CHƯƠNG 59: NGƯỜI TỐT KHÓ LÀM
Tác giả: Luna Huang
Dùng qua điểm tâm Diệp Cẩn Huyên đến viện thăm Diệp Cẩn Linh: “Nhị tỷ, đại ca vừa mang một ít trà cho muội, muội mang tặng cho nhị tỷ cùng đại tỷ một ít a.”
Diệp Cẩn Linh buồn bã như người mất hồn ngoài sân viện, đôi mắt khóc đến sưng to, viền đen hiện rõ một đêm không ngủ. Mạt Lị thấy được Diệp Cẩn Huyên vội vã hành lễ xong liền bẩm báo: “Tứ tiểu thư, tiểu thư cứ như vậy nô tỳ thực sự là lo lắng cho sức khỏe của người a.”
“Ân.” Diệp Cẩn Huyên bước đến bên cạnh nhìn tờ giấy bị viết đến lung tung không khỏi nói: “Nhị tỷ a, chuyện này chẳng phải sớm đoán trước rồi sao, không cần buồn bã như vậy.” Nàng đương nhiên biết được nàng ta là buồn vì chuyện gì rồi, còn không phải là Đoan Mộc Chiến Khôi sao!
Diệp Cẩn Linh muốn khóc nhưng khóc suốt đêm rồi hiện nước mắt cũng cạn chỉ biết ngồi đó dùng ánh mắt vô hồn nhìn Diệp Cẩn Huyên: “Ta hết rồi, hết rồi.”
Diệp Cẩn Huyên xem như không nghe được, nàng đoạt lấy bút lòng trong tay Diệp Cẩn Linh, vừa chậm rãi viết gì đó lên giấy vừa nói: “Hôm đó là Hình công tử cứu nhị tỷ a, có phải hay không nên cảm tạ người ta rồi?”
Nhắc đến Hình Trùng Xuyên Diệp Cẩn Linh lập tức có phản ứng. Nàng vỗ bàn mắng: “Hắn giúp ta sao, hắn là hại ta, nếu hôm đó hắn không cứu ta để ta chết đi thì có phải đau khổ như vậy sao? Còn muốn ta cảm tạ hắn, chết tâm đi!”
“Hóa ra nhị tiểu thư là hận tại hạ cứu mình sao? Xem ra tại hạ làm chuyện vô ích rồi.” Hình Trùng Xuyên mỉm cười ôn hòa, phe phẩy chiết phiến bước đến, trên mặt không hề có biệu lộ ra thần sắc tức giận gì. Hắn là vô tình đi ngang nghe được a.
Diệp Cẩn Huyên định nói đó là do Hình Trùng Xuyên nhận lệnh của Diệp Nghêu nên mới ra tay. Nhưng thấy hắn không chịu nhận nàng cũng nuốt xuống bụng thôi.
“Hình công tử thật trùng hợp.”
“Tứ tiểu thư thật trùng hợp.” Diệp Cẩn Huyên hướng Hình Trùng Xuyên khẽ gật đầu.
Diệp Cẩn Linh nhìn thấy Hình Trùng Xuyên như kẻ thù vạn kiếp vậy, trừng mắt lâu rồi quay đi lạnh nhạt đuổi khách: “Viện của ta không hoan nghênh ngươi, thỉnh rời đi.”
Hình Trùng Xuyên khẽ nhíu mày rồi lại nói: “Nếu là nhị tiểu thư nói vậy tại hạ cũng không tiếp tục lưu lại nữa, cáo từ.” Hắn hướng Diệp Cẩn Huyên hành qua lễ rồi xoay người. Đã rất lâu rồi từ năm bảy tuổi hắn đã không bị người xua đuổi. Hắn không giận biểu tình nhàn nhạt sải bước thong thả rời khỏi viện.
Diệp Cẩn Huyên bước nhanh theo Hình Trùng Xuyên rồi hạ âm thanh nói: “Làm người tốt thực sự rất khó, Hình công tử, lần này ủy khuất ngươi rồi.”
Hình Trùng Xuyên dừng cước bộ nhìn nàng cười: “Không việc gì, nữ nhân da mặt mỏng, tại hạ nhượng một chút cũng không mất đi cân thịt nào. Tứ tiểu thư không cần để trong lòng.”
Diệp Cẩn Huyên cười khẽ tán thưởng: “Hình công tử quả là nam nhi đại trượng phu, ai gả cho ngươi sẽ rất có phúc a.”
“Tứ tiểu thư quá lời rồi, tại hạ không dám nhận.” Hình Trùng Xuyên tuy trên mặt là cười nhưng tâm tình nguội lạnh. Đôi mắt có chút xa xưa nhỏ lại hồi ức cũ.
Năm đó mẫu thân hắn đưa tình nhân về nhà bị phụ thân phát hiện, phụ thân hoài nghi hắn không phải hải tử của mình nên vứt bỏ. Mẫu thân lại muốn đi thêm bước nữa cũng vứt hắn. Hắn lang thang cho đến khi gặp được Diệp Nghêu. Nữ nhân đối với hắn mà nói chính là tồi tệ, hắn không cần.
Khương Văn từ xa nhìn thấy hai người đứng gần như vậy lại cười nói vui vẻ có chút không vui, thả nhanh cước bộ: “Tứ tiểu thư, Hình huynh hảo.”
“Khương huynh hảo.” Hình Trùng Xuyên như cảm nhận được hàn khí tản ra từ người Khương Văn liền mượn cớ chào hỏi bước đến bên hắn tránh xa Diệp Cẩn Huyên.
Diệp Cẩn Huyên luôn cảm thấy Khương Văn không có ôn độ nên cổ hàn khí kia không ảnh hưởng gì đến nàng: “Khương công tử hảo.”
Khương Văn dừng chân cách Diệp Cẩn Huyên hai bước nhìn nàng chằm chằm nhưng lại không biết nên nói gì. Hình Trùng Xuyên ôm trán ngao ngán nhìn Khương Văn. Thôi thì để hắn giúp vậy: “Khương huynh đến tìm người nào?”
“Ta tìm ngươi.” Khương Văn thẳng thắng trả lời trong lời nói kèm theo một chút tức giận.
Diệp Cẩn Huyên nghe hiểu được liền nói: “Vậy ta không làm phiền nhị vị công tử nữa, cáo từ.” Nói xong nàng xoay người trở về viện của Diệp Cẩn Linh tránh làm người dư thừa.
—Phân Cách Tuyến Luna Huang – Vọng Thư Uyển—
Khương Văn nhìn theo bóng lưng của Diệp Cẩn Huyên ánh mắt hiện ra tiếc nuối vạn phần. Hình Trùng Xuyên thấy được liền ôm trán kêu khổ: “Khương huynh a Khương huynh, ta đã tạo cơ hội cho ngươi ngươi cư nhiên thành thật như vậy.”
“Ta làm sao biết ngươi muốn làm gì.” Khương Văn hừ mạnh một tiếng xoay người bước theo hướng ngược lại: “Đại nhân đang tìm ngươi.”
“Lúc nãy ngươi bảo tìm nàng chẳng phải có cơ hội cùng nàng nói thêm vài câu sao?” Hình Trùng Xuyên thở dài thán, chân cũng không quên bước theo Khương Văn.
“Ta cùng nàng còn nhiều thời gian, nhưng đại nhân tìm ngươi thì không cho ngươi chờ đợi đâu.” Khương Văn lạnh nhạt trả lời. Hắn cũng muốn như vậy a, chỉ là, không biết nên cùng nàng nói chủ đề gì.
Hình Trùng Xuyên lại xấu xa cười, đôi mắt gian xảo nhìn Khương Văn hỏi: “Khương huynh không muốn biết lúc nãy ta cùng nàng nói gì khiến nàng vui vẻ như vậy sao?” Hắn không tin Khương Văn không muốn biết.
Cước bộ của Khương Văn đột nhiên dừng lại một chút, rồi lại bước tiếp: “Nói gì?”
“Muốn biết sao?” Ngừng chút lại nói tiếp: “Ta không nói cho ngươi biết.” Nói xong Hình Trùng xuyên phe phẩy cây quạt tiêu sái rời đi trong tiếng cười ha hả thỏa mãn.
Khương Văn kích động liền hướng hắn nắm chặt quyền đầy uy lực đấm tới. Hình Trùng Xuyên biết bản thân đánh không lại Khương Văn liền vừa né tránh đưa chiết phiến ra cản quyền vừa nói:
“Tứ tiểu thư đương nhiên là thích một người thích cười đùa như ta. Nàng làm sao có thể cười đùa với một người suốt ngày mang cái mặt người chết như người được.”
Nghe được Khương Văn có chút kích động ngừng tay, tâm tình tốt hơn rất nhiều. Sau này gặp nàng cười nhiều một chút liền được: “Đi thôi.”
Hình Trùng Xuyên bị thái độ thất thường của Khương Văn làm cho choáng váng. Hắn nhập môn trước Khương Văn vài ngày nhưng không hiểu vì sao lúc nào hắn cũng bị Khương Văn ức hiếp: “Không đánh nữa sao?”
“Đại nhân đang đợi.” Tâm tình vui vẻ tự nhiên sẽ không có lý do gì động thủ phá hủy. Hắn chấp tay sau lưng tiêu sái bước.
Hình Trùng Xuyên khinh thường Khương Văn vài lần mới bước theo hắn. Hắn thực không thể hiểu được hắn: “Ngươi cứ như vậy trăm kiếp nghìn kiếp nữa tứ tiểu thư cũng không để ý đến ngươi. Ta nguyền rủa, nguyền rủa!”
Khương Văn không để ý vẫn mang tâm trạng vui vẻ bước về phía trước. Kiếp này, kiếp sau, kiếp sau nữa thì nàng vẫn là của hắn, không ai có thể thay thế được. Vạn kiếp luân hồi hắn vẫn muốn nàng làm thê tử của mình.
—Phân Cách Tuyến Luna Huang – Vọng Thư Uyển—
Có nàng thắc mắc đọc mãi vẫn không biết nam chủ là ai. Hiện đọc xong chương này, các nàng đã đoán ra chưa?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...