CHƯƠNG 96: TẠI HẠ VỪA BIẾT
Tác giả: Luna Huang
Sáng sớm, hạ nhân sớm đã ở bên ngoài cầm hai thau đồng chờ sẵn, nghe mãi vẫn không có động tĩnh gì liền ngồi ở bậc thang ngoài phòng trò chuyện. Đêm qua bọn họ nghe được bên trong phòng có tiếng động hẳn lại chủ tử còn rất mệt nên không nhẫn tâm quấy rồi.
Đoan Mộc Chiến Phàm một đêm không ngủ mắt thâm như gấu mèo mắt nhìn người bên cạnh liên tục thở dài. Hắn vốn nghĩ nàng đang giận nên không chạm vào, không ngờ nàng ngủ say lại liên tục khiêu khích hắn như vậy. Đến khi hắn kiềm chế không được dục hỏa trong người nàng lại một cước đá hắn một cái khiến tâm trạng của hắn một lần mất sạch. Một đêm liên tục như vậy không ngừng e là hắn sẽ sớm chết vì nghẹn mất.
Bên này Diệp Cẩn Huyên bắt đầu có dấu hiệu tỉnh lại. Mắt nàng khẽ mở nhìn thấy bản thân vẫn còn nằm trên giường có chút vui mừng. Đây là lần đầu tiên nàng thức giấc mà vẫn còn nằm trên giường a. Lúc trước cùng các sư tỷ ngủ nàng vẫn là thức dậy ở dưới đất.
Quay mặt nhìn thấy gương mặt của Đoan Mộc Chiến Phàm tất cả tâm trạng đều tuột hết không sót lại chút nào. Vẫn miễn cưỡng chào hắn một tiếng: “Vương gia hảo.” Nhìn đôi mắt thâm kia nàng biết đêm qua hắn ngủ không ngon giấc nhưng vẫn không nên hỏi đến. Lý do thì nàng càng rõ ràng hơn ai hết, thế nên bớt được chuyện gì thì tốt chuyện đó.
Đoan Mộc Chiến Phàm nhìn nàng mỉm cười ôn nhu hỏi: “Tối qua nàng ngủ ngon không?” Nhìn sắc mặt của nàng tốt hơn hôm qua, có lẽ vài ngày nữa nàng cũng không tiếp tục giận hắn.
“Tạ Vương gia quan tâm, thiếp thân ngủ rất ngon.” Nàng chưa bao giờ ngủ không ngon giấc, nhất là đời trước luôn ngủ đến mấy ngày.
“Ừm.” Đoan Mộc Chiến Phàm lười biếng bức một tiếng ra khỏi cổ họng rồi chậm rãi xoay người nằm nghiên, mắt nhắm lại.
Diệp Cẩn Huyên muốn xuống giường lại không biết phải làm thế nào. Nàng không thể thất thố bước qua người hắn như vậy được liền mở miệng hỏi: “Vương gia không rời giường tiến cung tạ hoàng ân?”
“Ta muốn ngủ một chút, tiến cung trễ một chút cũng không người dám trách, nàng cũng nằm xuống ngủ thêm một chút đi.” Hắn vẫn nhắm mắt mệt mỏi đáp, giọng nói nhàn nhạt. Nếu nàng thích tính cách lạnh nhạt của Khương Văn hắn cũng nên trở về bản tính của mình thôi. Dù sao đời trước nàng cũng thích bản tính này của hắn.
“Thiếp thân muốn rời giường.” Diệp Cẩn Huyên đương nhiên muốn tránh hắn thật xa rồi nên nàng lí nhí nói. Mắt nàng rũ xuống nhìn mười ngón tay, hiện cũng gả cho hắn rồi, nếu hắn làm gì nàng cũng không ai có quyền can thiệp cho dù là Diệp Nghêu hay Diệp Cẩn Huy.
“Nàng nằm xuống bồi ta.” Đoan Mộc Chiến Phàm vẫn nhàn nhạt nói, câu nói lại không có hàm ý ra lệnh chỉ là ôn nhu đề nghị.
Mặt của Diệp Cẩn Huyên đen lại không ít, mới sáng sớm hắn không muốn rời giường cũng không thể ép nàng cùng hắn. Nhưng nữ huấn nàng từng học chính là không được cãi lại trượng phu. Đột nhiên trong đầu nàng xuất hiện một ý nghĩ, liền nói ra miệng:
“Đêm qua vương gia ngủ không ngon giấc?”
“Đêm qua nàng ngủ không yên ta không ngủ được.” Đoan Mộc Chiến Phàm đợi câu hỏi này của nàng đã lâu nên khi nghe được hỏi không hề do dự liền hồi đáp.
Diệp Cẩn Huyên lại có chút xấu hổ cúi mắt xuống nhìn bộ giá y mình đang mặc. Sắc mặt của nàng giờ đây đồng bộ với kiện giá y này rồi: “Thiếp thân biết dáng ngủ của mình không tốt làm ảnh hưởng đến vương gia, vẫn là người không nên ngủ cùng thiếp thân tránh ngủ không đủ giấc ảnh hướng đến sức khỏe.”
“Chúng ta là phu thê lý nào tách ra ngủ, ta không nói gì nàng cũng không nên tự trách.” Trong lòng hắn cười thầm vài lần, tuy không mở mắt nhưng nghe giọng nói của nàng hắn nghe ra được vài phần ngượng.
Đời trước hắn chưa từng cùng nàng ngủ, đời này lại không nghe Nghê Thường báo lại nên căn bản là đêm qua cũng bị dọa không ít. Có lẽ đời trước do hắn một lòng mê luyến Diệp Cẩn Ninh nên mới không nhìn ra điểm ‘đáng yêu’ này của nàng. Vậy lần trước trên xe ngựa là té xuống đi! Chẳng trách lúc đó xe ngựa bị trấn động nhưng hắn lại nghĩ do bánh xe cán phải đá to.
“Vậy vương gia mỗi ngày đều ngủ không ngon giấc sẽ không thể thượng triều, làm trễ nãi công vụ nhất định bị hoàng thượng trách phạt.” Diệp Cẩn Huyên có chút không kiên nhẫn nói.
Lý nào ngủ không được vẫn liều chết ngủ lại. Đời trước chẳng phải hắn cũng không cùng nàng ngủ sao? Phải nói đúng hơn là chưa bao giờ, giờ đây lại nói thế này.
“Ta cũng không phải chưa từng bị trách phạt, có thêm nữa cũng chẳng hề gì. Chỉ là như vậy cũng không phải là không có cách, nàng chịu trói lại là được rồi.” Âm thanh như có như không của Đoan Mộc Chiến Phàm rơi xuống, mang theo một chút trêu chọc.
Mặt của Diệp Cẩn Huyên lúc này chính là đen đến không thể đen hơn được nữa. Hắn mở miệng bảo trói nàng? Định nói gì đó thì thấy hắn đã ngủ rồi. Nàng kề tai đến bên mũi hắn, nghe được khí tức bình ổn xác định hắn thực sự ngủ mới chậm rãi bước qua người hắn xuống giường.
—Phân Cách Tuyến Luna Huang – Vọng Thư Uyển—
Thấy Diệp Cẩn Huyên mở cửa đám hạ nhân vội vã đứng dậy hành lễ: “Nô tỳ gặp qua vương phi.” Trong mắt của bọn họ chính là kinh ngạc vì trên người nàng lúc này bộ giá y ngoại trừ có chút nhăn thì không hề bị xê xích gì.
“Đứng lên đi, Vương gia vẫn còn ngủ, các ngươi nhỏ tiếng một chút.” Nàng dặn dò xong liền xoay người vào trong.
Hạ nhân cũng theo đó bước vào hầu hạ Diệp Cẩn Huyên rửa mặt thay y phục. Nàng bước ra phòng ăn dùng qua bữa rồi thả bộ ngoài hoa viên. Tất cả cảnh vật đối với nàng đều vô cùng quen thuộc, cả hạ nhân ở đây nàng cũng quen thuộc. Bọn họ đối với nàng cung kính nhưng không thân thuộc càng không dám trái lệnh của Đoan Mộc Chiến Phàm.
Đang thất thần ngắm một đám bướm đủ màu sắc bay lượng thành đôi trên khóm hoa nở rộ, đột nhiên phía sau lưng vang lên một giọng nói quen thuộc: “Nô tài gặp qua vương phi.”
“Đứng lên đi.” Diệp Cẩn Huyên không quay đầu lại mà đáp, bởi nàng biết được người đến là ai.
Tiểu Thuận tử chính là thái giám thiếp thân của Đoan Mộc Chiến Phàm kiêm quản gia của Niệm vương phủ. Hắn cũng chính là người tuyên chỉ biếm nàng vào lãnh cung. Nhưng nàng biết hắn chỉ phụng mệnh hành sự không thể trách hắn được. Ngày thường hắn đối với nàng cũng rất tốt, chỉ cần biết nàng bị thương liền cho thái y đến xem, lại còn hỏi xem nàng có kiêng kỵ món nào hay có thứ gì cần chú ý hay không. Tóm lại chính là không có gì chê trách!
“Hồi vương phi, Hình công tử đến cầu kiến.” Tiểu Thuận tử cung kính bẩm báo. Hắn muốn tìm Đoan Mộc Chiến Phàm nhưng nghe hai hạ nhân gác cửa nói Diệp Cẩn Huyên dặn dò Vương gia vẫn đang nghỉ ngơi không được làm phiền nên hắn tìm đến nàng.
Hình Trùng Xuyên? Có lẽ hắn cũng là sớm biết chuyện đi, “Dẫn đường.” Buông ra hai chữ nàng xoay người theo tiểu Thuận tử bước ra tiền thính.
Đến tiền thính, nàng thấy một mình Hình Trùng Xuyên ngồi ở trên ghế dùng trà liền gọi: “Nhị tỷ phu.”
Hình Trùng Xuyên vội đặt tách trà xuống bàn rồi đứng dậy ôm quyền hành lễ: “Tại hạ gặp qua vương phi.” Hắn nhanh mắt đảo quả gương mặt của Diệp Cẩn Huyên, thấy nàng không có chút biểu hiện nào mới yên tâm thở phào.
“Nhị tỷ phu không cần đa lễ như vậy, mau ngồi xuống là được.” Nghe được hai chữ ‘Vương phi’ tâm nàng chính là nặng như đeo mấy cân đá. Bước đến chủ vị ngồi xuống nàng lại hỏi: “Không biết sáng sớm nhị tỷ phu đến đây tìm vương gia là có chuyện gì?”
Hình Trùng Xuyên ngồi xuống ghế dàng dấp muốn nói lại thôi, kèm theo có chút áy náy. Đôi mày liễu của Diệp Cẩn Huyên hơi nhíu lại không nói mà chỉ nhìn hắn. Bọn hắn lừa nàng lâu như vậy cơ mà.
“Chuyện của Khương huynh vương phi đã biết?” Rất lâu hắn mới có chút không tự nhiên nói.
“Đã biết.” Diệp Cẩn Huyên khẽ thở dài, nếu sớm biết kết quả sẽ không như vậy.
“Kỳ thực, tại hạ cũng là hôm qua mới biết được.” Hình Trùng Xuyên thập phần bất đắc dĩ nói. Hắn thực không ngờ cùng Khương Văn lâu như vậy đến đêm qua mới biết được thân phận thực sự của hắn. Hắn cũng kinh hách không ít.
Trách không được khi cùng nhau mua phủ Khương Văn lại nhất mực bảo gọi là ‘Hình phủ’. Lúc đầu hắn cảm thấy như vậy không công bằng, dù gì bạc cũng là chia đôi vì sao chỉ có lấy họ của hắn. Khương Văn lại nhất mực tự ý quyết định hắn cũng đành theo.
Lúc vừa nghe tin hoàng thượng tứ hôn Diệp Cẩn Huyên vi Niệm vương phi hắn mỗi ngày đều lải nhải bên tai Khương Văn không ngừng. Khương Văn cũng chỉ là thờ ơ không trả lời nhưng mắt lại lóe lên tiếu ý mãn nguyện khiến hắn không giải thích được.
Đến đêm qua đến Niệm vương phủ uống rượu mừng, Đoan Mộc Chiến Phàm nhân lúc khách nhân không để ý liền mang hắn vào hoa viên hỏi: “Hình huynh không hài lòng bổn vương thú Huyên nhi vi phi?”
“Tại hạ không dám.” Hắn lập tức hướng Đoan Mộc Chiến Phàm quỳ một chân chắp tay cung kính. Hắn nào có thể hiện rõ ra mặt như vậy, đương nhiên hắn cũng là có chút không cam lòng thay Khương Văn.
Đoan Mộc Chiến Phàm dời cước bộ sang nơi khác tránh nhận đại lễ của hắn bật cười một lúc lại nói: “Cùng Hình huynh mười hai năm bổn vương còn chưa từng nhận được đại lễ như vậy từ ngươi.”
Lúc đó hắn có chút chinh lăng không hiểu, đây là có ý tứ gì? Trước nay hắn chưa từng cùng Đoan Mộc Chiến Phàm qua lại vì Diệp Nghêu một lòng với Đoan Mộc Chiến Khôi. Sau khi hắn(ĐMCP) bộc lộ tài năng Diệp Nghêu mới bắt đầu lưỡng lự. Làm thế nào lại bảo mười hai năm? Nếu là mười hai năm thì cũng chỉ có mỗi mình Khương Văn? Sẽ không phải là. . .
Hôm nay Khương Văn không có mặt. Hắn còn nghĩ tên kia thương tâm nên tránh mặt vốn còn muốn tìm cách an ủi hắn. Bây giờ xem ra thực sự không cần thiết. Xem ra hắn đang vẽ rắn thêm chân rồi.
“Hình huynh đã biết vì sao còn không đứng lên.” Đoan Mộc Chiến Phàm một thân giá bào đỏ rực trong đêm hướng Hình Trùng Xuyên nói.
“Tại hạ không dám.” Biết được thân phận thực sự của người huynh đệ mười mấy năm chung sống hắn cũng là thụ sủng nhược kinh. Thân phận của người ta hiển hách như vậy hắn làm sao dám không cung kính.
Đoan Mộc Chiến Phàm vẫn giữ thái độ lạnh nhạt như ngày thường trầm giọng nói: “Hình huynh đây là trách bổn vương không cùng ngươi nói thật?”
Nghe ra được nộ khí ba phần, Hình Trùng Xuyên lập tức đứng lên tiếp tục lặp lại câu “Tại hạ không dám.”
“Bổn vương thực sự xem người là bằng hữu, ngươi cũng không cần câu nệ tiểu tiết như vậy.” Đoan Mộc Chiến Phàm chắp tay sau lưng, ngẩng đầu nhìn trăng khẽ thở dài rồi mới kể ra bất đắc dĩ của bản thân.
Sau khi nghe xong bản thân Hình Trùng Xuyên cũng là kinh ngạc không thôi: “Vậy về phần tứ muội muội. . .” Bây giờ luận thân phận tôn ti cũng có chút dây mơ rễ má rồi.
“Ta tự nói cùng nàng, chuyện này vẫn là không nên tiếc lộ với người khác.” Sau khi Hình Trùng Xuyên tiếp nhận sự thực hắn cũng đổi cách xưng hô.
Thấy Hình Trùng Xuyên đáp ứng hắn vỗ vai hắn cao hứng nói: “Đi thôi, hôm nay là đại hôn của ta không say không về.”
“Được.” Thế là cả hai lại bước ra ngoài cùng đám khách nhân chúc rượu, nhưng trước mặt kẻ khác bọn hắn vẫn phải làm bộ không thân thiết lắm.
—Phân Cách Tuyến Luna Huang – Vọng Thư Uyển—
Diệp Cẩn Huyên kinh ngạc không thôi, phản vấn: “Nhị tỷ phu hôm qua mới biết?” Đây là thế nào? Không phải bọn hắn rất thân thiết sao, vì sao lại biết sớm hơn nàng chỉ vài canh giờ?
“Tại hạ thực sự cũng là hôm qua mới biết.” Hình Trùng Xuyên ngại ngừng mỉm cười: “Thế tử gia mới là người biết từ đầu chí cuối a.”
Bách Lý Nghiêm?
Đúng rồi, từ nhỏ Bách Lý Nghiêm được hoàng thượng cử làm thư đồng cho Đoan Mộc Chiến Phàm. Một tên ngu ngốc nổi danh hoàn khố, một tên vương tử thất sủng làm gì cũng không thành đủ thấy được hoàng thượng đối với hắn là chán ghét đến cỡ nào. Chỉ là dường như mọi thứ nằm ngoài dự đoán của hoàng thượng rồi. Hèn gì Bách Lý Nghiêm đột nhiên thân thiết với bọn hắn như vậy, hóa ra là có nguyên nhân cả.
Nói vậy chính là Bách Lý Nghiêm tiến bộ nhanh chóng cũng là do Đoan Mộc Chiến Phàm đứng sau giúp đỡ đi: “Vậy đại tỷ phu chiếm được vị trí thám hoa cũng là được. . .”
Hình Trùng Xuyên hiểu ý nở nụ cười: “Là do vương gia đích thân chỉ dạy, mà bản tính của thế tử gia vốn thông minh chỉ là bị nuông chìu quá mức. Tại hạ cũng đã từng thử qua thế tử gia thực sự có thiên phú đã học liền nhớ rất nhanh và cũng in sâu vào đầu.” Khi hắn thấy Khương Văn cùng Bách Lý Nghiêm thân cận nên cũng bon chen, cuối cùng chính là kết thành bằng hữu.
Cái này nàng cũng biết, một lời nói làm hắn mất duệ khí không ngờ hắn lại nhớ kỹ rồi biến đó thành bàn tiến. Nàng cũng thực sự là khâm phục.
“Vậy hôm nay nhị tỷ phu là đến nói chuyện này?” Diệp Cẩn Huyên nhướng mày khẽ hỏi. Chuyện cỏn con thế này sẽ không cần đích thân đến giải thích chứ?
“Tại hạ muốn gặp vương gia có chút chuyện cần thảo luận.” Nói đến chuyện này sắc mặt của Hình Trùng Xuyên không khỏi nghiêm túc trở lại.
“Được, muội đi gọi vương gia, nhị tỷ phu thỉnh chờ.” Nói xong Diệp Cẩn Huyên đứng dậy rời đi.
Hình Trùng Xuyên cũng đứng dậy ôm quyền hướng phương hướng Diệp Cẩn Huyên rời đi khom người: “Làm phiền vương phi.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...