Trọng Sinh Tầm An - Hoàn
CHƯƠNG 17: TIỆN ĐƯỜNG CÙNG ĐI
Tác giả: Luna Huang
Cứ thế vài lượt Bách Lý Nghiêm liên tục được huynh muội Diệp gia và Khương Văn lừa bỏ không ít bạc mua đến hơn mười bảy nữ nhân. Hình Trùng che miệng liên tục cười.
Đám nam nhân phía dưới đến tham dự theo dõi từ đầu đến cuối mà đau lòng đến muốn giết người. Lý nào nữ nhân bình thường mà giá cao như vậy, hại bọn họ muốn mua cũng không được.
Đến khi Nhu Hảo bước ra rồi bị Diệp Cẩn Huy bao trọn Bách Lý Nghiêm mới biết mình bị lừa. Đứng cãi cọ ầm ĩ một phen mới làm Uyển thất nương chạy tới chạy lui hao phí nước bọt thở hòng hộc mới dẹp loạn được. Diệp Cẩn Huy đắc ý nắm cổ tay muội muội kéo vào phòng đợi Nhu Hảo.
Khương Văn thấy được ánh mắt tối lại không ít nhưng mặt cũng vẫn là biểu tình của người chết vội vã ngăn trước mặt hai người: “Diệp thiếu không thể đưa nàng vào bên trong.” Trong đó đương nhiên sẽ có những thứ nữ nhân chưa xuất giá không được xem, Diệp Cẩn Huy lý nào không hiểu chuyện này.
Diệp Cẩn Huy nhìu mày đưa tầm mắt quét về phía Khương Văn rồi nhếch môi mát mẻ: “Khương công tử nên quan tâm tam muội muội không phải tứ muội muội.”
Khương Văn vẫn không có chút biểu hiện gì trên mặt nhưng mắt có chút gì đó rất khác thường: “Nếu Diệp thiếu vẫn là muốn vào thì để ta cùng Hình huynh đưa nàng hồi phủ.”
Diệp Cẩn Huyên cũng không hiểu tên này bị làm sao. Đời này nàng nhất quyết làm những thứ đời trước chưa từng làm nên không quản được hắn nhiều như vậy.
“Khương công tử, ta đi cùng ca ca không phải nam nhân khác, nếu giờ đây ta đi cùng ngươi mới sợ người dị nghị, ngươi vẫn là nên tránh mặt đi thôi.”
Khương Văn định nói gì nữa thì Hình Trùng Xuyên giữ lại nhìn hắn khẽ lắc đầu rồi ôm quyền cúi người hướng Diệp Cẩn Huy nói: “Khương huynh nhất thời lỗ mãng mong Diệp thiếu cùng Khúc công tử bỏ qua cho.”
Diệp Cẩn Huy hừ một tiếng rồi kéo Diệp Cẩn Huyên lên lầu.
—Phân Cách Tuyến Luna Huang – Vọng Thư Uyển—
Đôi mày kiếm ninh chặt vào nhau của Khương Văn thể hiện thái độ không hài lòng. Hắn hô to gọi Uyển thất nương cho nàng một ít bạc rồi bảo muốn có căn phòng bên cạnh phòng của Diệp Cẩn Huy sắp bước vào.
Uyển thất nương dẫn người lên đến nơi rồi mới phát hiện hai phòng bên cạnh phòng đó đều có người đang dùng a. Uyển thất nương làm sao dám xông vào đuổi người ra liền khuyên hắn nên chọn phòng khác.
Khương Văn mặc kệ nàng ta nói gì cứ thế mà mạnh đẩy cửa xông vào đuổi người. Đôi nam nữ trần như nhộng đang quấn quýt trên giường phát ra âm thanh đầy mị hoặc nghe được tiếng đẩy cửa liền cứng đờ cả người.
Nam tử kia dùng chăn che kín đầu hô to: “Nương tử ta sai rồi nàng đừng đánh ta. Ta đảm bảo không có lần sau.”
Hình Trùng Xuyên bước theo sau muốn cười lại không dám cười. Không ngờ rằng trên đời lại có nam nhân không phúc hậu như Khương Văn vậy. Cả lúc người ta đang ân ái cũng chạy vào phá chỉ vì Diệp Cẩn Huyên nhất quyết vào trong cùng Diệp Cẩn Huy.
Uyển thất nương bĩu môi đầy khinh bỉ, cả đời nàng ghét nhất là đám nam nhân dám làm không dám chịu lại nhát gán như vậy. Sợ nương tử thì về nhà đi, đến thanh lâu của nàng làm gì cho chuốc lấy mất mặt.
Khương Văn lạnh giọng quát: “Ra ngoài.” Mặt nghiên sang một bên.
Nam tử kia biết không phải nương tử nhà mình liền hùng hổ hất chăn ra bất kể bản thân đang không có một mảnh vải dính trên người đứng dậy định là quát kẻ phá đám giấc mơ thiên đường của mình. Không ngờ vừa nhìn thấy khuôn mặt lạnh như băng cùng ánh mắt đầy nộ khí liền nuốt nước bọt cầm lấy y phục mặc vào dáng vẻ cực kỳ hèn mọn. Mặc dù ánh mắt kia không có nhìn hắn nhưng thấy được cũng khiến người ta sợ a.
“Ta đi ngay, ta đi ngay.”
Nữ nhân nằm trên giường nhìn Khương Văn cùng Hình Trùng Xuyên kinh hách đến bất động. Càng không để ý đến thân người không một mảnh vải của mình đang lộ hết ra ngoài. Nam nhân đẹp như vậy thật khiến cho người khác muốn hiến thân.
Uyển thất nương thấy được mặc dù Khương Văn cùng Hình Trùng Xuyên không có nhìn nàng ta nhưng vẫn chạy đến dùng chăn che lại. Rồi nhanh chóng bảo nàng ta vận y phục ra ngoài.
Khương Văn ngồi trên bàn ôm một bụng nộ khí liên tục uống trà. Không khí ái muội bên trong phòng vẫn chưa tan hết nhưng hắn cũng không buồn để ý nữa.
Hình Trùng Xuyên nhìn xung quanh đầy ghét bỏ cùng khinh thường, thật không ngờ bẩn như vậy Khương Văn vẫn có thể ung dung được. Hắn thở dài ngồi xuống đặt chiết phiến lên mặt bàn tự châm cho mình một tách trà: “Đến cùng ngươi là để ý người nào?”
Khương Văn vẫn giữ bộ mặt kia không trả lời. Hắn đang bận tập trung thính lực nghe thử xem phòng bên cạnh đang làm những gì?
—Phân Cách Tuyến Luna Huang – Vọng Thư Uyển—
Phòng bên cạnh.
Diệp Cẩn Huyên cùng Diệp Cẩn Huy ngồi bên bàn tròn người thưởng trà người dùng đậu phộng. Đôi mày kiếm của Diệp Cẩn Huy nhướng cao hỏi: “Muội không có gì muốn hỏi ta?”
Diệp Cẩn Huyên nhàn nhạt đáp: “Đại ca thích nhất định nói cho muội nghe thôi, nếu không thích muội có hỏi cũng không có được câu trả lời.”
Đây là chân lý nàng đút kết được khi gả cho Đoan Mộc Chiến Phàm. Nàng quan tâm hắn mỗi ngày đều hỏi han, cùng hắn trò chuyện thế mà hắn lại chê nàng lắm mồm phiền phức. Từ đó nàng ít nói đi hẳn.
Mà thực ra nàng cũng có nói được gì nhiều đâu. Chỉ là nhân lúc hắn hạ triều hồi phủ nàng đứng ở đại môn chờ hắn rồi theo hắn một đường nói đến viện của hắn rồi bị hắn nhốt bên ngoài viện. Viện của hắn lại rất gần tiền thính mà hắn lại đi rất nhanh nên nói không được mấy câu thì đã bị mắng là lắm điều rồi.
Diệp Cẩn Huy cười một trận to rồi giải thích: “Ta chẳng qua muốn đưa muội đi chơi nhưng nhớ lại ngày hôm nay ở đây có chuyện trọng đại liền đưa cả muội đến đây.”
“Ân.” Diệp Cẩn Huyên đáp một tiếng xem như là có nghe. Nàng nhìn xung quanh căn phòng được bày trí cực kỳ đẹp mắt. Một bức tranh thủy mặc tuyệt đẹp. Tấm bình phong ngăn phòng ngủ được vẽ chân dung của Nhu Hảo rất sinh động.
Nếu Nhu Hảo thực sự là nữ nhân chết trên người Diệp Cẩn Huy đời trước thì chắc chắn nàng ta sẽ khó sống qua ngày mai. Nàng muốn ngăn chặn chuyện này chỉ còn cách mau chống kéo Diệp Cẩn Huy rời khỏi đây thôi.
Ngay lúc nàng định mở miệng thì Nhu Hảo hoán một thân xiêm y trắng thuần khiết bước vào. Trò chuyện đôi ba câu nàng biết được Nhu Hảo tuy được hắn bao trọn mấy năm liền nhưng cũng như Như Ý Cát Tường vậy không được hắn chạm vào.
Hắn là thương xót cho Nhu Hảo nên mới bao nàng tránh nàng bị đám nam nhân kia hành hạ thôi. Mỗi khi hắn không vui đều đến đây nghe Nhu Hảo đánh đàn, nói chuyện phiến.
Diệp Cẩn Huyên không muốn lưu lại lâu hơn liền kéo tay Diệp Cẩn Huy rời đi. Nhu Hảo tỏ ý muốn mời hai người lại nghe xong một khúc nhạc mới rời đi nhưng Diệp Cẩn Huyên từ chối. Nếu còn ở lại sẽ hại đại ca hại cả nàng ta nữa.
Khi hai người mở cửa phòng trùng hợp cũng nghe được cửa phòng bên cạnh mở. Thấy được người bước ra Diệp Cẩn Huyên có chút ngạc nhiên nhưng Diệp Cẩn Huy lại không có, vì hắn sớm đoán được rồi.
Không phải là trùng hợp đâu mà là Khương Văn nghe được tiếng đẩy cửa nên kéo Hình Trùng Xuyên cùng theo ra ngoài. Khương Văn vờ kinh hỉ nói không kịp suy nghĩ: “Thật trùng hợp, hai người hồi phủ sao? Ta cũng muốn đến gặp đại nhân chi bằng cùng đi.”
“Không được.” Diệp Cẩn Huyên cùng Diệp Cẩn Huy đồng thanh phản đối. Bọn họ là đi từ thông đạo ra làm sao có thể cùng hắn hồi phủ được. Còn chưa kể đến Diệp Cẩn Huyên còn đang vận nam trang a.
“Đại ca đưa ta đi dạo phố.” Ý nàng chính là không có hồi phủ nên không thể đi cùng hắn. Diệp Cẩn Huyên không chút do dự mà nói dối. Dù sao đời trước nàng cũng chưa từng dạo qua phố, đời này liền thử.
“Được vậy cùng đi, đúng lúc tại hạ cũng muốn mua chút đồ.” Khương Văn khẽ kéo khóe môi nhấc lên một nụ cười nhạt.
Diệp Cẩn Huy lắc đầu nhìn muội muội của mình. Dù đi đâu cũng không nên nói cho người khác biết chứ. Nàng lương thiện quá rồi, xem ra sau này hắn không thể để nàng cùng đám nữ nhân kia qua lại nhiều tránh bị nhiễm bẩn, bị hãm hại.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...