Lục trưởng lão hít thở thật sâu để lấy lại sự bình tĩnh, nàng nghĩ nếu không cho Thu Sơn 1 bài học thì có lẽ hắn chẳng coi nàng ra gì a, nghĩ vậy khóe miệng nàng vểnh lên.
Thấy khóe miệng Lục trưởng lão, Thu Sơn cũng thấy rợn cả người, hắn cười cười nói:
- Lục trưởng lão, ta là vì học quyển sách ngươi đưa nên mới mệt mỏi quá mà ngủ quên, ngươi đừng...
- Vậy sách ta đưa ngươi đâu?
Thu Sơn còn chưa kịp nói xong thì Lục trưởng lão đã chen vào hỏi.
- Sách...
Thu Sơn ngó ngang ngó dọc, hắn nhớ rõ ràng hắn quăng nó ở đâu đó gần đây nhưng bây giờ không hề thấy nó đâu cả.
- Có phải quyển này không?
Lục trưởng lão lấy quyển sách đưa ra trước mặt hắn.
- Đúng nó rồi, cảm...
Thu Sơn chưa kịp nói cảm tạ thì nhìn gương mặt đang mỉm cười của Lục trưởng lão thì hắn thấy cửa địa ngục chưa bao giờ gần đến thế.
Lục trưởng lão cầm quyển sách gõ vào đầu hắn 1 cái thật mạnh, nàng quát:
- Ngươi còn dám nói vì học sách ta đưa mà ngủ quên, sách của ta bị ngươi ném qua 1 bên vậy mà còn dám nói dối ta, ngươi ăn phải gan hùm rồi đúng không???
- Lục trưởng lão, ngươi không tin ta?
Thu Sơn vẻ mặt vô tội nói.
Lục trưởng lão thấy vẻ mặt hắn thì càng muốn đánh hắn 1 trận:
- Tin ngươi??? Được, vậy ta hỏi ngươi Hoa Tam Hồi có hình dạng như thế nào, dược tính ra sao, dùng để làm gì?
Thu Sơn nghe vậy liền mỉm cười, đây là đố trẻ con sao?
Hắn tự tin đáp:
- Hoa Tam Hồi thường có màu vàng lá xanh dài 1 gang tay, Hoa Tam Hồi là 1 loại dược thảo có thể để luyện chế Tĩnh thần đan, đan dược chủ yếu để an thần, lưu thông khí huyết.
Lục trưởng lão nghe hắn nói thì nàng hơi ngạc nhiên, nhưng nàng chỉ cho rằng hắn ăn may mà thôi.
- Được, vậy Huyết Hữu Linh thì sao?
Lục trưởng lão tiếp tục hỏi hắn.
Vẫn thần sắc như vậy, Thu Sơn thậm chí không nghĩ ngợi liền đáp:
- Huyết Hữu Linh dài 3 tấc màu đỏ như máu, màu càng đậm thì tuổi của nó càng lớn, Huyết Hữu Linh là 1 trong các thảo dược luyện chế Tiên Thiên Đơn, Huyết Hữu Linh cũng có 1 chút độc tính nhưng nếu phối đúng dược liệu thì sẽ không có vấn đề gì.
Lần này thì Lục trưởng lão thật sự phải thay đổi suy nghĩ về hắn, nàng vẫn tiếp tục hỏi thêm năm mươi mấy loại dược thảo nữa nhưng loại nào hắn cũng có thể trả lời thậm chí còn có 1 số điều nàng còn chưa được biết.
- Ngươi... ngươi rõ ràng biết nhiều hơn những gì được ghi trong cuốn sách này, sư phụ ngươi là ai?
Lục trưởng lão lúc này kiêng dè nhìn Thu Sơn, nàng nghĩ Thu Sơn là đệ tử của 1 cao nhân nào đó chứ 1 tên tiểu tử như hắn không thể nào am hiểu dược thảo trên cả nàng được, càng nghĩ nàng càng thấy lo ngại Thu Sơn, nàng lo ngại mục đích của hắn khi đến Thiên Sơn tông là có ý đồ gì.
Thu Sơn thấy vẻ mặt của nàng bình tĩnh đáp:
- Thật ra từ nhỏ ta đã được 1 vị tiền bối chỉ dạy về dược thảo, nhưng ta lại không hề thích thú việc này cho lắm nên lão tiền bối chỉ dạy ta 1 chút thôi, nếu như ta chuyên tâm học tập thì có lẽ Lục trưởng lão đây còn phải bất ngờ nhiều hơn a.
- Hệ thống không phải lão tiền bối.
Thu Sơn vừa nói xong thì âm thanh hệ thống vang lên.
Thu Sơn hắn nhíu mày, chỉ là mượn danh 1 chút thôi mà ngươi có cần như vậy không? Nghĩ thì nghĩ vậy thôi chứ lão tiền bối Thu Sơn nói quả thật làm gì có chứ, chỉ là lí do hắn bịa ra để Lục trưởng lão không suy nghĩ nhiều về hắn thôi.
- Thì ra là vậy, cái tên tiểu tử ngu ngốc ngươi sao không chăm chỉ học tập chứ? Thật không thể hiểu nổi ngươi.
Trong khi Thu Sơn còn sợ Lục trưởng lão không tin thì nàng lúc này còn mắng hắn ngu ngốc, nàng đối với Đan đạo thật sự 1 lòng a.
Thu Sơn giả bộ thở dài nói:
- Haiz, ta không hứng thú, chuyện cần làm bây giờ là ta phải nâng cao cảnh giới lên trước đã.
- Nâng cao cảnh giới? Để làm gì chứ?
Lục trưởng lão thắc mắc.
Thu Sơn nghe xong thì mặt hắn không còn chút nào giả dối cả, hắn cực kì nghiêm túc đáp:
- Để trả thù.
Lục trưởng lão nhìn hắn như vậy cũng đoán được phần nào, nàng chỉ nói 1 câu:
- Nếu đã như vậy, ngươi có thể trở về với Hồ trưởng lão, ta giữ ngươi lại cũng không có ích gì.
Thu Sơn không ngờ nàng đúng là muốn chỉ dạy hắn thật, thế mà ban đầu hắn còn nghĩ xấu về nàng, nhưng bây giờ có về đó hay không cũng không quan trọng lắm, thậm chí ở lại hắn còn có thời gian vào hệ thống luyện tập.
Thu Sơn lắc lắc đầu nói:
- 6 tháng là 6 tháng, ngươi cần gì cứ việc sai khiến ta, ta là tạp dịch của ngươi mà.
Lục trưởng lão khó hiểu nhìn hắn, nàng đúng là chưa bao giờ thấy loại người như này cả, đến cả nàng cũng không thể hiểu nổi suy nghĩ của hắn.
- Tùy ngươi, nhà bếp nằm bên trái trong biệt viện, ngươi có thể dùng nó nhưng đừng có phá hỏng cái gì ở đó, tuy ta không dùng nhưng có người khác dùng.
Lục trưởng lão lại như cũ, lời chưa nói hết đã không thấy người đâu rồi, Thu Sơn mỉm cười tung tăng chạy vào bếp, cần làm gì thì để sau bây giờ hắn cần ăn no đã a.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...