Mọi người clickhoặc ủng hộ mình nha. Chỉ cần bấm "tôi không phải robot" -> chờ ba giây -> get link là xong. Cám ơn mọi người
Tác giả: Luna Huang
Diệp Cẩn Huyên nhìn Diệp Cẩn Linh bước lên kiệu hoa trong lòng lẫn lộn cảm xúc không đâu hòa vào đâu, mỗi thứ một mảnh phân bố khắp nơi. Gả cho Hình Trùng Xuyên thì nàng an tâm rồi, sau hôn sự này nàng cũng mau chóng rời khỏi Diệp phủ đến trúc Huyền am xem tình hình của mẫu thân.
Sau khi kiệu hoa rời đi, Diệp Cẩn Huyên nghe mọi người bàn tán về việc vì sao tân lang lại là Hình Trùng Xuyên. Ai cũng ngạc nhiên khiến Diệp Cẩn Huyên không tự chủ nhìn về phía Diệp Nghêu. Khương Văn chỉ nói cùng nàng một chút lại không có nói lúc đầu tân lang là tên thiểu năng nha.
Thấy hắn chấp tay sau lưng vẻ mặt cao hứng bước về thư phòng liền biết chuyện này sớm an bài rồi. Nàng cũng nên về Nghi Thủy viện thu dọn đồ thôi.
Về đến viện Diệp Cẩn Huy nằm trên nhuyễn tháp ở thính tử gọi to: "Muội muội."
Diệp Cẩn Huyên ngạc nhiên không ít, không phải hắn là nên đi uống rượu mừng sao: "Đại ca vì sao ở đây?" Nàng dừng bước chân, quay người bước vào thính tử.
Như Ý Cát Tường thức thời lập tức lui xuống không dám lưu lại thêm giây nào nữa. Nếu là để Diệp Cẩn Huy nổi giận sợ là nơi của bọn họ phải đến chính là kỹ viện.
"Muội muội đã cùng phụ thân nói qua?" Diệp Cẩn Huy vẫn nằm đó không hề có ý đứng lên, chân không mang hài gác hình chữ ngũ đặt hết lên nhuyễn tháp.
"Ân đã nói trước, mai đến đó cáo biệt." Diệp Cẩn Huyên vui vẻ ra mặt, đặt mông ngồi xuống ghế. Sắp thoát khỏi nơi hắc ám này rồi
Diệp Cẩn Huy nhìn Diệp Cẩn Huyên hồi lâu đầy thâm trầm, nửa buổi trời mới nói: "Phụ thân đã muốn để muội muội làm thế thân nên có lẽ sẽ ngăn cản muội muội rời đi."
Nàng đương nhiên biết rõ hơn bất kỳ ai, chuyện nàng gả cho Đoan Mộc Chiến Phàm ở đời trước đã chứng tỏ được điều này. Diệp Nghêu vì để cho Diệp Cẩn Ninh bước lên hậu vị nên một lòng để nàng(DCN) gả cho Đoan Mộc Chiến Khôi liền cùng hoàng hậu đốc thúc hoàng thượng vờ tứ hôn nàng(DCN) cho Đoan Mộc Chiến Phàm rồi để nàng(DCH) gả thay.
Sau khi mở khăn hỉ hắn phát hiện nàng không phải người hắn cần liền không kiêng kỵ tân khách còn ở phía trước lập tức kéo nàng tiến cung diện thánh. Sau khi hoàng thượng bảo hắn là trên thánh chỉ ghi rõ là Diệp Cẩn Huyên không phải Diệp Cẩn Ninh hắn mới giật mình.
Là bản thân nói muốn tứ hôn với thiên kim Diệp gia lại không nói rõ là người nào. Khi hoàng thượng nói bóng nói gió về Diệp Cẩn Ninh hắn càng thập phần xác nhận tên trong chiếu chỉ là nàng nên đắc ý không xem mà cầm rời đi chuẩn bị hôn sự.
Về phần Diệp Cẩn Huyên không biết gì còn nghĩ là Đoan Mộc Chiến Phàm thực sự nhìn trúng mình nên xin chiếu chỉ tứ hôn liền vui mừng không thôi. Đương nhiên những chuyện nàng biết một là thông qua hai tỷ tỷ hai là thông qua Hải Dụ, nhưng lúc này thì hai tỷ tỷ của nàng đã không còn tại thế nên Hải Dụ một mình ém hết sự thực để nàng trong viện tha hồ mơ mộng.
Mỗi ngày nàng điều ngồi may giá bào mặc cho ngón tay bị đâm đầy vết kim cũng không màn. Chỉ hy vọng khi hắn mặc được sẽ cao hứng, sẽ cao hứng vì mình. Không ngờ khi hắn biết y phục là do nàng may liền tại tân phòng xé rách. Lòng nàng lúc đó đau đến chết đi sống lại.
Nghĩ đến đoạn này nước mắt của nàng lại tràn đầy trong hốc mắt, đưa ống tay áo lên thấm xong liền nói: "Thế nên muội mới lập tức ngày mai khởi hành, nếu không phải bản thân còn chuyện chưa xong thì giờ phút này muội đã sớm rời đi rồi." Chỉ cần trở về Trúc Huyền am lòng nàng lại sẽ vô tạp niệm, sẽ không đau nữa.
Diệp Cẩn Huy thấy muội muội đau lòng liền nghĩ nàng thương tâm vì tâm của Diệp Nghêu không nằm trên người mình liền an ủi: "Đừng quá đau lòng, muội muội còn có ta, còn có mẫu thân, nhưng người khác đều là hư ảo không đáng để nhắc đến."
"Ân, muội biết, đa tạ đại ca." Diệp Cẩn Huyên nhàn nhạt đáp, nàng mang lý do mình nói chuyện đó với Diệp Nghêu. Nếu nàng không nói sợ là không bình an đến lúc này đâu.
Vô Sự ở bên cạnh không hài lòng liền sủa vài tiếng khiến Diệp Cẩn Huyên bật cười, vương tay xoa đầu nó: "Ta còn Vô Sự nữa, Vô Sự là bằng hữu tốt nhất của ta."
Thấy muội muội cười Diệp Cẩn Huy cũng an tâm không ít. Cuối cùng nàng cũng nghĩ thông suốt muốn rời khỏi Diệp phủ, chỉ là bên Diệp Nghêu...
"Nếu không còn việc gì muội về thu dọn một chút." Diệp cẩn Huyên ôm lấy Vô Sự đứng lên.
"Được." Diệp Cẩn Huy cũng không ngăn cản.
Diệp Cẩn Huyên trở về sương phòng ngồi bên bàn sách hòa mình vào giai điệu của huyền cầm. Tâm trạng của nàng tệ vô cùng khi nhớ lại sắc mặt của Diệp Cẩn Huy, có phải hay không nàng đã sai lầm rồi?
Ngày ấy quân nhất biệt - Nay hoa tuyết lại bay
Tưởng niệm bài ca của chàng - Làm say nhánh mai kia
Tuyết trắng phiêu hồng lệ - Tích tích hàn hương vì ai say
Hồng nhan chảy như nước - Từng mãnh hoa cốt cũng thành đôi
Ai nói hoa mai không có lệ
Chỉ là băng tuyết - Còn chưa hàn đến nhụy hoa mai
Ai nói hoa mai hoa mai lệ
Chỉ vì chờ chàng - Mấy độ hàn vọng xuân về
Ai nói hoa mai không có lệ
Chỉ là băng tuyết - Còn chưa hàn đến nhụy hoa mai
Đợi cho mãn sơn hoa lại hồng - Cộng ngâm hoa tiền
Không uổng công cuộc đời này mộng một hồi.
Kết thúc một khúc nhạc tâm trạng cũng tốt hơn, nàng nhìn Nghê Thường chăm chú: "Ngươi có dự tính gì?"
Nghê Thường cũng là giật mình với câu hỏi kia. Bọn họ là hạ nhân làm sao có thể có dự tính nào khác. Nhưng do được đào tạo trong cung vô cùng bài bản nên hoàn toàn không biểu lộ ra mặt: "Hồi quận chúa, nô tỳ chỉ muốn ở lại hầu hạ người."
"Theo lời của đức phi nương nương?" Nàng đương nhiên biết Diêu đức phi để Nghê Thường bên nàng là vì tiện thể theo dõi mình. Chỉ là hiện nàng không cần có người hầu hạ, nàng sắp thoát khỏi cuộc sống bị sắp đặt như trước rồi nên muốn hỏi qua Nghê Thường một chút, thành toàn cho nàng ta.
Nghê Thường nuốt một ngụm trước bọt xuống bụng, nàng là nên trả lời thế nào cho đúng đây. Diêu đức phi bảo nàng báo cáo tình hình mỗi ngày của Diệp Cẩn Huyên cho nàng ta để tránh nàng(DCH) có cùng nam nhân nào khác phát sinh tình cảm ngoài Đoan Mộc Chiến Phàm.
Hiện nàng cũng phát hiện ra là Diệp Cẩn Huyên cùng Khương Văn có vị đạo mờ ám. Sau khi báo với Diêu đức phi chính là nhận được lệnh phải tách họ ra. Nhưng Diệp Nghêu bên này lại tác thành, nàng thực sự là không biết làm thế nào cho phải.
"Quận chúa, nô tỳ một phần là vì mệnh lệnh của nương nương, một phần là thực lòng muốn hầu hạ người." Câu trả lời mang theo một chút áy náy khó khăn vang lên khắp phòng. Quả thực nàng hầu hạ qua một số chủ tử, cũng nghe đám cung nữ khác than phiền trong lúc nhàn rỗi, Diệp Cẩn Huyên chính là một chủ tử tốt hiếm thấy nhất.
Diệp Cẩn Huyên khẽ cười đưa ngón trỏ lên nhẹ nâng cằm: "Nhưng ta sắp không cần ngươi hầu hạ nữa rồi." Nếu nàng ta muốn trở vào cung hầu hạ Diêu đức phi hay là có ý trung nhân muốn thành thân nàng liền thành toàn tất. Đời trước nàng ta có ơn với nàng nàng nhớ kỹ tuyệt không cô phụ.
Nghê Thường nghe được mặt mày tái xanh lập tức quỳ xuống đất liên tục dập đầu khóc lóc: "Quận chúa xin đừng đuổi nô tỳ, nô tỳ làm chuyện gì khiến người không hài lòng người có thể trách phạt nô tỳ, thiên vạn lần đừng đuổi nô tỳ đi."
"Ta nào có đuổi ngươi, chỉ là muốn hỏi xem ngươi muốn gì mà thành toàn thôi." Diệp Cẩn Huyên nhanh chóng đứng dậy nâng Nghê Thường lên. Lý nào lại để ân nhân hướng mình quỳ gối dập đầu chứ, đáng lẽ nàng còn phải hướng nàng ta cảm tạ nữa kia. Chỉ là nàng ta không nhớ nếu nàng làm vậy sẽ dọa người a.
"Ta sắp đến Trúc Huyền am nên không tiện lưu ngươi lại bên người, ở Diệp phủ một mình ngươi ắt gặp nguy hiểm nên mới nói như vậy."
"Nô tỳ nguyện theo bên người quận chúa tuyệt không rời đi." Nghê Thường cố chấp nói, ánh mắt đầy kiên nghị.
Diệp Cẩn Huyên thở dài, nàng không thể để Nghê Thường theo mình được: "Ta ở Trúc Huyền am có người bồi bên cạnh có chút không quen, ở đó lại là nơi thanh tịnh không phân biệt tôn ti, ngươi theo bên ta sẽ có người dị nghị."
Nghe Thường vẫn giữ vẻ cố chấp của mình: "Không thể để người một mình đến đó được, nô tỳ nhất định phải đi cùng người."
"Chuyện này xem như nói đến đây thôi." Diệp Cẩn Huyên phất phất tay xem như đầu hàng, chuyện nàng rời đi có lẽ không nên để nàng ta biết thì hơn. Nếu nàng ta cứ cố chấp như vậy liền nhờ Diệp Cẩn Huy thay nàng chiếu cố nàng ta vậy
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...