Trọng Sinh Tầm An - Hoàn
CHƯƠNG 18: BỮA ĂN KHÔNG THÀNH
Tác giả: Luna Huang
Thế là cả bốn người bước ra khỏi Túy Hương lâu. Diệp Cẩn Huyên lần đầu trong cả hai kiếp người được dạo phố quên cả bản thân đang phẫn nam trang chạy tới chạy lui giữa các quầy bán hàng ven đường.
Ba nam nhân còn lại kiên nhẫn đi theo nàng như hộ vệ vậy. Không hề oán thán một lời cũng không hề biểu lộ thái độ bất mãn ra mặt. Trong lòng họ đều cười cái bóng lưng nhỏ của nàng như con chim nhỏ bay qua bay lại.
Diệp Cẩn Huyên dừng lại ở một quầy bán vòng, nàng cầm một chiếc vòng có rất nhiều chuông thử lắc, chuông keo leng keng rất vui tai: “Đại ca, ta muốn mua cái này.”
Nàng cười híp mắt lắc lắc vòng hướng về phía Diệp Cẩn Huy. Hắn bước đến nheo mắt nhìn chiếc vòng được tết bằng sáu sợi dây đỏ bên trong còn có mười chiếc chuông đồng, chỉ có một loại cảm giác đơn bạc, liền nghi hoặc hỏi: “Xác định?”
“Ân.” Diệp Cẩn Huyên mắt không rời chiếc vòng, tay vẫn lắc lắc nghe âm thanh chuông nhỏ kêu cười híp mắt.
Khương Văn định là mua tặng nàng nhưng Diệp Cẩn Huy trước một bước trả bạc cho người bán rồi kéo muội muội mình đi nơi khác. Miệng còn không ngừng trách móc: “Muội mua thứ này làm gì? Không đáng giá chút nào, muốn mua trang sức thì cũng phải vàng ngọc mới phải.”
“Muội mua cho Vô Sự đấy.” Diệp Cẩn Huyên mỉm cười lắc lắc chiếc vòng, mãn nhãn đều là cao hứng. Nàng đi không nhìn đường liền đụng phải một người đang vội vã chạy ra khỏi tửu lâu.
Diệp Cẩn Huy nhanh chóng đỡ nàng rồi mắng: “Cẩu nô tài ngươi không có mắt sao? Dám đụng phải người của bổn thiếu gia?”
Khương Văn vốn cũng định đỡ nàng nhưng tay lại dừng giữa không trung. Hình Trùng Xuyên đưa chiết phiến ấn tay hắn xuống khẽ nói: “Ở đây có Diệp thiếu thì không đến phiên chúng ta đâu, có muốn rời đi không?”
Khương Văn cau mày không nói gì thả lỏng người. Giờ đây đánh chết hắn hắn cũng không rời đi. Khó khăn lắm mới có cơ hội cùng nàng đi dạo lý nào lại rời đi.
Nam tử kia cúi người quỳ xuống liền tục dập đầu kêu: “Diệp thiếu tha mạng, Diệp thiếu tha mang, nô tài gấp gáp không cẩn thận đụng phải người của Diệp thiếu.”
Lúc này có một nam nhân miệng treo nụ cười thong thả bước ra khỏi tửu lâu nói: “Diệp huynh có cần phải hung dữ với hạ nhân của ta như vậy không?”
“Chúc huynh có muốn thay hắn nhận lỗi không?” Diệp Cẩn Huy hừ lạnh một tiếng, muội muội hắn đương nhiên quý hơn một nô tài rồi.
Diệp Cẩn Huyên đứng thẳng người rồi nói: “Thôi thôi bỏ đi, ta cũng không sao, dù gì ta cũng có lỗi mà.” Nàng kéo tay Diệp Cẩn Huy ra, mặt có chút đỏ, không nghĩ tới đại ca nàng nổi tiếng như vậy.
“Đa tạ công tử, đa tạ Diệp thiếu.” Nam tử kia không nghe Diệp Cẩn Huy trả lời liền biết mình được tha dập đầu tạ ơn rồi rời đi.
Chúc Tôn Hữu nho nhã bước đến ôm quyền cúi người một cái chào: “Diệp huynh, Khương công tử, Hình công tử.”
Khương Văn cùng Hình Trùng Xuyên cũng là lịch sự chào lại. Diệp Cẩn Huy vẫn còn đang giận nên không chút nể mặt quay mặt đi hừ một tiếng.
Chúc Tôn Hữu mỉm cười bước đến trước mặt hắn nói: “Lúc nãy là do hắn gấp rút giúp ta hành sự nên mới đi không nhìn đường như vậy, Diệp huynh đại nhân đại lượng hẳn là không giận đâu.”
Ngừng một chút hắn chuyển chủ đề: “Con chó hôm trước tứ tiểu thư có thích không?”
“Thích.” Diệp Cẩn Huy được Chúc Tôn Hữu vuốt thuận khí nên mở miệng đáp một tiếng. Hắn tốn công sức nước bọt cùng bạc để mua con chó nhỏ kia lại còn khiến muội muội hắn thay hắn chịu một roi nữa.
Diệp Cẩn Huyên kéo kéo tay áo của huynh trưởng nhắc nhở hắn nên trở về nhà nếu không xảy ra chuyện gì liền tránh không thoát. Nàng cũng rất sợ chuyện kia lại xảy ra a, vì nàng không có biện pháp ứng đối.
Chúc Tôn Hữu lại hướng Diệp Cẩn Huyên quan sát một trận, hồi lâu mới mở miệng nghi vấn: “Vị công tử này. . .”
Diệp Cẩn Huy cùng Khương Văn cảnh giác cùng lúc chặn trước mặt Diệp Cẩn Huyên. Chúc Tôn Hữu là hoa hoa công tử có tiếng nhất nhì kinh thành đương nhiên sẽ phát hiện ra nàng là nữ phẫn nam trang rồi.
Chúc Tôn Hữu thấy hành động kia liền bật cười nói: “Chi bằng vào tửu lâu của ta dùng qua một bữa, để ta bồi thường sai lầm lúc nãy của mình.” Xem ra hắn đoán đúng rồi, chỉ là trên người nàng lại không có mùi yên chi phấn nước a.
“Được.” Diệp Cẩn Huy không nghĩ ngợi gì liền đồng ý. Hắn vốn là muốn hôm nay đưa muội muội đến đây dùng bữa mà.
—Phân Cách Tuyến Luna Huang – Vọng Thư Uyển—
Diệp Cẩn Huyên nghĩ nghĩ cũng nên có người chứng kiến Diệp Cẩn Huy ở xa hiện trường gây án vậy mới an tâm. Thế nên nàng cũng không nói gì nữa.
Bốn người theo chân Chúc Tôn Hữu vào trong tửu lâu. Lên tầng ba, vào phòng dành cho quý khách, Chúc Tôn Hữu dặn dò hạ nhân mang trà cùng món ăn lên. Rồi lại mở một vò rượu ra nói:
“Đây là rượu hoa đào ta vừa ngâm, mọi người thử một chút.”
Diệp Cẩn Huyên chạy lăn xăn trong phòng mở các cửa sổ trong phòng xem. Đột nhiên nàng cảm thấy có chút nhức đầu, cảnh vật trước mắt mở ảo, đầu óc trống rỗng, chân vô lực ngã xuống.
Diệp Cẩn Huy thấy được liền lao đến đỡ nàng. Khương Văn cũng định chạy đến lại bị Hình Trùng Xuyên kéo lại nên bất lực đứng một bên.
Diệp Cẩn Huy không có võ công nên lúc đỡ được Diệp Cẩn Huyên cũng là lúc cả hai ngã xuống đất. Tay của Diệp Cẩn Huyên đập vào giá để chậu hoa mà lại còn ngay vết thương của hôm qua nữa.
Kim quan trên tóc rơi xuống, đám tóc mượt mà cũng theo đó mà rơi khiến mọi người đều trố mắt nhìn. Chúc Tôn Hữu vốn cũng sớm biết Diệp Cẩn Huyên là nữ phẫn nam trang nhưng chưa dám tưởng tượng dung mạo thực của nàng giờ thấy được thật khiến tim hắn muốn nhảy ra ngoài.
Một trận đau truyền đến, đầu óc lại không được quá thanh tỉnh cứ như trong huyễn ảo vậy khiến Diệp Cẩn Huyên mơ hồ làm nũng, ngồi dưới đất dùng tay đấm vào ngực của Diệp Cẩn Huy, nước mắt cứ như vậy trào ra ngoài: “Đều tại đại ca không tốt làm muội đau như vậy.”
Diệp Cẩn Huy nằm dười đất nhìn muội muội mình không biết nên nói sao cho phải. Lúc nãy chẳng phải còn đang tốt đẹp sao, tự nhiên lại giở ra thói này thế? Mắt thấy Diệp Cẩn Huyên nức nở vén tay áo lên xem vết thương hắn vội vã kéo lại không cho.
Ba nam nhân trong phòng nhìn đến cảnh đó đều có chút ngừng hô hấp, tim đập mạnh. Tuy Diệp Cẩn Huyên không đẹp như ba tỷ tỷ của mình nhưng cái cảnh mái tóc cột cao chầm chậm xõa xuống kia, vài sợi tóc tinh nghịch tung bay trước gương mặt trắng noãn nhuận hồng kia khiến cho ngũ quan của nàng càng thêm nổi bật. Đôi môi mỏng cứ tựa tiếu phi tiếu đóng mở liên tục phát ra âm thanh nũng nịu trói tâm người. Lại thêm bộ dáng hoa lê đái vũ này nữa thật là câu hồn người khác a.
Khương Văn lo lắng hất tay Hình Trùng Xuyên ra bước đến ngồi xổm bên cạnh Diệp Cẩn Huyên lấy khăn tay ra giúp nàng lau nước mắt. Nhìn đến cảnh này tâm hắn thực sự vừa yêu vừa xót không thể nén nổi lòng của mình.
“Đừng khóc đừng khóc.” Lúc này rất muốn gọi tên nàng, ôm nàng vào lòng dỗ ngọt nhưng hắn không thể. Nếu làm như vậy nàng nhất định sẽ ghét hắn. Diệp Cẩn Huy cũng sẽ không cho hắn làm như vậy.
Chúc Tôn Hữu lắp bắp nửa ngày trời mới thoát được bấy nhiêu chữ ra khỏi miệng: “Diệp huynh, đây là. . .” Tứ tiểu thư Diệp Cẩn Huyên sao?
Diệp Cẩn Huy chậm rãi ngồi dậy định đáp lời thì bên này Diệp Cẩn Huyên vô lực ngã vào lòng Khương Văn ngất xỉu. Bốn nam nhân đều hốt hoảng không thôi. Đang tốt lành sao lại ngất xỉu???
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...