Trọng Sinh Tầm An - Hoàn
CHƯƠNG 13: HIỆN TẠI MỚI BIẾT
Tác giả: Luna Huang
Bước đến viện môn Diệp Cẩn Huyên đã nghe được tiếng nước nhỏ giọt rồi. Trong thời tiết khô hanh của mùa hạ mà ở Nghi Thủy viên lại có mùi hơi nước mát lạnh cứ như vừa mới mưa xong một trận to vậy. Không khí vô cùng tinh khiết.
Mùi hơi nước lạnh này được truyền đi theo không khí bao phủ cả Nghi Thủy viên khiến cả người Diệp Cẩn Huyên đều cảm thấy thư thái. Đời trước nàng còn chưa từng đến đây đâu. Đến khi Diệp Cẩn Huy bị đuổi đi thì Nghi Thủy viên cũng bị niêm phong nội bất xuất ngoại bất nhập.
Vừa thấy bóng dáng của Diệp Cẩn Huyên đã có một nha hoàn tiến đến cung kính hành lễ: “Nô tỳ Như Ý gặp qua tứ tiểu thư.”
Diệp Cẩn Huyên biết Như Ý, nàng ta cùng Cát Tường là nha hoàn thông phòng Tả thị cùng Hồ thị chọn cho Diệp Cẩn Huy. Nhưng theo nàng được biết thì Diệp Cẩn Huy chưa hề chạm vào hai người này, hắn thà rằng đến thanh lâu cũng không động vào các nàng dù chỉ một chút.
“Đứng lên đi.” Diệp Cẩn Huyên lạnh giọng nói. Tuy nói là có phần lựa chọn của Hồ thị nhưng nàng cũng biết được chuyện mà Tả thị đã muốn nhúng tay vào đều không phải chuyện tốt.
Như Ý được cho đứng lên hơi thẳng thắt lưng đầu vẫn cúi cung kính nói: “Thiếu gia đang đợi tứ tiểu thư ở trong thính tử, thỉnh người theo nô tỳ đến đó một chuyến.”
“Dẫn đường.” Diệp Cẩn Huyên bày ra bộ dáng nghiêm túc nhất có thể bước theo Như Ý. Đời trước nàng vì xem đám hạ nhân này bình đẳng với mình nên bị bọn họ khinh thường sau lưng. Nàng còn ngu ngốc không dám sai sử thậm chí còn làm việc giúp hạ nhân khiến bản thân còn bị kinh thường nhiều hơn nữa.
Diệp Cẩn Huy ngồi nửa nằm nửa ngồi trên nhuyễn tháp ăn đậu phộng. Hắn ngửa cổ lên thảy hạt đậu phộng vào miệng. Cát Tướng quỳ ở bên chân giúp hắn bóp chân.
Như Ý đưa Diệp Cẩn Huyên bước vào xong, hành qua lễ, bước đến bên cạnh Diệp Cẩn Huy vì hắn bóp vai. Cả Như Ý và Cát Tường đều mỹ mạo, dáng vóc đẫy đà khiến người không thể rời mắt. Đã như vậy còn dùng giọng cực kỳ nũng nịu mỗi khi ở gần Diệp Cẩn Huy để câu dẫn hắn nữa, chỉ là chưa bao giờ thành công.
“Đại ca tìm muội.” Diệp Cẩn Huyên bước đến trước mặt Diệp Cẩn Huy nhàn nhạt phun một câu.
Diệp Cẩn Huy biết Diệp Cẩn Huyên bước vào nhưng hắn không thèm nhìn một mắt đợi nàng mở lời trước hắn mới ngồi thẳng thắt lưng nhìn nàng: “Đến đây ngồi.” Tay hắn phất một cái ra hiệu cho Như Ý Cát Tường lui xuống.
Diệp Cẩn Huyên không từ chối trực tiếp đến nhuyễn tháp ngồi xuống. Chỗ nàng cách chỗ của Diệp Cẩn Huy một cái bàn nhỏ. Trên bàn có bày trà cùng đậu phộng.
Mắt thấy hai nha hoàn lui xuống hết Diệp Cẩn Huy lại nói tiếp: “Trước mặt của ta không cần giả trang nữa, làm như vậy không biết muội có mệt không, nhưng ta nhìn đến phát chán.”
Diệp Cẩn Huyên thụ sủng nhược kinh, hắn biết? Hắn làm sao biết? Trong đầu nàng lúc này hiện lên hai chữ ‘trọng sinh’ to tướng trong đầu. Ngoài suy nghĩ này ra nàng không hề nghĩ được suy nghĩ nào khác nữa.
—Phân Cách Tuyến Luna Huang – Vọng Thư Uyển—
Diệp Cẩn Huy thấy biểu tình của muội muội mình liền nhếch môi cười gian xảo. Hắn lại ngửa cổ lên nhai tiếp một hạt đậu phộng rồi mới nói:
“Lúc ta biết được còn một thân muội muội ở Trúc Huyền am có đến đó xem thử. Không ngờ muội hoàn toàn không có bị câm như phụ thân và mẫu thân nói. Ta còn nghĩ nếu phụ thân còn không mang muội về ta sẽ tung ra một ít tin đồn để hắn cho người đón muội trở về. Thật không ngờ hắn sớm một bước mất rồi.” Lúc đó hắn cũng muốn xuất hiện trước mặt nàng nhưng lại sợ nàng kinh hỉ nên bỏ qua ý nghĩ này mà lẳng lặng hồi kinh chờ đợi.
Câu này của Diệp Cẩn Huy giải được câu đố hai đời của Diệp Cẩn Huyên. Hóa ra gia đinh đó thấy nàng cũng không dám về bép mà mà tin đồn là do Diệp Cẩn Huy tung ra.
Lúc trước nàng biết có người tung tin nàng không bị câm cho Diệp Nghêu liền nghĩ là tên gia đinh đó không ngờ lại là Diệp Cẩn Huy. Cũng đúng thôi, làm gia đinh ai dám bép xép chuyện chủ tử chán ghét chứ.
Mà hắn nói như thế cũng chính là nói đã thấy qua con người thực của nàng ở Trúc Huyền am.
“Nếu đại ca đã nói thế muội cũng không giả bộ nữa, giả bộ mệt chết được.” Diệp Cẩn Huyên nói xong liền hơi cong lưng tự châm cho mình một tách trà nhỏ.
“Vậy mới là muội muội của ta.” Diệp Cẩn Huy cười ha ha tán thưởng: “Ngày mai ta đưa muội đến một nơi rất thú vị.”
“Không được.” Diệp Cẩn Huyên uống cạn tách trà liền quơ quơ tay từ chối: “Mai muội còn phải làm nhiều việc lắm không cùng đại ca đi chơi được.”
Đời trước hắn cũng đã mấy lần rủ nàng đi chơi nhưng đều bị nàng từ chối nên cũng không biết được hắn muốn rủ mình đi đâu. Nàng một lòng muốn ở nhà báo hiếu phụ mẫu, đến khi gặp được Đoan Mộc Chiến Phàm lại mơ mộng được làm thê tử hắn thế nên bỏ quên người thân huynh trưởng luôn thương yêu nàng này.
“Vậy ngày mốt?” Diệp Cẩn Huy nhớ lại chuyện xảy ra trong ngày hôm nay lại cho tiếp một lịch hẹn khác.
“Muội làm sao biết được, nhỡ ngày mốt lại phát sinh ra chuyện gì thì sao.”Diệp Cẩn Huyên cũng bắt đầu ăn đậu phộng không kiêng kỵ nữa.
Đời trước ngoại trừ trước mặt mọi người trên Trúc Huyền am nàng mới không giả bộ thôi đời này còn có Diệp Cẩn Huy cùng Diệp Cẩn Linh các nàng vậy.
“Quyết định ngày mai đi đi.” Diệp Cẩn Huy đưa tay sờ cằm suy nghĩ một lúc rồi nói: “Mai ta ở bên muội đảm bảo đám người kia sẽ không thể bắt muội làm gì nữa.”
Mắt của Diệp Cẩn Huyên mở to sáng lóng lánh cười: “Thật sao? Thật tốt quá, vậy muội ở đây tạ qua đại ca trước.” Mấy thứ đó đời trước nàng đã sớm thuộc đời này học làm gì nữa. Lại nói không muốn dây dưa với đám hoàng tộc tốt nhất là không nên tiến cung.
“Được rồi được rồi, không cần khách sáo với ta như vậy. Chỉ cần muội đi chơi cùng ta là được rồi, ta đảm bảo muội nhất định sẽ hài lòng.” Mắt của Diệp Cẩn Huy dấy lên vài tia thú vị.
Vài tia đó lại khiến cho sống lưng của Diệp Cẩn Huyên có chút lạnh. Nàng nuốt một ngụm nước bọt lấy can đảm hỏi: “Đại ca muốn đưa muội đi đâu?”
“Ngày mai sẽ biết.” Diệp Cẩn Huy trở về lại dáng nửa ngồi nửa nằm lúc nãy, lúc lắc cái chân, khóe môi nhếch cao.
“Ta cho người mang con cho nhỏ kia đến phòng của muội rồi đấy, không cần đi tìm nữa đâu. Thuốc cũng đặt sẵn rồi nhớ bôi không được để lại sẹo.”
“Ách, đa tạ đại ca.” Nàng thực sự là quên mất con chó nhỏ luôn rồi. Nên đặt tên cho nó là gì đây? Diệp Cẩn Huyên đảo mắt lòng vòng ngẫm nghĩ.
“Muội gọi nó là Vô Sự nhé.” Nàng vui vẻ nói, vô sự, suốt đời nàng cũng sẽ vô sự.
Diệp Cẩn Huy đối với cái tên Diệp Cẩn Huyên mới vừa nêu liền kinh ngạc không ít. Bao nhiêu cái tên hay không đặt vì sao lại đặt như vậy? Hắn cũng không hỏi nhiều: “Tùy muội.” Đã tặng cho nàng liền do nàng quyết định đi.
“Vậy không còn gì nữa muội về phòng đây.” Diệp Cẩn Huyên đứng dậy cáo từ.
Diệp Cẩn Huy liền nói: “Phòng của muội đối diện phòng ta, bảo Như Ý Cát Tướng dẫn đường đi.”
“Được, đại ca vãn an.” Diệp Cẩn Huyên nói xong lại giả trang bước ra ngoài.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...