Mọi người click hoặcủng hộ mình nha. Chỉ cần bấm "tôi không phải robot" -> chờ ba giây -> get link là xong. Cám ơn mọi người
Tác giả: Luna Huang
Quãng đường từ Nghi Thủy viên đến thư phòng Diệp Nghêu, Diệp Cẩn Huyên liên tục suy nghĩ trong lòng không thôi. Từ chuyện lần trước Diệp Nghêu xem nàng như không khí không thèm để ý đến, đột nhiên sao lại gọi nàng đến thư phòng? Đến cùng là vì chuyện gì?
Rất nhanh đến trước thư phòng Triệu quản gia nhìn thấy Diệp Cẩn Huyên cực kỳ khép nép hành lễ nhưng đáy mắt lại phi thường khinh khi. Nghê Thường không được phép bước đến gần thư phòng nên phải đứng cách cửa một đoạn khá xa.
Sau khi được Triệu quản gia thông truyền, Diệp Nghều đồng ý, Diệp Cẩn Huyên mới đẩy của nhẹ nhàng bước vào. Bước đến trước bàn sách nàng chậm rãi phúc thân: "Nữ nhi gặp qua phụ thân."
"Được rồi." Diệp Nghêu thở dài một hơi rồi từ ghế thái sư đứng lên bước đến gần Diệp Cẩn Huyên, tầm nhìn đảo lên mặt nàng quan sát một trận rồi bước đến nhuyễn tháp ở phòng ngoài ngồi xuống.
"Qua đây ngồi đi."
"Vâng." Diệp Cẩn Huyên ngoan ngoãn ứng tiếng rời bước đến.
Nhìn bàn nhỏ trên nhuyễn tháp lộ ra mấy bức họa được cuộn tròn gọn gàng cùng các tấm canh thiếp hồng sắc cực kỳ nổi bật được xấp gọn lên nhau. Trong lòng nàng thầm nghĩ, sẽ không phải nhân cơ hội này tìm luôn hôn phối cho nàng rồi gả đi chứ?
Thấy được ánh nhìn của Diệp Cẩn Huyên, Diệp Nghêu vội vàng chỉ vào nói: "Đây là của nhị tỷ ngươi, ta cùng đại nương ngươi vì nàng mà hao hết không biết bao nhiêu sức lức đến giờ chỉ chọn được bấy nhiêu người."
"Ân." Diệp Cẩn Huyên trả lời lấy lệ, chỉ cần không phải gả nàng đi là được. Nàng còn muốn đến Trúc Huyền am chờ Hồ thị khỏi bệnh cùng nhau đến Mỹ Vị Thiêm Hương hưởng phúc.
Nhưng khi nhớ lại lời của Hồ thị lưu lại trước khi đến Trúc Huyền am tâm tình của nàng lại trầm xuống không ít. Nếu là...nàng không làm như vậy Hồ thị sẽ buồn không? Nhưng nàng thực sự không thể bỏ được ký ức của đời trước.
Diệp Nghêu vuốt râu bắt đầu dò la tâm ý của Diệp Cẩn Huyên: "Hiện hôn sự của Liên nhi đã thành, Linh nhi cũng đang tìm hôn phối, Huyên nhi có dự định thế nào?" Nếu biết được tâm ý của nàng đối với hai vị điện hạ sẽ dễ dàng hành động hơn.
Không phải hắn không lo cho nàng, mà với dung mạo của nàng rất khó chiếm được sủng ái lâu dài của trượng phu. Nếu là như vậy hắn thà mang cơ hội đó cho Diệp Cẩn Ninh.
"Thực ra nữ nhi muốn sau khi hôn sự của nhị tỷ hoàn tất sẽ đến Trúc Huyền am bồi mẫu thân đến khi người khỏi bệnh mới một lượt trở về." Diệp Cẩn Huyên cũng không chút giấu diếm suy nghĩ trong lòng mà thẳng thắng bọc bạch. Chỉ cần biết nàng đối với hai vương tử không có tư lòng liền Diệp Nghêu sẽ không thể đặt tâm tư lên người nàng.
Diệp Nghêu thoáng ngạc nhiên đây nghĩa là nói sẽ không thành thân sao, lập tức phản đối: "Không được, ai biết mẫu thân ngươi khi nào mới khỏi bệnh, nếu kéo dài ngươi sẽ không thể gả."
"Nữ nhi vẫn có chiếu chỉ tứ hôn, phụ thân an tâm, cho dù nữ nhi thành bà lão tám mươi cũng không nam tử nào có gan kháng chỉ." Diệp Cẩn Huyên tựa tiếu phi tiếu nhìn Diệp Nghêu.
Đối với bất kỳ một nữ nhân nào, thành thân chính là điều họ mong chờ nhất. Đời trước nàng cũng nằm trong số đó, mơ mộng được trượng phu thương yêu, một đám hài tử vây quanh, cùng nắm tay nhau đến bạc đầu.
Trải qua một cơn ác mộng, giấc mộng kia cũng tan vỡ. Nàng không muốn làm một nữ nhân không thực tế như vậy nữa. Giờ đây nghĩ lại giấc mộng kia cũng cảm thấy giễu cợt bản thân, hôn sự của những hoàng hoa khuê nữ như các nàng đều là bởi vì chính trị mà thành, sẽ ai được như Diệp Cẩn Liên đời này có thể hạnh phúc như vậy. Ước mơ xa vời kia nàng thà từ bỏ chứ không ngu ngốc theo đuổi nữa.
Diệp Nghêu không thể phản bác được gì. Nhưng lời của nàng ngoại trừ khiến hắn ngạc nhiên càng làm cho hắn hài lòng nhiều hơn vạn phần. Nếu nàng không có tâm tư với vị điện hạ nào thì gả cho ai cũng như nhau thôi.
"Ngươi cũng xem một chút xem người nào hợp phối với Linh nhi. Ta xem qua hết cũng chưa chọn được." Diệp Nghêu tùy tiện cầm lấy một bức họa được cuộn chặt trên bàn đưa cho Diệp Cẩn Huyên. Biết được tâm ý của nàng rồi nhưng lại không lý nào người vừa tới liền đuổi đi, thế nên phải vòng đường thôi.
Vốn là muốn gọi nàng đến xem thử tâm ý không ngờ kết quả lại là như vậy. Đối với Diệp Cẩn Ninh cùng Diệp Cẩn Huyên hắn tốn nhiều thời gian hơn so với Diệp Cẩn Linh cùng Diệp Cẩn Liên.
Diệp Cẩn Huyên đưa hai tay cung kính nhận lấy bức họa, cười nói: "Phụ thân, đây là chọn cho nhị tỷ vì sao lại bảo nữ nhi xem? Người nên gọi nhị tỷ vào xem qua mới đúng." Nàng không hề mở chỉ cầm trong tay, đến nhìn cũng không buồn nhìn lấy một mắt
"Do lúc nãy tìm không được Linh nhi, tối ta sẽ bảo đại nương ngươi mang đi cho nàng xem." Diệp Nghêu nhấp một ngụm trà lại tiếp tục nói: "Còn cả hôn sự của đại ca ngươi nữa, hắn cố chấp chỉ có mỗi ngươi có thể cùng hắn nói được lâu, ngươi cũng khuyên bảo hắn một chút. Thế tử cũng đã thành thân thế mà hắn suốt ngày chỉ biết lãng phí bạc."
"Hôn sự của đại ca liền để hắn tự quyết định thôi." Diệp Cẩn Huyên đặt lại bức hoa lên bàn cầm đũa gấp bánh chẻo trên bàn nhỏ trước mặt cho vào miệng. Đại ca này của nàng chính là tự có chủ kiến, càng bức hắn, hắn sẽ càng phản đối mà thôi. Đợi khi nào hắn chán cuộc sống độc thân liền sẽ tự tìm một nửa thôi. Nàng không cần phí tâm.
Âm thanh của Triệu quản gia cung kính ở bên ngoài truyền vào: "Nô tài gặp qua đại phu nhân, tam tiểu thư."
"Để các nàng vào." Diệp Nghêu nhíu chặt chân mày có chút không hài lòng.
Diệp Cẩn Huyên vừa ngẩng đầu lên chính là thấy được thái độ không hài lòng trong bụng liền cười thầm. Hóa ra Tả thị là tự chủ chương, Diệp Nghêu căn bản không biết nàng sẽ đến.
Tả thị cùng Diệp Cẩn Ninh vừa bước vào liền hướng Diệp Nghêu hành lễ. Diệp Cẩn Huyên vẫn ở một chỗ mỉm cười, một chút ý tứ đứng lên cũng không có: "Đại nương, tam tỷ an hảo." Nàng là quận chúa không cần phải hành lễ với người hại mẫu thân mình.
Tả thị cùng Diệp Cẩn Ninh thấy được thái độ của Diệp Cẩn Huyên liền thập phần không hài lòng nhưng cũng không dám nói. Dù gì hiện tại nàng cũng thân phận hơn các nàng một bậc. Đợi Diệp Cẩn Ninh nàng đăng hậu vị mọi chuyện liền sẽ khác thôi.
"Các ngươi đến đây có chuyện gì?" Diệp Nghêu nhàn nhạt hỏi, mắt cũng không quên trừng Tả thị.
Tả thị do lo lắng câu trả lời của Diệp Cẩn Huyên liền đợi không được mà đến đây. Nếu là Diệp Cẩn Huyên thực sự có ý tứ với một trong hai vị điện hạ nàng phải nhanh chóng nghĩ ra cách triệt đi nàng ta.
"Lão gia, Ninh nhi là hiếu thảo tự tay chưng một chung tổ yến đến cho người, thiếp thấy tiện đường liền cùng đến thôi." Dứt lời liền nháy mắt ra hiệu cho Diệp Cẩn Ninh dâng tổ yến.
Diệp Cẩn Ninh lấy khay đựng chung tổ yến từ tay Mẫu Đơn chậm rãi bước đến, dịu dàng cười: "Phụ thân, thỉnh dùng qua."
"Ngoan." Bao nhiêu không hài lòng của Diệp Nghêu từ đó đã tan biến toàn bộ. Hắn chính là thương yêu nữ nhi này nhất, lúc nào cũng khiến hắn hài lòng.
Diệp Cẩn Huyên nhìn thấy trong lòng lại cười nhạt một trận. Lúc Hồ thị chuẩn bị rời khỏi phủ, nàng cố ý mang chậu Nhạ Thiểm hoa đi ngang mặt Tả thị còn cố ý nói với Nghê Thường là Hồ thị thích chậu hoa này nhất phải đặc biệt mang lên xe ngựa trước tránh quên. Tả thị có lẽ đang nghĩ Hồ thị tránh không nỗi cái chết nên mới vui vẻ để ý đến những việc lặt vặt khác.
"Nếu không còn chuyện gì nữ nhi xin được phép lui xuống."
Diệp Nghêu nghe được tâm ý của nàng cũng không giữ người nữa liền đáp ứng để nàng rời đi. Tả thị ngạc nhiên không ít, cư nhiên nhanh như vậy đã hỏi xong. Diệp Cẩn Ninh đang không vui nên cũng không buồn giả nhân giả nghĩa giữ người.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...