CHƯƠNG 78: SÁNG TỎ MỘT CHUYỆN
Tác giả: Luna Huang
Sáng sớm hôm sau, Diệp Nghêu gọi hết ra tiền thính xử đại án tối qua. Diệp Cẩn Huyên nhìn ba tên ‘gian phu’ sớm được Tả thị sắp đặt cho các nàng liền ngao ngán. Không ngờ một tên mặt đầy mục nước, một tên bị thọt chân, một tên lại có tật, đúng là hận các nàng không ít.
Trương ma ma một mình ôm hết tội lỗi với lý do đám này đều là thiếu gia của các môn hộ có tiền muốn thú tiểu thư Diệp gia làm thê lại sợ Diệp Nghêu không đồng ý. Bọn họ cho nàng không ít bạc nên nhất thời mờ mắt liền nhận lời.
Đây gọi là thề chết hộ chủ, Tả thị thật có phúc. Diệp Cẩn Huyên không tự chủ lại đảo mắt nhìn xuống Hải Dụ, vừa đúng lúc nàng ta cũng là đang nhìn nàng.
Thấy Diệp Cẩn Huyên nhìn mình. Hải Dụ vội dùng đầu gội bò đến ôm lấy chân nàng ta cầu xin: “Tiểu thư, nô tỳ sai rồi, thỉnh người tha cho nô tỳ con đường sống.”
Diệp Nghêu không chút do dự ném ly trà nóng lên người Hải Dụ quát: “Tiện tỳ, ngươi còn dám có mặt mũi cầu xin tha thứ sao?”
Quay sang đang hạ nhân lại cao giọng: “Còn đứng đó làm gì, không mau kéo tiện tỳ ra khỏi người tứ tiểu thư, nhanh.”
Diệp Cẩn Huyên lại nhịn không được lên tiếng: “Phụ thân, nếu Hải Dụ cùng nam nhân này đã có phu thê chi thực liền giúp họ thành toàn đi. Làm như vậy phụ thân người cũng được mọi người kính trọng lại tích được phúc đức.”
Tuy đời trước nàng là bị Hải Dụ bán đứng nhưng kiếp này nàng ta không nhớ được gì. Nếu trả thù một người không có ký ức tiền kiếp đã sai phạm chính là đối với họ không công bằng. Lại nói, chuyện này là nàng kéo nàng ta vào nha, khi cơn giận qua đi, lương tâm cũng là bất an.
Diệp Nghêu tuy là muốn xử phạt Hải Dụ nhưng nghe xong cũng cảm thấy có đạo lý liền đáp ứng. Tên kia liền cứ như vậy thú được một thê tử xinh đẹp về nhà. Trương ma ma cùng hai nam nhân kia đương nhiên tránh không khỏi cái chết.
Nhưng không ai biết đám người này cũng chẳng phải giàu có gì chỉ là một hộ dân nghèo ở xa được Tả thị thu mua thôi. Mấy chuyện lông gà vỏ tỏi Diệp Nghêu chưa từng để mắt đến nên Tả thị mới dám lộng hành như vậy.
—Phân Cách Tuyến Luna Huang – Vọng Thư Uyển—
Ba tỷ muội ngồi ở Nghi Thủy viên trò chuyện cùng kể nhau nghe chuyện mình gặp phải. Đương nhiên Diệp Cẩn Linh không kể chuyện mình khinh bạc Hình Trùng Xuyên rồi. Nghĩ đến nàng vẫn còn cả kinh a, đêm qua chính là gặp ác mộng liên tục.
Diệp Cẩn Liên nhìn Diệp Cẩn Huyên từ từ phun ra đều mang tính chất ép cung: “Tứ muội muội tốt nhất nên nói rõ chuyện của thế tử gia cho ta nghe.” Lý nào lại giúp người ngoài bán đứng tỷ tỷ mình như vậy.
Diệp Cẩn Huyên thở dài kể hết chuyện hôm đó rồi đưa tay thề thốt: “Thế tử gia bảo cáo từ muội mới ứng tiếng đâu có nghĩ đến hắn nghĩ muội đáp ứng hắn đâu.” Nàng thực sự chưa từng giúp Bách Lý Nghiêm a. Do Diệp Cẩn Liên được nuôi ở khuê phòng nên ít tiếp xúc với nam tử thôi mà liên quan gì đến nàng.
Diệp Cẩn Linh nghe được cười khúc khích, không ngờ còn có cả chuyện này nữa: “Thế tử gia là hiểu lầm nhưng tứ muội cũng xem như có lễ vật nhận về nhà rồi.”
Đột nhiên Khương Văn cùng Hình Trùng Xuyên xuất hiện khiến Diệp Cẩn Linh lập tức đỏ mặt, cả tiếng cười cũng lập tức tắt đi.
Diệp Cẩn Huyên nhìn thấy gì đó liền quan tâm hỏi: “Hình công tử đây là thế nào?”
Mọi người nhìn theo đường nhìn của Diệp Cẩn Huyên cũng ngạc nhiên đợi câu trả lời. Hình Trùng Xuyên nở một nụ cười như chưa từng xảy ra chuyện gì: “Bất quá là không cẩn thận thôi tứ tiểu thư không cần để ý.”
Diệp Cẩn Linh liên tục cắn môi, tay cũng không an phận nắm chặt khăn tay không dám nhìn bất cứ người nào.
“Khương công tử, Hình công tử đến đây là vì chuyện gì?” Diệp Cẩn Liên hiếu kỳ hỏi.
“Tại hạ đến muốn cùng tứ tiểu thư nói một chút.” Hình Trùng Xuyên cung kính đáp lời.
Diệp Cẩn Huyên khẽ chau mày, chưa bao giờ Hình Trùng Xuyên bảo muốn cùng nói chuyện riêng cả. Nàng đứng lên: “Vậy chúng ta qua đây nói một chút.”
“Được.” Hình Trùng Xuyên bước theo Diệp Cẩn Huyên. Khương Văn đứng một bên nhìn theo, đôi mày khẽ chau lại.
“Không biết tứ tiểu thư có thể để tại hạ vào phòng nhị phu nhân xem thử một chút không?” Hôm qua hắn bước vào phòng dưới ánh nến mở ảo nhìn thấy một vật. Nhưng vừa muốn đến xem liền bị Khương Văn kéo đi. Hôm nay nhất định phải xem cho rõ.
Nhìn thấy đáy mắt của Hình Trùng Xuyên có điều khó nói Diệp Cẩn Huyên mỉm cười đáp ứng: “Được, ta đưa Hình công tử đi.” Hắn không phải người ăn nói linh tinh không suy nghĩ, nếu là đã mở miệng nhất định phát hiện ra chuyện gì trong phòng Hồ thị. Nàng nhân cơ hội này liền để hắn xem qua vậy.
—Phân Cách Tuyến Luna Huang – Vọng Thư Uyển—
Ba người cùng đến Nghênh Xuân viện, Hồ thị tỉnh lại yếu ớt dùng điểm tâm ở thính tử. Tuy đã dùng yên chi phấn nước nhưng vẫn nhìn rõ sắc mặt tái nhợt.
“Mẫu thân.” Diệp Cẩn Huyên bước vào thỉnh tử cười với Hồ thị.
Khương Văn cùng Hình Trùng Xuyên phía sau ôm quyền cúi người: “Gặp qua nhị phu nhân.”
“Đều là người một nhà không đa lễ như vậy.” Do Khương Văn cùng Hình Trùng Xuyên là học trò theo Diệp Nghêu đã lâu, lại còn ở biệt viện của Diệp gia nên Hồ thị mới nói lên câu này.
Hồ thị mỉm cười cầm lấy tay của Diệp Cẩn Huyên. Cũng may khi nàng tỉnh lại được Kha ma ma bảo người bên trong không phải nữ nhi của nàng mà là Hải Dụ nàng mới yên tâm. Nữ nhi của nàng vẫn bình an.
Diệp Cẩn Huyên nhìn thấy Hồ thị chính là tâm đeo đá nặng nề vẫn mỉm cười nói: “Mẫu thân, nữ nhi muốn vào phòng người xem một chút.”
“Được được, đi đi.” Hồ thị cười yếu ớt. Nàng biết bản thân cũng không bao lâu nữa rồi. Lúc tỉnh lại thấy Kha ma ma khóc nàng hỏi mình bị làm sao không ai dám trả lời.
Diệp Cẩn Huyên mang theo Hình Trùng Xuyên cùng Khương Văn bước đến phòng cửa Hồ thị: “Hình công tử tùy tiện xem.” Nàng ngồi lên nhuyễn tháp hướng Khương Văn nói: “Khương công tử mời ngồi.”
Cả hai đáp ứng rồi ai làm việc đó. Khương Văn lạnh nhạt nhìn bóng lưng của Hình Trùng Xuyên khó hiểu hỏi: “Hình huynh là tìm thứ gì?” Đêm qua bị kéo đi nên đánh rơi đồ?
Hình Trùng Xuyên cứ đứng bên đầu giường của Hồ thị không rời đi. Đôi mày của hắn cứ như dán chặt vào nhau, rõ ràng đêm qua hắn thấy ở đây vì lý do gì hôm nay không thấy. Là hắn nhìn lầm sao?
Buồn bực hạ mắt xuống quả nhiên thấy được. Tay vén vạt áo ngồi xuống nhặt một nụ hoa lên xem. Hắn đứng lên bước đến trước mặt Diệp Cẩn Huyên hỏi: “Tứ tiểu thư đã từng thấy qua hoa này trong phòng nhị phu nhân?”
Diệp Cẩn Huyên chăm chú nhìn quacũng lắc đầu xác nhận: “Ta không thường vào đi, cho dù có cũng không để ý quá nhiều thứ như vậy.”
Khương Văn nhìn một nụ hoa nhỏ màu đỏ rực hỏi: “Hình huynh, đây là gì?” Hình Trùng Xuyên sẽ không bao giờ tự tiện như vậy mà vào phòng người khác xem xét. Nhất định định nụ hoa này có nghi điểm.
Hình Trùng Xuyên nhìn nụ hoa nhỏ trong lòng bàn tay giải thích: “Đây là Nhạ Thiểm hoa ở quê hương ta, loại hoa này rất thơm nhưng cực là rất độc. Người lâu lâu ngửi phải sẽ cảm thấy tinh thần rất thư thái nhưng mỗi ngày mỗi người trong cơ thể liền tích độc. Đến khi độc phát nhất định cứu không được.”
“Vậy làm thế nào mới biết được người bị trúng độc?” Khương Văn vội vã hỏi, xem ra không chỉ ba tiểu thư gặp nạn mà cả nhị phu nhân cũng tránh không thoát.
Hình Trùng Xuyên nhíu mày thần sắc cực kỳ khẩn trương: “Dấu hiệu đầu tiên chính là nhức đầu cả người mệt mỏi, thứ hai liền đến thường xuyên ngủ, thứ ba chính là thổ huyết.”
Sắc mặt của Diệp Cẩn Huyên trắng như tờ giấy, đôi mắt vô hồn nhớ lại từ lúc nàng trở về Hồ thị chính là mỗi ngày đều bảo mệt mỏi muốn ngủ. Diệp Cẩn Huy mua không ít đồ về bồi bổ đá phong thủy chữa bệnh mà dường như bệnh tình lại ngày một nặng.
Nàng vội đứng dậy không chút ý tứ cầm lấy tay Hình Trùng Xuyên hoảng loạn hỏi: “Hình công tử có biết cách chữa không?” Giờ đây nàng chỉ hy vọng Hình Trùng Xuyên gật đầu.
Khương Văn thu được cảnh kia, tay đặt ở tay vịnh của ghế nắm chặt đến không thể chặt hơn nữa. Nếu như hắn dùng thêm chút nội lực, chiếc tay vịnh kia nát là chuyện sớm muộn.
Hình Trùng Xuyên đường nhiên hiểu, chỉ là Diệp Cẩn Huyên kích động nắm quá hắn cũng không thể rút ra, nên nhìn nàng khẽ lắc đầu: “Bệnh này phải người y thuật rất cao mới có thể phát hiện được. Quan trọng hơn hết chính là không được tẩm bổ, đồ ăn càng bổ càng có lợi với chất độc.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...