CHƯƠNG 46: ÉP UỔNG KHÔNG THÀNH
Tác giả: Luna Huang
Khương Văn cùng một nha hoàn cầm một lồng thức ăn bước vào Nghênh Xuân viện. Thấy được Diệp Cẩn Huyên cùng Vô Sự ngồi trong lương đình suy nghĩ gì đến mất hồn. Hắn chậm rãi không tiếng động bước đến.
“Tứ tiểu thư, tại hạ đến không biết có làm phiền nhã hứng của tứ tiểu thư không?”
Diệp Cẩn Huyên đang lâm vào trầm tư không biết nên làm thế nào để thuyết phục Diệp Nghêu từ bỏ mong muốn kia. Hiện tại tài năng của Diệp Cẩn Huy được phô bày chính là trong mắt của Tả thị mọc thêm một cái gai a. Trong Diệp phủ toàn tay chân của nàng ta, nàng căn bản đấu không lại.
Đột nhiên tiếng của Khương Văn làm nàng bừng tỉnh, tay bất giác giữ chặt Vô Sự làm nó đau kêu lên một tiếng. Nàng vộ ôm nó vào lòng dỗ ngọt rồi nâng mắt nhìn Khương Văn: “Không biết Khương công tử đến đây là có việc gì?”
Hắn là giúp Kha ma ma, giúp Diệp Cẩn Huy nàng không thể cho hắn xem sắc mặt được. Chưa kể nàng thiếu hắn không biết bao nhiêu ân tình a, trả khi nào mới hết đây.
“Lúc nãy tại hạ thấy tứ tiểu thư vẫn chưa dùng qua bữa sáng nên đặc biệt mang đến cùng tứ tiểu thư dùng, không biết có tiện không?” Khương Văn nở ra một nụ cười ôn nhu hiếm thấy nhưng gương mặt cứng đờ như xác chết kia vẫn khiến người không cảm nhận được ôn độ.
Nàng không thể từ chối hắn liền đưa tay hướng ghế đối diện: “Mời Khương công tử ngồi, trái lại phiền Khương công tử đến tận đây rồi.”
“Đa tạ tứ tiểu thư.” Khương Văn khom người tạ ơn xong lại ngồi xuống ghế được chỉ định. Hắn hướng nha hoàn ra lệnh: “Dọn thiện.”
Nha hoàn ứng tiếng liền nhẹ nhàng dọn món ăn được hâm nóng lên bàn. Khương Văn hướng nàng ôn hòa nói: “Đây đều là những món tứ tiểu thư dùng được, tại hạ đã bảo người hâm nóng.”
Diệp Cẩn Huyên nhìn mấy món trên bàn ăn lúc này, quả thực những món này là Diệp Nghêu cho người chuẩn bị riêng cho Khương Văn a vì người hắn cũng có mang vết thương. Bột hắc san hô công dụng tốt, rất nhanh vết thương đã khép miệng màu sắc cũng hóa sẫm không ít.
“Vết thương của Khương công tử thế nào rồi?” Nhắc đến chuyện này nàng lại có ngại ngùng.
“Đã tốt, tứ tiểu thư không cần để tâm.” Hắn cầm một đôi đũa sạch sẽ hai tay đưa cho Diệp Cẩn Huyên: “Tứ tiểu thư dùng bữa thôi.”
Diệp Cẩn Huyên mặt nhuộm đỏ đến mang tai đưa tay nhận lấy đôi đũa: “Đa tạ Khương công tử, ngươi cũng dùng bữa đi thôi.”
Nhìn thấy thái độ cùng sắc mặt của nàng, tâm của Khương Văn không khỏi đập loạn nhịp, tâm trạng cao hứng không lời diễn tả được. Không cần biết nàng vì cái gì đồng ý cùng hắn dùng bữa, chỉ là cùng nàng là đủ.
Hai người nhìn thức ăn tay cầm đũa không ai dùng trước. Khương Văn biết nàng ngại liền mở miệng chuyển chủ đề, hy vọng nàng có thể cùng hắn dùng một bữa cơm.
“Vì sao tứ tiểu thư lại không muốn Diệp thiếu tham gia khoa cử, là triều đình bổng lộc ít hay có gì không tốt?”
“Do đại ca không thích nên ta phản đổi hoàn toàn không liên quan đến triều đình. Khương công tử cũng nên chú trọng lời nói của mình, hôm nay nói trước mặt ta thì không sao, nếu để người khác nghe được sợ lại. . .”
Diệp Cẩn Huyên điềm đạm tốt bụng nhắc nhở. Nàng không biết tên này gan bao to mà dám nói triều đình như vậy. Tuy nàng cũng không thích nhưng vì mạng nhỏ vẫn phải ăn nói có chừng mực a.
“Là tại hạ thất thố để tứ tiểu thư nhắc nhở rồi.” Khương Văn nhịn không được khi thấy nàng như vậy liền cười thành tiếng: “Tại hạ thấy với tài trí của Diệp thiếu nếu không vì nước cống hiến thực sự là tổn thất a.”
Diệp Cẩn Huyên định đáp trả liền thấy Hình Trùng Xuyên cước bộ vội vã đi đến, sắc mặt cực kỳ khẩn trương: “Hình công tử vì sao khẩn trương như vậy, đây là có chuyện gì?”
Khương Văn nghe được lập tức thu lại dáng cười trên môi, quay sang nhìn Hình Trùng Xuyên: “Hình huynh, đây là chuyện gì?”
Hình Trùng Xuyên dừng cước bộ hướng Diệp Cẩn Huyên thi lễ rồi kế bên tai của Khương Văn nói nhỏ gì đó liền thấy đáy mắt của hắn có chút run động. Khương Văn quay sang nhìn bàn ăn trước mặt lại nhìn Diệp Cẩn Huyên luyến tiếc bồi tội:
“Tứ tiểu thư thật xin lỗi, tại hạ có chuyện gấp cần giải quyết không thể bồi tứ tiểu thư dùng bữa, có dịp liền bù lại.” Khó khăn lắm mới có một cơ hội, biết khi nào hắn lại có cơ hội cùng nàng dùng bữa. Hắn nói ra câu này tâm cũng là không ngừng đau nhức a!
“Khương công tử có việc liền mau chóng đi làm, là ta cản trở ngươi rồi.” Trong lòng Diệp Cẩn Huyên vui như hoa nở. Hắn đi nàng không cần gò bó như vậy nữa.
Hai nam tử hướng nàng hành lễ cáo lui rồi lập tức thả nhanh cước bộ rời đi. Diệp Cẩn Huyên nhìn bóng lưng bọn họ ra khỏi viện liền đặt Vô Sự lên bàn. Nàng cùng Vô Sự dùng bữa cũng rất tốt a.
Nàng gắp thứ gì đặt lên bàn Vô Sự cũng là dùng hết đến mặt bàn cũng liếm sạch sẽ. Dùng qua bữa ăn nàng cho người dọn sạch.
Nàng phất tay bảo Hải Dụ mang gương đồng nhỏ đến, nhìn vết sẹo trong gương đồng đã thấy được độ đáng sợ đã giảm bớt. Nàng biết đã đến lúc dùng thứ Diệp Cẩn Huy chuẩn bị cho mình rồi. Nàng không hối hận với quyết định của mình, tuyệt không hối hận.
Lúc này hạ nhân truyền tay nhau tin tức Bách Hợp Hải Đường sợ tội tự sát ở phòng củi. Mắt Diệp Cẩn Huyên tối lại vài phần, đây là giết người diệt khẩu sao?
Tâm trạng nàng thực sự cực kỳ bức bối rất muốn vì mình gảy nên một khúc nhạc. Nhưng là Hải Dụ bên cạnh, nàng không thể bộc phát cầm nghệ của mình được.
—Phân Cách Tuyến Luna Huang – Vọng Thư Uyển—
Đang buồn bực Hồ thị đến nghiêm túc nói với nàng: “Huyên nhi, mau cũng mẫu thân đi tìm đại ca về, không thể để hắn tiếp tục như vậy nữa.”
Diệp Cẩn Huyên khẽ thở dài, vươn tay nhẹ kéo Hồ thị xuống bên cạnh mình: “Mẫu thân, đại ca tự có cách nghĩ của mình, chúng ta để hắn tự định đoạt có được không?” Nếu là đời trước có lẽ nàng sẽ ngu ngốc làm theo, nhưng giờ nàng tuyệt không như vậy nữa.
“Hắn hiện là thích lưu luyến bụi hoa mẫu thân làm sao có thể yên tâm đây. Phụ thân ngươi bị hai huynh muội ngươi chọc giận không nhẹ a.” Hồ thị thở dài thán. Nàng thực sự không hiểu được hài tử nhà mình đang nghĩ gì nữa. Làm quan tốt như thế vì sao không muốn.
Diệp Cẩn Huyên tự châm một ly trà hai tay đưa cho Hồ thị: “Do mẫu thân không biết, làm quan không tốt như người nhìn thấy đâu nên nữ nhi cùng đại ca mới chống đối phụ thân.”
“Người nói hươu nói vượn gì đó, làm quan có gì không tốt chứ, để phụ thân ngươi nghe được lại chọc hắn không vui. Sau này không được nói nữa.” Hồ thị khẽ trách, sắc mặt có chút không vui nhìn nữ nhi của mình. Nàng vừa ở Trúc Huyền am về có được bao lâu mà lại nói như vậy.
“Được được được.” Diệp Cẩn Huyên đưa hai tay lên ngang đầu xin hàng: “Nữ nhi không nói, người cũng đừng bức đại ca nữa.”
Hồ thị á khẩu nhìn nữ nhi của mình có chút khó hiểu. Nhưng là khó hiểu nơi nào thì nàng không biết được. Nói không được Hồ thị trở về phòng.
Diệp Cẩn Huyên ngồi đó cùng Vô Sự chơi đùa. Lúc này thấy Khương Văn cùng Hình Trùng Xuyên gấp gáp như vậy e là có chuyện không hay phát sinh rồi. Cũng tốt, Diệp Nghêu sẽ không có thời gian để ý đến Diệp Cẩn Huy cùng nàng thôi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...