Trọng Sinh Tầm An
Mọi người click hoặc ủng hộ mình nha. Chỉ cần bấm "tôi không phải robot" -> chờ ba giây -> get link là xong. Cám ơn mọi người
Tác giả: Luna Huang
Hơn một tháng trôi qua, món ăn mà Diệp Cẩn Huyên nói đã chính thức được ra mắt ở Mỹ Vi Thiêm Hương có một cái tên rất là mỹ miều "Mỹ Nhân Thanh Lệ". Do vừa ra mắt nên món ăn chỉ phục vụ những khách nhân có đặt chỗ trước.
Mọi người nghe được tên món ăn liền háo hức không thôi, không biết trong cái lá sen kia là gói thứ gì nên đều đặt chỗ đợi món. Khi lá sen được mở ra một mùi hương thơm tinh khiết của lá sen bay lên khiến mọi người có mặt không ai kiềm được tuyến nước bọt của mình hung hăng nuốt xuống cổ họng.
Cứ như vậy mà Mỹ Vị Thiêm Hương hốt không ít bạc về. Đoan Mộc Nhã cùng Chúc Tôn Hữu cũng là cực kỳ thân cận, thậm chí là cùng nhau xuống bếp nữa. Diệp Cẩn Huy tính toán sổ sách không ngừng tay. Diệp Cẩn Huyên chỉ ngồi một bên cực kỳ nhàn nhã chỉ giúp đếm bạc mà thôi.
Hôm nay hôn sự của Diệp Cẩn Linh được quyết định, tâm trạng nàng không được tốt nên nhắm mắt tùy ý lấy một bức họa đưa cho Tả thị mang đi. Nếu không phải mẫu thân khóc lóc nàng cũng sẽ không quyết định đâu.
Xem ra nàng xuất giá gả cho người mà trong lòng vẫn còn có một hình bóng của người khác, thử hỏi như vậy làm sao vui cho được. Nghe Đoàn di nương nói, người được nàng chọn là hài tử của quan thất phẩm ở Giang Châu. Tuy đầu óc có chút không bình thường nhưng tứ chi lành lặn.
Nàng cũng chỉ biết thở dài mà thôi. Diệp Cẩn Huyên vẫn không hề biết sự tình gì thấy nàng buồn bã liền mở miệng bảo đưa nàng ra ngoài dạo chơi cho khuây khỏa. Lúc trở về nàng lại gặp phải Hình Trùng Xuyên ở đại môn.
Nhìn thấy hắn mang đôi hài của nàng thêu, tâm tình nàng còn đình trệ hơn nữa. Sau khi màn chào hỏi kết thúc nàng cũng không cùng hắn nói câu thứ hai mà trực tiếp mang Mạt Lị trở về viện. Nàng biết vài ngày nữa nàng cùng hắn chính là không bao giờ gặp lại nữa rồi.
Hiện giờ, Diệp Cẩn Linh ngồi trong tân phòng chính là thái độ chịu chết. Gả cho một tên thần trí không tốt nàng liền phải chăm sóc hắn cả đời rồi. Thở dài một hơi đột nhiên cửa phòng bị mở ra.
Chỉ thấy một cái bóng bước về phía mình, rồi cả người ngồi xuống bên cạnh. Nàng chớp chớp mắt nhìn đôi hài hắc sắc bên cạnh đôi hài thêu của nàng, sao quen mắt vậy?
Nhịn không được nàng trực tiếp kéo khăn hỉ trên đầu xuống, nâng mi, đưa mắt nhìn tân lang. Gương mặt quen thuộc của Hình Trùng Xuyên đập vào mi mắt khiến nàng cao hứng không thôi liền bỏ hết lễ nghi nhào đến ôm lấy hắn đẩy xuống giường miệng cười khúc khích.
Hình Trùng Xuyên bị hành động của nàng làm cho bất ngờ, không kịp phòng bị cứ như vậy mà ngã xuống bị nàng đè lên. Đến khi cả người nằm xuống nệm hắn mới hồi thần, cau mày trách: "Khăn hỉ phải là do tân lang kéo xuống lý nào nàng là tự tiện như vậy."
"A." Diệp Cẩn Linh nhớ ra được bản thân mình thất thố vội vã từ trên người của Hình Trùng Xuyên trèo xuống ngồi ngay ngắn: "Vậy thì ta mang lên lại để chàng kéo xuống có được không?"
Thấy nàng đưa tay chuẩn bị lấy khăn hỉ đội lại lên đầu Hình Trùng Xuyên liền đưa tay ngăn lại: "Không kéo cũng đã kéo rồi đội lên lại làm gì."
Kỳ thực lúc hắn biết được Diệp Cẩn Linh được phối hôn với một đám người không được hoàn chỉnh trong lòng cũng rất là không an tâm. Muốn đem chuyện nói cùng Diệp Cẩn Huyên lại không thể, thế là chỉ còn biết nói với Khương Văn. Khương Văn bỗng nói với hắn "đừng nên làm chuyện khiến bản thân phải hối hận".
Hắn nghĩ tới nghĩ lui xác định phần tình cảm cùng nàng mới đi nói cùng Diệp Nghêu. Diệp Nghêu nghe được đương nhiên là cao hứng đáp ứng, học trò của hắn dù sao cũng là tốt hơn đám tàn hoa bại liễu kia.
Thế là trong âm thầm tân lang bị đổi mất. Đến hôm hắn mang kiệu hoa đến tận cửa chỉ có mỗi Diệp Cẩn Huyên cùng Diệp Nghêu là không có kinh ngạc. Hắn đâu biết Diệp Cẩn Huyên là sớm được Khương Văn thông báo nên mới có phản ứng kia.
"Ân." Hai bên gò má của Diệp Cẩn Linh ửng hồng dưới ánh nến càng thêm mị hoặc. Nàng hơi cúi đầu không tin tưởng trượng phu của mình thực sự là hắn.
Đột nhiên Hình Trùng Xuyên ôm lấy eo của nàng kéo xuống giường, để nàng nằm sấp trên người mình, nhìn thẳng vào mắt nàng hỏi: "Ta là ai?"
Diệp Cẩn Linh xấu hổ mắt cụp xuống tránh né ánh mắt kia, chậm rãi e thẹn đáp: "Tướng công."
"Ta không phải thái tử." Hình Trùng Xuyên cũng là lo lắng nàng đem hắn xem như thái tử mà gả. Chuyện lần trước bị cưỡng hôn còn bị gọi nhầm là nam nhân khác khiến hắn cực kỳ không hài lòng: "Sau này không được nhận lầm."
"Ân." Diệp Cẩn Linh cũng biết hôm đó mình là không đúng, nhưng nàng cũng là bất đắc dĩ.
Nhớ lại khi Diệp Cẩn Huyên biết nàng đối với Hình Trùng Xuyên thực sự động tâm liền mang chiếu chỉ ra đe dọa. Ai bảo lúc trước nàng chảm đinh chặt sắt tuyên bố to như vậy. Cũng may Diệp Cẩn Huyên chỉ là đùa giỡn vài câu, nếu như làm thật nàng nhất định liều mạng đoạt thánh chỉ kia.
"Gả cho ta phải toàn tâm toàn ý không thể trong lòng có nam nhân khác." Chính là mẫu thân hắn gả cho phụ thân hắn mà lòng vẫn có nam nhân khác nên mới có hậu quả kia. Hắn đương nhiên cũng không muốn lịch sử lặp lại.
"Sẽ không." Diệp Cẩn Liên đưa tay ôm lấy cổ hắn chảm đinh chặt sắt nói kèm theo tiếng cười vui mừng. Nàng biết đến quá khứ của hắn nên sẽ không để hắn vì vậy mà đau lòng lần nữa.
Hình Trùng Xuyên đưa mắt nhìn đôi nến long phượng trên bàn cách đó không xa. Hắn chậm rãi kể lại cho nàng nghe chuyện của bản thân, hy vọng nàng sẽ không để hắn thất vọng.
"Ta biết, chàng phải tin tưởng ta, ta đối với thái tử chỉ là ngưỡng mộ không động tâm." Đoan Mộc Chiến Khôi cũng chưa từng cùng nàng nói quá câu nào làm sao lại động tâm được. Nghĩ đến đây nàng mới biết bản thân lúc trước thật khờ dại.
"Là thật?" Đôi mày của Hình Trùng Xuyên khẽ động, đường nhìn rơi vào trong đôi đồng tử của Diệp Cẩn Linh như muốn xác định sự thật.
Diệp Cẩn Linh không trả lời chỉ áp sát môi hắn hôn một cái nhẹ rồi dần dần mỗi lúc một nhiều hơn. Bình rượu hợp cẩn cũng không cần dùng đến cứ thế mà qua một đêm xuân.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...