Khoảng 1 nén hương trôi qua, Thu Sơn và Hoa Y Liên bước từ trên lầu xuống, Thu Sơn mặt hắn vẫn cứng như khúc củi vậy, còn Hoa Y Liên thì rạng rỡ hẳn lên, sau khi xuống liền gọi mấy tên tiểu nhị ra nói:
- Các ngươi đi làm vài món ăn mang ra, ta muốn ngồi cùng mấy vị ở đây.
Mấy tên tiểu nhị không dám trái lệnh lập tức xuống bếp chuẩn bị.
- Bà chủ, ngươi vẫn nên chờ dịp khác thì hơn.
Thu Sơn ngồi xuống ghế nói.
Ý Thu Sơn là họ đã không còn chỗ trống nữa rồi, chiếc bàn hình vuông chỉ có 4 cái ghế dài, Lệnh Hồ Xung cùng Yên Tử ngồi chung 1 cái, Hoàng Mạc Tà ngồi 1 cái, Hàn Gia Lâm ngồi 1 cái, còn Thu Sơn hắn vừa ngồi xuống cái cuối cùng a.
- Thu Sơn đệ đệ ngươi nói sai rồi.
Hoa Y Liên không quan tâm đến lời Thu Sơn nói, nàng mỉm cười nói rồi ngồi xuống cạnh Thu Sơn.
- Ngươi...
Thu Sơn hắn không nghĩ tới Hoa Y Liên sẽ làm như vậy, hắn liền đứng bật dậy.
Thu Sơn hắn thực chất là 1 thanh niên, chỉ là bị che lấp bởi thân xác này thôi, thấy Hoa Y Liên làm vậy, hắn chỉ bật dậy theo phản xạ tự nhiên a.
Thấy hành động của Thu Sơn, Hoa Y Liên có chút bực tức nói:
- Xú tiểu tử, người khác muốn ta còn không ngồi cùng, ngươi làm vậy là có ý gì, chê ta xấu sao?
- Xú tiểu tử gọi ai đấy?
Thu Sơn hờ hững nói.
- Gọi ngươi đấy.
Hoa Y Liên bực tức đáp.
- Ngươi hiểu tại sao ta không ngồi cùng ngươi rồi chứ? Lớn như vậy rồi còn nhận là xú tiểu tử, thúi thật a.
Thu Sơn lắc lắc đầu nói.
- Phì...
4 người Thiên Sơn tông rất muốn cười nhưng họ kiềm chế a.
- Tiểu súc sinh ngươi dám lừa ta!!!
Hoa Y Liên lúc này cũng nhận ra mình mắc bẫy của Thu Sơn liền nổi giận quát.
- Tiểu súc sinh gọi ai đấy?
Thu Sơn không quan tâm nàng nổi giận, hờ hững nói tiếp.
- Gọi...
Hoa Y Liên dừng lại, suýt chút nữa nàng bị Thu Sơn gài lần nữa a.
Thu Sơn thấy Hoa Y Liên dừng lại, hắn chỉ chỉ tay vô mặt mình, bộ dáng cực kì muốn ăn đòn.
- Ha ha ha, Thu Sơn, ta không ngờ người là người hài hước như vậy, ha ha.
Yên Tử lúc này cười phá lên, nàng thật sự không ngờ 1 tên tượng gỗ như hắn lại hài hước như vậy.
Thu Sơn cũng chợt nhận ra, hắn đã quay lại 1 chút con người trước kia.
Hắn chợt mỉm cười 1 chút rất nhanh sau đó ngồi xuống cạnh Hoa Y Liên, nói:
- Ta nói trước, hôm nay ta không chấp nhặt với ngươi, nhưng sau này muốn người khác ngồi cùng thì nên tắm rửa đi a.
- Ngươi...
Hoa Y Liên lúc này chỉ muốn 1 chưởng đánh chết Thu Sơn, từ nhỏ đến giờ chưa lần nào nàng bị trêu đùa như vậy cả.
- Đồ ăn tới rồi đây?
2 tên tiểu nhị mang đồ ăn từ trong bếp chạy ra bày lên bàn rồi sau đó lui xuống bếp.
- Lần này không có mê dược nữa chứ hả xú tiểu tử?
Thu Sơn gắp 1 cọng rau lên nhìn nhìn Hoa Y Liên hỏi.
- Ta cho ngươi mê dược này, ta cho ngươi xú tiểu tử này!!!
Hoa Y Liên tức giận cóc đầu hắn 2 cái.
- Mọi người tự nhiên.
Thu Sơn nói rồi bỏ cọng rau vào miệng.
Sau đó mọi người vừa ăn vừa trò chuyện vui vẻ, Hoa Y Liên hỏi thăm mới biết được Thu Sơn được họ cứu từ Đại Ngàn Sơn Lâm, hắn cùng họ đến Thiên Sơn tông để khảo nghiệm làm đệ tử.
- Bà chủ, vài ngày trước bọn ta đến Đại Ngàn Sơn Lâm cũng trọ tại đây, tại sao ngươi lại không ra tay?
Lệnh Hồ Xung thắc mắc.
Hoa Y Liên nghe vậy chỉ mỉm cười rồi nhìn Thu Sơn, thấy vậy mọi người cũng nhìn hắn.
- Tất nhiên Liên bà bà biết các ngươi là người Thiên Sơn tông nên muốn các ngươi lơ là cảnh giác, nhưng không ngờ các ngươi lại thiếu cảnh giác như vậy, nếu sớm biết các ngươi như vậy Liên bà bà đã ra tay từ sớm rồi.
Thu Sơn vừa ăn vừa nói.
4 người Thiên Sơn tông gật gù, họ đã hiểu rồi a.
- Bà bà cái đầu ngươi!!!
Hoa Y Liên nổi giận đùng đùng, cóc vào đầu hắn 1 cái thật mạnh.
- Ăn nhanh đi, chúng ta còn phải qua chỗ Hân Hân xem 1 chút.
Thu Sơn đau đớn nói.
4 người Thiên Sơn tông gật đầu rồi tiếp tục ăn, họ còn muốn nghe quyết định của Hân Hân như thế nào a.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...