CHƯƠNG 66: LONG NHAN PHẪN NỘ
Tác giả: Luna Huang
Diệp Cẩn Huyên rất lâu mới hồi qua thần, từ trong hoảng sợ nàng cố gắng tĩnh tâm trở lại. Sau đó liền nhích người ra khỏi vòng ôm ấp của Đoan Mộc Chiến Phàm, cố đứng bằng một chân hơi phúc thân ngươi:
“Tạ qua Niệm vương gia cứu giúp.”Trong lòng nàng lúc này ngoại trừ sợ hãi ra thì còn có thủ sủng nhược kinh.
Nàng ngạc nhiên vì người cứu nàng không phải Đoan Mộc Chiến Lẫm luôn luôn mở miệng tán thưởng nàng, không phải Đoan Mộc Chiến Khôi luôn ôn hòa với nàng, không phải Hình Trùng Xuyên luôn thân thuộc với nàng, mà lại chính là trượng phu đời trước đã từng vất bỏ nàng, sỉ nhục nàng, đối xử tệ bạc với nàng Đoan Mộc Chính Phàm.
Tại sao? Tại sao lại là hắn? Hết lần này đến lần khác đều là hắn? Tại sao lại như vậy? Trong thiên hạ này cả thú vật nàng cũng có thể nợ nhân tình, nhưng tuyệt không phải hắn, không thể là hắn được, tuyệt đối không thể là hắn được. Hắn đã cứu nàng tận hai lần, cứu đại ca, cứu Chúc Tôn Hữu nàng thiếu hắn nhẫn bốn phần nhân tình.
Đây là lão thiên gia đang trêu đùa nàng sao? Đời trước sổ sách của nàng cũng hắn vẫn là chưa tính xong sao? Nàng bị dụng hình lâu như vậy, thê thảm như vậy vẫn còn chưa đủ sao?
Hiện giờ đầu nàng đau như bị bổ ra, tâm cũng muốn vỡ vụn từng mảnh, tinh thần hoảng loạn càng thêm lợi hại. Thả rằng nàng bị rắn cắn chết cũng không muốn nhận phần nhân tình này. Mắt nàng lệ lại tuông trào.
Thấy thân người Diệp Cẩn Huyên đứng không vững lại cứ muốn tự đứng, mi tâm của Đoan Mộc Chiến Phàm ninh chặt thêm một phần, hắn lại đưa tay ra đỡ lấy nàng. Mắt thấy nàng khóc hắn lại không an tâm dùng tay áo giúp nàng nhẹ nhàng thấm đi: “Đừng khóc, đã không sao rồi.” Nếu biết trước sẽ có tình cảnh này lúc nãy hắn đã sớm ngăn lại rồi.
Diệp Cẩn Huy lạnh mắt nhìn Đoan Mộc Chiến Phàm rồi thả nhanh cước bộ bước đến. Sau khi khom người hành lễ xong chính là phun ra một câu ‘Tạ qua Niệm vương gia cứu gia muội, gia muội đang trong khủng hoảng vẫn là để tại hạ mang nàng trở về’ dứt lời cũng không để ý Đoan Mộc Chiến Phàm thế nào liền kéo Diệp Cẩn Huyên lại đỡ lấy nàng chậm rãi trở về chỗ.
Nơi này nhiều người Đoan Mộc Chiến Phàm chỉ có thể trở mắt nhìn nam nhân khác ôm lấy nàng mang đi. Biết rằng người đó là thân huynh trưởng của nàng nhưng hắn vẫn là cảm thấy vô cùng khó chịu. Nhìn theo bóng lưng yếu ớt của nàng rồi mang khuôn mặt u ám trở về chỗ của mình.
Diệp Cẩn Huyên được Diệp Cẩn Huy khập khiễng dìu về bên Đoan Mộc Nhã. Ở bên huynh trưởng nàng cảm thấy an tĩnh không ít. Nàng yếu ớt nói như cầu xin: “Đại ca, muội muốn sớm trở về.”
“Ừm, đợi một chút nữa ta sẽ tìm cách.” Diệp Cẩn Huy hừ thầm trong bụng mắng những người thủ đoạn bị ổi cả nữ tử cũng đối phó.
Diệp Cẩn Huyên vừa về đến chỗ Đoan Mộc Nhã trong hoảng sợ buông vô sự ra lo lắng hỏi: “Tỷ tỷ không sao chứ?” Vô Sự thoát khỏi kìm hãm vội nhào lên người chủ tử.
Diệp Cẩn Huyên khẽ lắc đầu, cũng may có Diệp Cẩn Huy đỡ nếu không Vô Sự không biết kìm chế thế này nàng sẽ ngã mất. Ngồi vào chỗ nhìn đóng sâu bọ bị thái giám dùng lửa thiêu rồi được dọn dẹp nàng rùng mình một cái. Không nghĩ đến mạng của nàng lại một lần nữa từ quỷ môn quan được thả trở về.
—Phân Cách Tuyến Luna Huang – Vọng Thư Uyển—
Hoàng thượng tức giận cao giọng bảo nhất định phải truy cho được kẻ chủ mưu. Ngay khi thái giám mang đống sâu bọ kia đi thì Đoan Mộc Chiến Khôi lên tiếng: “Phụ hoàng, lúc nãy thần nhi có thấy trong đống sâu bọ kia có Hổ Lục xà ở Tây Vực.”
Lời vừa dứt ngoài trừ những người không hiểu chuyện thì mọi người đều đồng loạt nhìn về phía Đoan Mộc Chiến Lẫm. Mẫu phi của hắn là nữ tử được Tây Vực tiến cống cho hoàng thượng và cũng là phi tử được sủng ái nhất.
Nên khi nữ tử kia tạ thế hoàng thượng mang hết tình thương đặt lên người hắn. Cũng chính vì lý do này mưu lượt của hắn luôn thua xa Đoan Mộc Chiến Khôi. Đoan Mộc Chiến Phàm lại luôn ẩn nhẫn nên không ai đoán được năng lực.
Mà không chỉ có như vậy mới bị tình nghi, còn là hắn vừa đi sứ về có ghé ngang Tây Vực. Lại nói tình cảm hắn đối với Diệp Cẩn Ninh rõ như ban ngày chỉ là không hiểu vì sao hoàng thượng lại ban Đỗ Nhiên Nhiên cho hắn vi phi. Hổ Lục xà cắn không lập tức chết người mà là gây tàn phế hoặc điều trị không tốt liền dẫn đến tử vong.
Những điều này chứng minh nếu Diệp Cẩn Ninh bị hủy chính là không thể làm thái tử phi liền sẽ phải làm trắc phi của hắn. Nên mọi người hoàn toàn có lý do để nghi ngờ hắn.
Hoàng thượng trừng mắt nhìn Đoan Mộc Chiến Lẫm quát: “Là ngươi?” Nói thì là như vậy nhưng hắn không tin hài tử này có lá gan này. Chưa kể còn là sử dụng lên người Diệp Cẩn Ninh nữa.
Nếu là lúc trước hắn hoàn toàn quy hết trách nhiệm lên người Đoan Mộc Chiến Khôi. Nhưng thế cục đã thay đổi, hắn vừa phát hiện ra Đoan Mộc Chiến Phàm cũng không phải nhân vật tầm thường.
Đoan Mộc Chiến Lẫm vội bước ra quỳ trước mặt hoàng thượng kêu oan: “Phụ hoàng minh giám, thần nhi là bị oan uổng a, chuyện này, chuyện này thần nhi không có làm.”
Vào thời khắc quan trọng này, thị thiếp Đoan Mộc Chiến Lẫm thương yêu nhất đột nhiên từ ghế quỳ xuống đất, dùng đầu gối đi đến trước mặt hoàng thượng sắc mặt trắng bệch. Nàng ta dập đầu ba cái cực vang rồi khóc lóc nói: “Vương gia, thiếp đã bảo người không nên làm như vậy sự việc đến mức này người còn không chịu nhận sao?”
Đoan Mộc Chiến Lẫm không thể tin trợn mắt nhìn nữ nhân hắn từng yêu thương. Đây là sao, vu hãm hắn? Nhãn thần của hắn dần dần trở nên ngoan độc, kích động hô to: “Tiện nhân uổng công bổn vương yêu thương ngươi, đến bổn vương ngươi cũng dám ra.”
Dứt lời hắn kiềm chế không được nhào đến muốn bóp cổ nữ tử kia. Lập tức có thị vệ giữ chặt không cho hắn động.
Hoàng hậu ngồi bên trên vẻ mặt xem kịch hay sợ thiên hạ không loạn liền thêm dầu vào lửa: “Cẩn vương làm ra chuyện này sự thật rành rành trước mắt đã không nhận còn dám trước mặt hoàng thượng giết nhân chứng.”
Hoàng thượng vốn tìm được cớ giúp Đoan Mộc Chiến Lẫm lại bị hắn phá hỏng. Nhìn đến đôi mắt đầy sát khi của hắn còn ai tin hắn là vô tội nữa.
Thấy hoàng thượng không nói gì Đoan Mộc Chiến Phàm nhếch môi quát nữ tử kia: “Ngươi còn biết gì mau nói ra.”
Nữ tử kia sợ hãi nhìn Đoan Mộc Chiến Lẫm rồi run rẩy kể: “Thực ra, thực ra ở trong phủ Vương gia bắt mọi người xưng thần gọi hoàng thượng. Mỗi khi hồi phủ người còn mặc long bào nữa.”
Đoan Mộc Chiên Khôi kinh hoảng hỏi: “To gan những thứ này là để ngươi nói sao, đây là tội khi quân, ngươi có gánh nỗi không?”
“Tiện thiếp không dám dối gạt hoàng thượng, đây là sự thực mọi người trong phủ đều biết.” Nữ tử khóc đến đáng thương liên tục dập đầu: “Thỉnh hoàng thượng khai ân, tiện thiếp nói hoàn toàn là sự thực.”
Nghe đến đây long nhan phẫn nộ to giọng ra lệnh: “Người đến lập tức đến Cẩn vương phủ lục soát cho Trẫm.” Đến giờ phút này hắn làm sao cứu được nữa đây.
Diêu đức phi tuy kinh ngạc khả năng của Đoan Mộc Chiến Phàm nhưng vẫn là trừng mắt bắt hắn không được nhiều lời. Rõ ràng nàng dung túng hắn không để hắn học quá nhiều binh thư cùng võ công làm sao có thể có được thân thủ tốt như vậy. Chuyện này nhất định phải hỏi rõ hắn mới được.
Đoan Mộc Chiến Lẫm biết tình thế của mình không tốt luôn miệng hô to kêu oan. Không có đến một người đứng ra vì hắn biện giải. Diệp Cẩn Huyên thấy được tâm tình vốn đã nguội lạnh nay liền hóa thành tro bụi.
Đây là tình cảm nhợt nhạt của đế vương gia. Khi thấy huynh đệ của mình nằm trong nguy hiểm không những khoanh tay đứng nhìn mà còn ra sức đẩy hắn đến tử địa nhanh một chút. Sợ hắn lưu lại lâu hơn sẽ chướng mắt họ một dạng.
Một hồi thực sự lục soát được long bào trong phòng của Đoan Mộc Chiến Lẫm. Không những thế còn có cả long quan nữa. Hoàng thượng vì bảo vệ hắn không gọi hết hạ nhân trong phủ tra hỏi.
Đoan Mộc Chiến Lẫm nhìn thấy mấy thứ kia không còn tức giận nữa mà là ngẩng đầu lên cuồng tiếu một trận. Hắn thực sự không ngờ được mọi chuyện lại phản ngược trở về. Nụ cười của kẻ bại trận luôn là thê thảm nhất.
Đoan Mộc Chiến Khôi nhấc vạt áo quỳ xuống trước mặt hoàng thượng: “Phụ hoàng chuyện này. . .”
Còn không đợi Đoan Mộc Chiến Khôi nói hết câu hoàng thượng lạnh lùng cắt ngang hạ phán quyết: “Nể tình Quý phi từng vì Trẫm đỡ một đao, tước bỏ hào phong Cẩn vương mang đến hoàng lăng vì hoàng tộc ra sức. Toàn bộ Cẩn vương phủ tháo dỡ nam xung quân nữ xuất gia.”
Khi Đoan Mộc Chiến Lẫm bị mang đi hắn vẫn còn mang nụ cười khổ trên môi. Lúc này Diệp Cẩn Huyên thở dài một hơi ôm lấy Vô Sự, giờ đây nàng biết được nhi tử hoàng thượng thương yêu nhất chính là Đoan Mộc Chiến Lẫm không phải Đoan Mộc Chiến Khôi như trong trí nhớ của nàng.
Hoàng thượng lạnh mắt nhìn nữ nhân vu oan hài tử của mình còn luôn miệng khóc lóc cầu tha thứ lành lùng nói: “Nữ nhân này lập tức mang đi lăng trì.”
Nữ nhân kia bị người mang đi miệng còn bị dùng khăn bịt chặt nữa. Mắt nàng ta trừng to nhìn thẳng, trên đồng tử nổi lên huyết vân rất dữ tợn.
Đoan Mộc Nhã sợ hãi ôm lấy Diệp Cẩn Huyên không dám nhìn. Diệp Cẩn Huyên nhớ lại bản thân cũng từng bị đưa vào lãnh cung như vậy, nước mắt lại lần nữa không an phận mà rơi.
Đây là mùng một mà bữa tiệc chay diễn ra không hề tốt lành chút nào.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...