Mọi người click hoặc ủng hộ mình nha. Chỉ cần bấm "tôi không phải robot" -> chờ ba giây -> get link là xong. Cám ơn mọi người
Tác giả: Luna Huang
Bên này, Diệp Cẩn Huyên chạy theo phương hướng của tiền thính trong lòng thầm hy vọng Diệp Cẩn Linh vẫn chưa rời đi. Chân nàng vô lực ngã xuống, đau khiến nàng thanh tỉnh trở lại.
Tiếp tục đứng lên, cắn thật chặt môi để bản thân có cảm giác đau, cố ép bản thân phải thanh tỉnh. Mắt nàng trở nên mơ hồ, giơ tay lên nắm lấy cây trâm trên tóc không chút do dự đâm lên cánh tay trái của mình.
Cứ như vậy nàng chạy, hễ cảm thấy bản thân mất đi tỉnh táo lại ấn mạnh trâm một phần. Đang chạy đột nhiên đựng phải người nào đó vốn là ngã xuống đất nhưng lại được bế lên.
"Nàng làm sao?" Đoan Mộc Chiến Phàm nhíu mày nhìn khuôn mặt đỏ bừng của Diệp Cẩn Huyên dưới ánh trăng. Toàn thân đều nóng bừng, trên tay còn cầm một cây châm tự đâm vào cánh tay mình nữa.
Diệp Cẩn Huyên xác định được người trước mắt, nàng không có thời gian suy nghĩ nhiều liền dùng sức nói: "Nhị tỷ, nàng đã rời khỏi tiền thính?"
"Đã rời khỏi." Đoan Mộc Chiến Phàm chậm rãi trả lời rồi bế nàng đến một bên, dưới tán cây to đặt nàng ngồi xuống xem vết thương, thầm nghĩ không lẽ nàng cũng như Diệp Cẩn Liên?
"Làm sao lại từ đâm tay mình?"
"Thỉnh Niệm vương gia giúp thần nữ lập tức đi xem nhị tỷ." Diệp Cẩn Huyên đáp phi sở vấn, cầm chặt trâm trong tay rút mạnh ra rồi lại tiếp tục đâm xuống để bản thân không bị dược tính không chế.
Đoan Mộc Chiến Phàm nhanh tay hơn giữ lại cổ tay nàng kéo vào lòng của mình, nheo đôi mắt phượng lại: "Diệp nhị tiểu thư làm sao?" Hắn nghĩ chỉ là Diệp Cẩn Liên bị hạ dược không ngờ Diệp Cẩn Linh cũng bị sao?
Lúc này không phải nghe được đoạn đối thoại của đám người Hình Trùng Xuyên hắn cũng không rời khỏi tiền thính đến tìm nàng. Quả thực là bị người động tay chân! Nói vậy chính là cả ba tỷ muội đều nằm trong kế hoạch lần này? Hắn sắp xếp lại những manh mối mình biết liền đoán được chuyện sẽ được phát sinh ở đâu.
"Ta sợ nhị tỷ gặp chuyện Niệm vương gia thỉnh mau đến đó xem thử." Diệp Cẩn Huyên cắn chặt răng nói, mắt nàng lúc này mông lung rơi vào đôi môi mỏng khép hờ của Đoan Mộc Chiến Phàm.
Có trời mới biết được nàng phải dùng bao nhiêu lý trí mới để bản thân loại bỏ các suy nghĩ muốn ngậm lấy. Tay bị hắn nắm chặt, cả ngươi bị hắn ôm thế này càng khiến nàng như bị hàng nghìn hàng vạn con kiến bò lên người ngứa ngáy khó chịu vô cùng. Dược hiệu hóa thành ngọn lửa nhỏ từ trong người nàng dần dần đốt lên, khiến hơi thở nàng trở nên gấp gáp, đại náo vô pháp thanh tỉnh. Lúc này bảy phần chính là muốn lao vào với hắn, chỉ còn ba phần là nàng có thể khống chế mà thôi.
"Nàng thế này ta làm sao yên tâm rời đi." Hắn cầm tay của Diệp Cẩn Huyên đặt lên vai mình rồi vuốt ve gò má ửng đỏ nóng như lửa của nàng.
Diệp Cẩn Huyên bị hắn tác động chính là nhịn không được liên tục thở dốc. Tay nàng chạm đến người hắn cũng là không muốn rời chỉ còn cách cắn chặt môi dưới thôi. Mắt nàng cố gắng mở to nhìn dung mạo tuấn mỹ quen thuộc trước mắt, cố bức bản thân nhớ lại chuyện hắn làm với bản thân ở đời trước để bài xích hắn.
"Niệm vương gia sẽ không phải là muốn thừa cơ người khó khăn mà..."
Nàng là muốn vùng vẫy thoát khỏi hắn nhưng thân thể chết tiệt này chính là mê luyến hắn không chịu rời. Thứ nàng có thể điều khiến chính là dùng hết sức khống chế phần lý trí còn sót lại đang có ý định tạo phản của bản thân, còn lại toàn bộ những thứ khác đều không nghe theo chỉ thị của nàng.
Lời nói còn chưa dứt liền bị Hắn đưa tay che miệng ngăn chặn lời nói của nàng. Hắn mở miệng gọi to: "Hắc Ưng."
Lập tức có một nam tử toàn thân hắc sắc xuất hiện cung kính bước đến ôm quyền hành lễ: "Thuộc hạ tham kiến Vương gia."
"Dược." Lại một chữ được phun ra.
Hắc Ưng đưa mắt nhìn Diệp Cẩn Huyên quan xác tình trạng rồi mới phán đoán xem nên dùng loại dược gì. Hắn từ trong vạt áo trước ngực lấy ra một lọ sứ rồi đổ ra một viên dược bước đến muốn đưa cho Diệp Cẩn Huyên.
Đoan Mộc Chiến Phàm đưa tay ra, hắn liền hiểu ý đặt dược vào lòng bàn tay chủ tử rồi hành lễ rồi tự động biến mất.
Đoan Mộc Chiến Phàm đưa dược đến miệng Diệp Cẩn Huyên, ở bên cạnh trấn an: "Đây là giải dược, nàng dùng qua một lát sẽ không sao."
Diệp Cẩn Huyên nghe được không chút do dự há miệng nuốt dược, nàng lại nói: "Ta đã dùng qua giải dược Vương gia có thể đi xem nhị tỷ?"
Đoan Mộc Chiến Phàm như nhớ được gì đó đáy mắt lóe sáng rồi lại rất nhanh biến mất: "Đã có người đến xem nàng ta, nàng cứ an tĩnh đợi hồi phục là được."
Diệp Cẩn Huyên nghe được tâm cũng an không ít. Vô Sự bên cạnh liên tục nhảy xung quanh hai người. Khóe miệng của Đoan Mộc Chiến Phàm khẽ nhếch xoa đầu Vô Sự, mắt nhìn lên vết sẹo trên mặt Diệp Cẩn Huyên, trong lòng buồn vô hạn.
Dược tiến vào cơ thể rất nhanh thần trí của Diệp Cẩn Huyên dần dần phục hồi. Nàng chậm rãi thu tay về đặt lên lồng ngực của mình, nhịp thở cũng được điều hòa không ít.
Cảm nhận được nàng không sao Đoan Mộc Chiến Phàm đỡ nàng ngồi vững, ôn nhu hỏi: "Nói ta biết đã xảy ra chuyện gì?"
Diệp Cẩn Huyên lạnh mắt vội vã đứng dậy cách xa hắn ba bước khom người: "Tạ qua Niệm vương gia giúp đỡ, những lần Vương gia ra tay cứu giúp thần nữ nhớ kỹ chỉ cần Vương gia cần liền có thể cho người đến truyền lời là được." Nàng lại nợ hắn một nhân tình, vì sao mỗi lần nàng gặp nạn đều là nợ hắn như vậy. Tuy nàng không biết bản thân có giúp được gì hay không chỉ là nàng không muốn nợ hắn.
"Tốt, bổn vương nhớ kỹ lời của quận chúa." Đoan Mộc Chiến Phàm chậm rãi nói, khóe miệng kéo cao hiện lên đường cong tuyệt mỹ. Trong lòng âm thầm tính toán vô số chuyện tương lai.
"Thần nữ hiện phải đi xem nhị tỷ, không thể bồi Vương gia, xin thứ lỗi, cáo từ." Nàng phúc thân lần nữa liền xoay người rời đi.
Ngay lúc người nàng xoay vạt váy nhẹ nhàng bay, một trận gió thật nhanh xẹt qua, nàng chỉ thấy cả người của mình bị nhấc bổng lên rồi bay trên không trung. Thời điểm chấn định lại đã thấy bản thân ngồi trên cây to đối diện đại môn Nghênh Xuân viện.
"Niệm vương gia làm vậy là có ý gì?" Mặt nàng đen đi không ít, cả giọng nói cũng lạnh đi vài phần. Đời trước hắn không thèm nhìn nàng đến một mắt, đời này lại như âm hồn bất tán.
"Nàng xem chút đi." Một tay Đoan Mộc Chiến Phàm ôm lấy eo nhỏ của Diệp Cẩn Huyên, một tay ôm lấy Vô Sự, hất cầm đến Nghênh Xuân viện đối diện.
Tuy sự tình hắn không biết rõ nhưng cũng là đoán ra được một chút. Nếu có người đã cố ý bày ra vở kịch tiểu thư cùng người hoan ái ngay trong lúc phủ tổ chức dạ tiệc chính là sẽ còn phần sau. Vẫn là ngồi đây xem kịch vui.
"Tay nàng bị thương chút nữa nên hảo hảo thoa dược, lần sau không được phép tự làm tổn thương bản thân nữa, biết không?"
Diệp Cẩn Huyên buồn bực không thôi tuy là tư thế ngồi không thân mật như lần trước nhưng cũng là ở kế bên hắn khiến nàng vô pháp tiếp thu. Âm thanh lại vang lên kèm theo vài đạo vị khó chịu:
"Niệm vương gia nhàn rỗi liền một mình xem, thần nữ còn phải tìm nhị tỷ, thỉnh buông thần nữ xuống."
Bên trong ngoài trừ Hải Dụ và tên nam nhân kia thì còn gì hay ho mà xem. Lòng nàng lúc này sợ Diệp Cẩn Linh như đời trước vậy, thanh danh cùng mạng đều mất.
Đoan Mộc Chiến Phàm kề môi sát tai nàng nhẹ nhàng thổi khí cực kỳ ám muội: "Bổn vương muốn có nàng bồi bên người." Mặt hắn hoàn toàn chôn chôn vào trong mái tóc dài mượt mà của nàng. Mùi tinh dầu hoa hồng trên tóc bay vào trong mũi tỏa ra khắp người càng khiến hắn không muốn rời xa. Lúc này hắn chỉ muốn ở bên nàng mãi thôi.
Tâm của Diệp Cẩn Huyên liên tục đập thình thịch như trống giục quân vậy. Sẽ không phải hắn đối xử với nàng tệ hại như vậy mà nàng vẫn còn động tâm chứ? Không nhất định là không, nàng đưa tay đẩy hắn ra khỏi người mình.
"Niệm vương gia thỉnh tự trọng, đây là Diệp phủ không phải Niệm vương phủ."
Hai phiến môi mỏng của Đoan Mộc Chiến Phàm hiện lên một nụ cười mãn nguyện, hắn dùng thêm vài phần lực ôm chặt nàng vào lòng, âm thanh nỉ non lại vang lên: "Huyên nhi không nên động." Nàng nếu là còn động hắn biết bản thân nhất định sẽ phi lễ nàng.
Diệp Cẩn Huyên nghe được trán rơi xuống mấy vạch đen, nghiến răng nghiến lợi không làm gì được. Trong lòng nàng như lửa đốt nhìn về phía phương hướng của hoa viên. Đời trước Diệp Cẩn Linh chính là bị phát hiện cùng nam nhân hoan ái ở đó.
"Niệm vương gia không nên gọi thần nữ thân mật như vậy, chúng ta còn không thân thuộc như vậy đâu."
Đoan Mộc Chiến Phàm chỉ nhàn nhạt phun ra câu: "Bổn vương cứu nàng nhiều lần như vậy còn xem là chưa thân thuộc sao?" Kể từ lúc hắn xác định được lòng của bản thân liền chỉ nhận thức mỗi mình nàng làm thê tử, cho dù trải qua bao nhiêu luân hồi cũng tuyệt không buông tay.
Đột nhiên nàng thấy được có ánh sáng của rất nhiều đèn lồng tập trung ở đó. Nàng không còn tâm tư để ý đến những chuyện khác nữa, tim đập loạn nhịp nhịn không được khẽ gọi Đoan Mộc Chiến Phàm: "Niệm vương gia hình như bên đó xảy ra chuyện, chúng ta mau đến đó thôi."
Tuy Đoan Mộc Chiến Phàm đã nói là không có gì nhưng lòng nàng vẫn không thể đặt xuống được. Nàng sợ, nàng rất sợ, nàng hận bản thân lúc nãy vì sao không nhớ ra sớm hơn, vì sao lại trở về sớm như vậy? Nhỡ như nhị tỷ xảy ra chuyện...nàng...nàng sẽ ân hận suốt đời.
Đoan Mộc Chiến Phàm vẫn không động đậy lười biếng nói: "Sẽ không, người xảy ra chuyện...là nàng." Lúc nãy trên đường hắn đến đây thấy được Hình Trùng Xuyên nên đoán được Diệp Cẩn Linh sẽ không sao.
Mâu tử của Diệp Cẩn Huyên tối đi, mi tâm xuất hiện vài nếp nhăn. Hắn nói như vậy là có ý gì?
"Niệm vương gia biết được những gì?"
"Bổn vương còn đợi nàng kể." Đoan Mộc Chiến Phàm không nhanh không chậm đáp phi sở vấn.
Diệp Cẩn Huyên hừ lạnh trong lòng không nói gì liền tục nhìn về phía ánh sáng. Lại thấy ánh sáng đó hình như là...dịch chuyển về phía Nghênh Xuân viện.
Xem ra Tả thị dàn dựng rất công phu. Lần này chính là muốn dùng cách bỉ ổi này đối phó nàng.
----Phân Cách Tuyến Luna Huang----
Đọc đến đây có nàng nào có hoài nghi về nam chủ không? Nam chủ sẽ là ai, nàng nào đoán được?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...