ý Kim Cô Bổng.
Nó vòng quanh liên tục, chữ khắc trên thân gậy bỗng nhiên có sự thay đổi.“Chuyện gì xảy ra vậy?”Tôn Ngộ Không ngây ngẩn cả người, sự tình lại khác với dự đoán của hắn.
Vốn là hắn chỉ muốn lấy lại Như Ý Kim Cô Bổng mà hắn thuận tay nhất, không ngờ nó lại bị hấp thu vào đan điền.
Xem tình hình này, thì thân sen của tam thập lục phẩm Tịnh Thế Thanh Liên đang hoà nhập với Như Ý Kim Cô Bổng.
Liệu nó có phải là để nâng cao phẩm cấp của Như Ý Kim Cô Bổng không?Như Ý Kim Cô Bổng là Hậu Thiên Linh Bảo do Thái Thượng Lão Quân luyện trong lò bát quái, nhưng nguyên liệu của nó lại vô cùng quý hiếm, là do hỗn độn sinh ra khi Hồng Mông mới dưỡng dục ra một khối thép ròng cửu chuyển.
Nhưng Thái Thượng Lão Quân khi rèn Như Ý Kim Cô Bổng không phải để làm vũ khí, mà chỉ để trấn áp Thiên Hà, nên thép ròng cửu chuyển không phát huy hết thần công.
Lần này nó gặp thân sen của tam thập lục phẩm Tịnh Thế Thanh Liên, hai bảo vật dung hợp với nhau, có lẽ sẽ biến thành Tiên Thiên Chí Bảo!“Nhưng không biết lần dung hợp này sẽ mất bao lâu mới xong, trong khoảng thời gian đó ta lại không có thần binh thuận tay rồi!”Lúc này cảm xúc của Tôn Ngộ Không rất phức tạp, không biết nên vui hay buồn, nhảy khỏi Hải Nhãn cúi đầu nói cảm ơn Đông Hải Long Vương Ngao Quảng một câu, rồi bay lên mặt biển đi xa.
Chẳng mấy chốc đã biến mất dạng.“Đã chịu đi rồi sao?”Đông Hải Long Vương Ngao Quảng ngạc nhiên, một khối sắt trân quý to như vậy lại biến mất không còn tích tăm, hắn còn muốn hỏi rõ ràng chuyện gì xảy ra, Tôn Ngộ Không lại đi vội thế, đây là chuyện gì? Phải chăng khối sắt trân quý kia không phải là bảo bối bình thường, con khỉ này chắc sợ hắn hối hận không cho nữa nên vội vàng bỏ đi như vậy?“Đại Vương, khối sắt trân quý kia dù là bảo bối, nhưng chúng ta đã hứa cho hắn rồi, không thể lấy lại được.
Hắn đi như vậy cũng tốt, coi như đã tiễn được một tên sát tinh.”“Được rồi, ta về cung thôi!”Nghe Long Bà nói xong, Đông Hải Long Vương Ngao Quảng cũng không muốn nghĩ nhiều, cứ theo lời Long Bà mà làm.
Tiễn xong một tên sát tinh rồi, hắn quay người bơi về Thủy Tinh Cung.Nửa ngày sau, ở Linh Đài Phương Thốn Sơn, trước cửa Tà Nguyệt Tam Tinh Động.
Tôn Ngộ Không ngồi co ro trên cây tùng già có chút khó chịu gãi đầu, liên tục nhìn lên cửa của Tam Tinh Động Thiên, nhưng không dám vào trong.Ban đầu là muốn đến Đông Hải Long Cung để lấy Như Ý Kim Cô Bổng.
Khiến Bồ Đề Tổ Sư đặt sự chú ý vào nó.
Ai ngờ Như Ý Kim Cô Bổng lại bị thân sen của tam thập lục phẩm Tịnh Thế Thanh Liên nuốt vào.
Bây giờ nó đang trong quá trình dung hợp và thăng cấp, Tôn Ngộ Không hoàn toàn không thể can thiệp.
Vậy hắn phải làm sao để kể cho Bồ Đề Tổ Sư biết chuyện gì đã xảy ra trong những ngày qua?Với khả năng của Bồ Đề Tổ Sư, chỉ cần tính một chút là biết, chưa nói đến chuyện tung tích của Văn Đạo Nhân hành vi bị phát hiện, chuyện thân sen của tam thập lục phẩm Tịnh Thế Thanh Liên có lẽ cũng sẽ bị đoán ra.
Khi đó sẽ ra sao, Tôn Ngộ Không nghĩ mãi cũng chỉ thấy đau đầu.“Thôi kệ! Chim chết hướng về trời, bất tử vạn vạn năm, có khi sư phụ cũng không quan tâm đến những chuyện này, dù có quan tâm cũng không tính ra được gì!”Sau khi do dự rất lâu, Tôn Ngộ Không nhíu mày, nhảy từ trên cây tùng xuống, bước vào trong Động Thiên, đến chỗ sân giảng đạo.
Bồ Đề Tổ Sư đang ngồi trên cao thuyết pháp, Tôn Ngộ Không còn sức, cũng không dám làm phiền Bồ Đề Tổ Sư giữa lúc giảng đạo, run run ngồi xuống chỗ cuối của bồ đoàn, cúi đầu không dám nhìn Bồ Đề Tổ Sư.Một lát sau, Bồ Đề Tổ Sư giảng xong, liếc nhìn về phía Tôn Ngộ Không, trong mắt có ánh sáng lấp lánh, nói: “Ngộ Không, ngươi đã quay lại.”“Sư phụ, đệ tử đã vượt qua Đại Nhật Hỏa Tai và đột phá thành Thiên Tiên.”Tôn Ngộ Không vội vàng đứng dậy, hướng về Bồ Đề Tổ Sư quỳ xuống thỉnh lễ một cái nói.
Trong lòng bàn tay hắn có chút ướt mồ hôi.“Ừm, không tệ!”Bồ Đề Tổ Sư gật đầu khen, ánh mắt có chút kỳ quái, nhìn thấy Tôn Ngộ Không có vẻ bối rối, dừng một chút rồi đứng dậy, quay người đi về phía hậu điện, nhưng lại truyền âm vào tai Tôn Ngộ Không: “Ngộ Không, theo vi sư đến hậu sơn.”Rắc rối rồi! Tôn Ngộ Không cảm thấy tim đập thình thịch, thầm than phiền: “Sư phụ chắc là đã biết chuyện gì rồi, đây là muốn cho ta đi thú nhận sao?” Mang theo tâm trạng thấp thỏm, Tôn Ngộ Không ngoan ngoãn đứng dậy, vẻ mặt khổ sở rời khỏi sân giảng đạo, đi về phía hậu sơn.
Các đệ tử khác đã quen với cảnh này, cũng nhanh chóng tản đi mỗi người một ngả.Tôn Ngộ Không đi vào hậu sơn, bên cạnh thủy đàm có thác nước lớn.
Bồ Đề Tổ Sư đang quay lưng về phía hắn.
Nghe tiếng bước chân phía sau, hắn cũng không quay lại, chỉ nhè nhẹ nói: “Đã tới rồi sao? Kể cho ta nghe, mấy ngày qua ngươi làm gì?”Tôn Ngộ Không cảm thấy run rẩy, Bồ Đề Tổ Sư chắc là đã biết rồi, nhưng hắn vẫn cố gắng xoay xở: “Không có gì, đệ tử chỉ là tìm chỗ ẩn náu để tránh tai độ kiếp mà thôi.”“Thật không?”Bồ Đề Tổ Sư quay lại nhìn hắn, trên mặt cười nhưng không phải cười.
Hắn bất ngờ giơ tay gõ vào trán Tôn Ngộ Không một cái, miệng cười trách: “Con khỉ giỏi lắm, còn dám tính toán với cả Tổ Sư ta đây.
Thông minh lắm!”“Sư phụ, đệ tử thật không biết ngài nói cái gì!”Tôn Ngộ Không quyết tâm giấu giếm cho tới cùng.
Bồ Đề Tổ Sư nói gì hắn cũng sẽ thừa nhận, dù sao cũng phải giấu diếm đến cùng.“Không biết sao, ta nghĩ ngươi đang giả vờ ngốc?” Bồ Đề Tổ Sư liếc Tôn Ngộ Không một cái, nói: “Ngươi và Văn Đạo Nhân gặp nhau khi nào và đã làm gì? Đừng nói với ta là ngươi chưa từng gặp hắn!”Rồi, Bồ Đề Tổ Sư đã đoán ra rồi! Tôn Ngộ Không thở dài trong lòng.
La Văn lão ca, không phải ta không muốn giúp ngươi giấu điều này, nhưng sư phụ quá thực là thần cơ diệu toán, ngươi phải tự lo đi!“Sư phụ ngài biết rồi sao? Ngài còn biết điều gì nữa, hãy nói cho ta nghe hết đi, đừng để ta nơm nớp lo sợ nữa!”“Thế nào, ngươi còn có chuyện gì khác dấu ta sao?”Bồ Đề Tổ Sư nhíu mắt nhìn hắn, Tôn Ngộ Không vẫy tay lắc đầu vội vã nói: “Không có gì không có gì, đệ tử đâu dám?”Hắn cảm thấy nhẹ nhõm thở ra, hình như Bồ Đề Tổ Sư không biết chuyện thân sen của tam thập lục phẩm Tịnh Thế Thanh Liên.
Thiên Đạo Thánh Nhân cũng không phải là toàn năng mà!Nhưng nghĩ lại cũng đúng, tam thập lục phẩm Tịnh Thế Thanh Liên là Hỗn Độn Chí Bảo, thân sen chứa đựng một phần tư Hồng Mông Tử Khí và pháp tắc của Thanh Liên, ít nhất cũng là Tiên Thiên Chí Bảo.
Nó có khả năng che giấu trước Thiên Đạo, không phải cứ là Thánh Nhân liền có thể nhìn thấu được.“Thôi được rồi, ngươi không muốn nói ta cũng không bắt ép ngươi.
Bây giờ hãy kể cho ta nghe chuyện của ngươi và Lão Văn Tử kia đi, ngươi làm sao mà lại liên quan đến hắn? Tên kia cũng không phải là người tốt đẹp gì!”Bồ Đề Tổ Sư vẫy tay áo, Tôn Ngộ Không lén nhìn Bồ Đề Tổ Sư một cái, thấy trên mặt hắn không có nét giận dữ, mà nghe ý tứ lời nói, có vẻ như Bồ Đề Tổ Sư không có ý định tìm đến Văn Đạo Nhân, thật kỳ lạ!“Sư phụ, thực ra chuyện này do một việc hiểu lầm mà xảy ra...”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...