Liễu Nhị Long tựa hồ đã quên mất đại sư, chỉ trong một đoạn thời gian ngắn biểu hiện ra bản tính hào sảng, chiêu đãi đoàn người Sử Lai Khắc học viện ăn trưa, đối với sự nghi hoặc của mọi người thì nhất nhất giải thích.Sau đó, lại dẫn mọi người đi thăm thú một vòng Lam Phách học viện, cuối cùng mới an bài chỗ ở cho mọi người tại giáo sư ký túc lâu trong học viện.Về vấn đề đối đãi như thế nào, Liễu Nhị Long trực tiếp giao cho Phất Lan Đức.Dù sao, bắt đầu từ ngày mai học viện này cũng đổi tên thành Sử Lai Khắc, không còn là Lam Phách học viện nữa.
Trong ngày hôm nay, từ sáng sớm đã phải chịu sự sỉ nhục cùng tâm trạng phẫn nộ, sau khi tới đây mọi thứ đều tốt đẹp trở lại.
Đối với đoàn người Sử Lai Khắc học viện mà nói, quả thật là có chút vô cùng thoải mái.
Bữa cơm chiều, Phất Lan Đức cũng không có đưa ra yêu cầu quá thịnh soạn như bữa trưa, mọi người rất nhanh đều đã dùng bữa xong.
Phất Lan Đức nói: "Hôm nay mọi người đều mệt mỏi rồi, cũng nên sớm trở về nghỉ ngơi đi.
Ngày mai sợ rằng chúng ta bắt đầu phải bận rộn rồi đó."Vừa mới có một hoàn cảnh sống mới, bất luận là các vị sư phụ hay là chúng đệ tử của Sử Lai Khắc học viện cũng cần phải có một thời gian làm quen.Càng huống chi Liễu Nhị Long đã trực tiếp đem học viện giao cho Phất Lan Đức.
Đối với điều này, Phất Lan Đức cũng không có chút nào khách khí với Liễu Nhị Long.
Điều này hắn biết là Nhị Long muội cố ý làm vậy, có lẽ trong lòng Liễu Nhị Long đây chính là một sự bồi thường, nhưng hắn lại như trước không có cách nào cự tuyệt Liễu Nhị Long, tựu giống như từ trước tới giờ không cách nào cự tuyệt yêu cầu của nàng.
"Tiểu Tam, theo ta ra ngoài một chút." Đại sư không dám tiếp tục cùng Liễu Nhị Long đối mắt, vội vã đứng lên, gọi Đường Tam cùng hắn đi ra ngoài.
"Nga." Đường Tam đáp ứng một tiếng, đứng dậy theo đại sư ra ngoài.
Liễu Nhị Long tựa như không trông thấy đại sư đi ra ngoài, từ trên bàn cầm lấy chiếc khăn ăn lên ưu nhã lau miệng.
Phất Lan Đức trên mặt nở nụ cười, "Ngươi không sợ hắn sẽ lại bỏ chạy sao?"
Liễu Nhị Long nhìn về phía Phất Lan Đức đồng dạng cũng nở một nụ cười, chỉ là trong nụ cười mang theo vài phần thú vị, "Phất lão đại, ngươi cho rằng để cho ta lại nhìn thấy hắn, hắn còn có khả năng trốn thoát nữa hay sao? Lần này, cho dù có phải dính hắn lại, ta cũng muốn đem hắn dính chặt bên thân ta."
Đi ra khỏi thực đường, đại sư trực tiếp hướng tới sâm lâm, hắn luôn luôn thích thực vật, nhất là trong những khu rừng tĩnh mịch.
“Thiết thúc đi theo tiểu Tam đi, Độc Cô Bác lát nữa đến đấy cho hắn chút giáo huấn đi để hắn khỏi tổn thương tiểu Tam, lát nữa thúc cứ nghe theo tiểu Tam là được.” Đường Phong truyền âm cho Đường Thiết, Đường Thiết gật đầu âm thầm đi theo.
Đường Tam thủy chung đi theo phía sau đại sư, cái gì cũng không có hỏi, chỉ lẳng lặng làm bạn với sư phụ mình.
Hắn có thể cảm giác được, tâm tình của đại sư rất phức tạp.
Phía sau vào lúc này, lựa chọn để cho sư phụ một chút yên tĩnh so với việc gạn hỏi sự tình hẳn là tốt hơn rất nhiều.
Tiến vào trong rừng, nhiệt độ so với bên ngoài rõ rang là thấp hơn vài phần.
Không khí nhẹ nhàng khiến cho đại sư tinh thần rung lên, tựa hồ ngay cả tâm tình cũng trở nên thư thái vài phần.
Dừng chân, đại sư chuyển hướng nhìn về phía Đường Tam, nhàn nhạt nói: " Tiểu tam, người có phải là muốn hỏi, ta cùng với nhị long cuối cùng là có quan hệ như thế nào, tại sao lại phải giống như bây giờ, tại sao sao ta phải tránh nàng suốt 20 năm có phải không?"
Đường Tam gật đầu.
Đại sư thở dài một tiếng: " Ta nói cho ngươi nghe chuyện xưa vậy."
" Hơn 20 năm trước, một gã thanh niên xuất than từ danh môn, bởi vì bản thân võ hồn sinh ra biến dị khác thường mà thay đổi, không có năng lực kế thừa võ hồn truyền thừa của bổn môn mà bị gia tộc sở viện bài xích.
Vì để chứng minh bản than mình, hắn khổ học và nghiên cứu thật sâu về phương diện hồn sư, mong có một ngày có thể bằng vào hiểu biết để cho thế nhân chấp nhận chình mình.
Trong khi hắn ở bên ngoài, gặp một hồn sư trẻ tuổi cùng chí hướng, hai người quyết định cùng nhau đặt chân vào hồn sư giới.
"Có một ngày, khi bọn họ liệp sát hồn thú tại một mảnh hồn thú sâm lâm thì gặp một cô gái xinh đẹp.
Với tính cách hoạt bát sang sảng, cô gái rất nhanh thu hút sự chú ý của hai gã thanh niên.
Ba người trở thành bạn tốt của nhau.
Đội ngũ vốn chỉ có hai người giờ cũng gia tăng trở thành ba người."
"Theo thời gian, hai gã thanh niên đều nảy sinh tình cảm với cô gái có vũ hồn hỏa long.
Nhưng vì tình cảm huynh đệ, ai cũng không muốn để người khác nhận ra.
Nhất là gã thanh niên, vì võ hồn bản thân biến dị mà không thể trở thành cường đại nên càng chôn chặt tình cảm tận sâu trong đáy lòng.
Bởi vì ba người trong lúc phối hợp mà ngẫu nhiên phát hiện chuyện ngoài ý muốn, có thể thi triển một loại võ hồn dung hợp kĩ cường đại.
Bằng vào thực lực của bản thân, bọn họ dần dần khẳng định thanh danh của hoàng kim thiết tam giác trong giới hồn sư.
Nói đến đây, đại sư thở dài một tiếng," cảm tình là phải theo thời gian mà tích lũy.
Che giấu càng sâu, đôi khi ngược lại càng làʍ ŧìиɦ cảm gia tăng mãnh liệt.
Tuổi của ba người dần tăng lên, theo đó tình cảm càng sâu sắc.
Rốt cục có một ngày, người thanh niên thực lực không hề tầm thường không dằn được sự hành hạ của nội tâm, đem tình cảm nung nấu bấy lâu hướng tới cô gái thổ lộ.
Nhưng điều khiến bọn họ không ngờ tới chính là: đối với bọn họ, cô gái vốn biết cả hai đều có tình cảm với chính mình.
Nhưng lại sợ nói ra lựa chọn của mình sẽ khiến người kia bị tổn thương nên vẫn im lặng.
Lời thổ lộ của thanh niên đã khiến cô gái không thể trốn tránh được nữa.
Cô gặp mặt cả hai người thanh niên và nói ra người mình thích chính là thanh niên có vũ hồn biến dị khiến thực lực thấp kém nhưng bằng vào nghị lực và cố gắng phi thường đã nắm được những tri thức và lí luận vô cùng to lớn."
"Ngươi hẳn là đoán được, cô gái đó chính là nhị long, mà hai gã thanh niên chính là ta và Phất Lan Đức.
Đến bây giờ ta vẫn còn nhớ vẻ mặt Phất Lan Đức lúc ấy cực kì thất vọng, còn tim mình thì đập rất nhanh.
Trong khoảnh khắc đó, ta đột nhiên cảm giác được một niềm hạnh phúc chưa từng có.
Nhưng ta và Nhị Long đều không muốn thương tổn Phất Lan Đức.
Nhất thời, cả ba người đều trở nên trầm mặc.
Sự việc cứ như vậy trôi qua được vài ngày, không khí ảm đạm và chán nản khiến ta có chút cảm giác hít thở không thông.
Rốt cục, Phất Lan Đức đã chấp nhận.
Vốn là người lớn tuổi nhất trong số chúng ta, hắn nói muốn ba chúng ta kết thành huynh muội, mà nhị long chính là đệ muội của hắn.
Đường Tam nhịn không được nói: " Phất Lan Đức viện trưởng thật sự là người tốt.
Có lẽ đây là kết cục tốt nhất"
Đại sư gật đầu, " Lời Phất Lan Đức nói cả đời ta cũng không quên được.
Hắn nói hắn đã mất đi người yêu, tuyệt không muốn mất đi huynh đệ và muội muội của chính mình.
Y chúc phúc cho chúng ta đích xác là phát ra từ nội tâm."
Đường Tam nghi hoặc nói: " Đã như vậy, ngài và Nhị Long hẳn là có điều kiện để ở bên nhau mới đúng.
Tại sao lại phải …"
Đại sư cười khổ nói: " Nếu hết thảy đều thật sự thuận lợi như vậy thì sẽ không có phát sinh chuyện xưa.
Và có lẽ con của chúng ta so với người còn nhiều tuổi hơn.
Nhưng không biết có phải lão thiên trêu cợt hay không mà đem chuyện của chúng ta hết thảy đều phá hư."
" Ta nhớ rõ rang đêm hôm đó thật sự là đặc biệt.
Phất Lan Đức làm chủ hôn cho chúng ta.
Ta và Nhị Long rốt cục cũng thành hôn.
Chúng ta khi đó cái gì cũng không có, không có thân hôn bằng hữu chúc phúc, quy mô hôn lễ cũng không được hoành tráng, nhưng cũng khi đó, chúng ta đều cảm nhận được một niềm hạnh phúc vô cùng.
Chỉ cần ta và Nhị Long có thể ở cùng một chỗ, tất cả những cái khác có quan hệ gì đây chứ?"
"Chúng ta ba người cùng nhau, đồng thời uống rượu, Phất Lan Đức chuẩn bị hướng chúng ta cáo từ, định chính mình đi ra ngoài.
Đột nhiên có vài người xuất hiện, mà mấy người này ta đều biết.
Người cầm đầu chính là nhị thúc của ta, một trong hai gia chủ của long gia tộc, Lam Điện Phách Vương Long Ngọc La Miện.
Lúc ấy sự xuất hiện của hắn đã khiên ta cực kì kinh ngạc hòa lẫn vui mừng.
Ta đang trong khoảnh khắc vô cùng mừng rỡ, mà những người vừa tới lại là thân thích và thúc thúc của ta.
Lập tức ta trở nên rất cao hứng, đưa bọn họ đến phòng tân hôn của chúng ta."
Nói đến đây, đại sư tâm từng rõ rang trở nên vô cùng kích động, " Nhưng mà không ai nghĩ đến, nhị thúc đến không phải tới tìm ta, mà chính là Nhị Long."
"Cái gì? Tại sao?" Đường Tam giật mình hỏi.
Đại sư tiếp tục nói: " Tại trước khi chúng ta kết hôn, ta cùng Nhị Long, Phất Lan Đức trên đại lục trở thành bằng hữu, chưa từng bao giờ hỏi về thân thế của đối phương.
Đó là việc riêng tư của mỗi cá nhân.
Ta bởi vì gia tộc sở viện nên không nói, phất lan đức xuất thân từ gia đình bần dân, mà Nhị Long cũng chưa bao giờ chủ động nhắc qua về thân thế của mình.
Mục đích mà vị nhị thúc này của ta tìm tới chính là làm thân hôn (người bên nhà gái).
Nhị long, nhị long chính là nữ tư sinh (con gái riêng)của y."
Đường Tam giật mình mở trừng cả hai mắt.
Ý trời trêu người.
Khó trách sư phụ lại lựa chọn rời đi.
Tất cả chuyện này, hết thảy đúng là hắn rất không công bình.
"Khi ta đối với nhị thúc xưng hô, vẻ mặt nàng cũng trở nên trắng bệch.
Khi ta không tin tưởng mà hỏi nàng.
Khi nàng gật đầu, ta chỉ cảm thấy giống như tình thiên phích lịch (Lửa đạn rợp trời - tức là mắt nổ đom đóm).
Ta như thế nào cũng không nghĩ tới, người phụ nữ mình yêu thương, lại chính là đường muội của ta."
Nước mắt không thể khống chế dần lăn trên khuôn mặt của đại sư.
Hai mươi năm, quá khứ đã trôi đi hai mươi năm, mà khi hồi tưởng lại tình cảnh đó, đại sư cũng vĩnh viễn không thể phai nhạt đi.
Từ mừng rỡ khi được cùng người yêu thương ái luyến, chợt biến thành đại bi ai.
Đó là biết bao thống khổ?
Mang theo thanh âm nghẹn ngào, đại sư ánh mắt mờ mịt, lúc ấy, Nhị thúc đã thấy trang phục trên người chúng ta liền hiểu đuợc tất cả.
Câu đầu tiên hắn nói chính là: " Sao lại thế này? Ngươi tại sao lại có thể gả cho tên phế vật này?" Ta vồn tưởng rằng nhị thúc đối với ta không tệ, cũng sẽ không giống những tộc nhân khác xem ta như vậy.Cho đến lúc đó, ta mới biết là mình đã nhầm rồi, nguyên lai, hắn như trước đối xử với ta như với một phế vật."
"Sau ta mới được biết, Nhị Long là do nhị thúc ta cùng với một nữ sinh tử sở viện phong lưu sinh ra.
Bởi vì xuất thân của mẫu thân Nhị Long, nhị thúc không dám mang nàng về nhà.
Trong khi Nhị Long ở bên ngoài, mẫu thân của nàng đã mang bệnh qua đời.
Nàng không mang họ của nhị thúc mà mang họ của mẫu thân nàng.
Nhưng tên của nàng là Nhị Long.
Mẫu thân nàng vì phụ thân nàng mà đặt tên như vậy.
Tên húy của nhị thúc ta chính là Nhị Long."
"Không đúng, sư phụ.
Nếu Nhị Long tiền bối đúng là đường muội của ngài, vậy vũ hồn hẳn là cùng với gia tộc truyền thừa của nàng giống nhau, chính là Lam Điện Phách Vương Long mới đúng.
Chẳng lẽ vũ hồn của Nhị Long tiền bối cũng là …"
Đại sư gật đầu," Đúng vậy, vũ hồn của Nhị Long cũng là biến dị, chỉ có điều nàng không trở nên nhỏ yếu mà trở nên cường đại, mà còn là một vũ hồn rất cường đại.
Lôi điện biến dị có chỗ gần giống với ngọn lửa.
Đây chính là nguồn gốc của vũ hồn Hỏa Long của nàng.
Chúng ta lúc đó chính là do xảo hợp mà tạo thành bi kịch này."
"Lúc ấy, ta chạy ra ngoài như phát điên.Khi đó ta thậm chí nghĩ tìm đến cái chết.
Nhị Long muốn đuổi theo ta, nhưng lại bị Nhị thúc mạnh mẽ kéo lại.
Nếu không có Phất lan Đức đuổi theo ngăn ta tự sát, có lẽ đã chẳng có đại sư ta như bây giờ."
Đường Tam không có gì nữa.
Lúc này ngay cả hắn cũng chìm trong thế giới nội tâm đầy bi thương của đại sư.
Bọn họ cũng không biết, cách hai người không xa còn một người khác cũng đang lệ đẫm khuôn mặt, đang không tự chủ nhìn về phía họ.
" Ta còn có thể như thế nào được nữa? Mặc dù bỏ đi ý định tự sát, nhưng trong thâm tâm, Nhị Long là cả sinh mệnh của ta.
Ngươi cũng thấy được, ta cũng không được tính là anh tuấn, cũng không có thực lực cường đại.
Nhưng nàng đã chọn ta mà bỏ qua Phất Lan Đức, một người vĩ đại hơn ta rất nhiều.
Ta chính là như vậy yêu người con gái đáng yêu đó, nhưng trớ trêu thay lại trở thành đường muội của chính mình.
Cái loại thống khổ này, thật đúng là thường nhân không thể tưởng tượng nổi.
Cuối cùng, chán nản và thoái chí, ta chỉ có thể lựa chọn trốn tránh.
Ta không có để cho Phất Lan Đức đi theo.
Một mình ta cứ như vậy lặng yên mà rời đi."
" Nhưng sau đó, nghe được tin tức từ Phất lan đức nói Nhị Long và nhị thúc của ta sau khi trở về gia tộc đã có mâu thuẫn, dường như đang tìm kiếm ta.
Ta cũng rất muốn đến gặp nàng, nhưng mà ta không thể.
Ta không thể hủy đi danh dự của nàng được."
" Huynh muội kết hợp.
Chuyện tình này thế nhân không thể chấp nhận.
Cho dù là ta không để bụng, nhưng Nhị Long lại là nữ nhân, ta làm sao có thể để cho nàng chịu điều tiếng như thế này được chứ.
Càng huống chi ta chỉ là một phế vật vô dụng, Nhị Long cùng ta một chỗ, ta thậm chí ngay cả năng lực bảo vệ nàng, người con gái ta yêu cũng không có.
Nàng vốn là không nên thuộc về ta."
"Một năm trôi qua, ta thậm chí còn không dám nghe tin tức về Nhị Long nữa.
Ta sợ chính mình không nhịn được sẽ đi tìm nàng.Bất tri bất giác, ta chỉ có thể dồn hết tâm lực của chính mình vào việc nghiên cứu vũ hồn.
Cho đến khi gặp được ngươi, nội tâm của ta mới một lần nữa sống dậy.
Đem toàn bộ tinh thần kí thác lên người ngươi, mấy năm nay ta mới có cảm giác dễ chịu hơn một chút.
Ta biết Phất Lan Đức dám chắc là biết Nhị Long ở nơi này.
Hắn cũng không phải là loại người qua loa đại khái, làm việc cẩu thả, nếu không sự tình vừa rồi, ngay tại Thiên Đấu hoàng gia học viện chịu đả kích như vậy, như thế nào lại một lần nữa chọn một học viện khác như thế chứ? Chỉ có điều lúc ấy ta cũng không có nghĩ nhiều như vậy.
Gặp lại Nhị Long, sẽ chỉ làm ta càng thêm thống khổ.
Nhị Long thực lực quá mạnh mẽ so với ta.
Lần này cho dù muốn ly khai nơi này để tránh buồn đau cũng chỉ sợ khó mà làm được."
Đường Tam nhìn đại sư, khóe mắt đã có chút ươn ướt.
Đúng vậy, lão thiên đối với sư phụ thật là không công bình.
Tước đoạt cường đại võ hồn kế thừa còn chưa tính, vậy mà ngay cả hắn cùng với người yêu thương ở bên nhau cũng bị phá hư.
" Sư phụ, ánh mắt của người đời thực sự là quan trọng như vậy sao? Ai nói ngài là phế vật? Trong lòng ta, ngài mới là một hồn sư vĩ đại nhất.
Tri thức cùng với sự hiêu biết cũng là lực lượng, có ai dám nói tại phương diện tri thức về phương diện vũ hồn có thể hơn được ngài? Không ai có thể.
Sư phụ, ngài thật đúng là … Nhị Long a di đợi ngài nhiều năm như vậy đều không có lựa chọn người khác, đối với ngài thâm tình như vậy, nếu ngài lại trốn tránh như vậy sẽ chỉ làm hai người đều thống khổ.
Dù là ngài thật sự để ý ánh mắt của người đời, thì ngài cũng có thể mang theo nàng mà cao chạy xa bay."
Đại sư thống khổ lắc đầu, " Không, như vậy đối với Nhị Long thật là không công bình.
Tiểu tam, yêu một người, không nhất định là phải giành được người đó.
Ta đổi lại càng hi vọng nàng có thể có một cuộc sống hạnh phúc"
Lúc này Đường Tam dường như quên đi thân phận đệ tử.
Nhìn đại sư u sầu làm lòng hắn mụ mẫm, không khỏi lên tiếng: "Ngài trốn tránh như vậy, Nhị Long a di có thể hạnh phúc sao? Nàng nếu như hạnh phúc, tại sao phải xướng ra một ca khúc bi thương như vậy? Tại sao lại vừa nhìn thấy ngài nàng lại bật khóc? Nàng thậm chí còn không dám nói chuyện với ngài, chỉ sợ khiến ngài khó xử.
Ngài thật sự là đáng hổ thẹn.
Ánh mắt người đời thì sao? Nhị long a di còn không sợ, ngài sợ gì chứ? Ngài hẳn là phải cùng nàng ở bên nhau, cùng nhau dũng cảm đối mặt, phá vỡ hết thảy chướng ngại.
Chứng mình với gia tộc của ngài, chứng minh với tất cả mọi người rằng hai người yêu nhau cũng không có gì sai cả.
Đường huynh muội mặc dù huyết thống gần nhau, nhưng thật sự là không thể ở bên nhau hay sao? Sư phụ, ngài không phải chỉ là sợ Nhị Long a di ở bên ngài sẽ phải chịu khổ.
Ngài không dám tiếp nhận sự thật này còn vì ngài đang tự ti."
Đại sư ngơ ngác nhìn Đường Tam, môi ông run rẩy, có chút không nói thành lời.
Mặc dù hắn và Phất Lan Đức giống nhau, đều là nam nhân trong lòng luôn có ý chí kiêu hãnh.
Nhưng mà đúng vì hắn vũ hồn chỉ là bậc thấp nên sâu thẳm trong nội tâm sinh ra cảm giác tự ti.
Phất Lan Đức cùng Nhị Long đều không dám nói về đau đớn trong lòng của hắn.
Lúc này Đường Tam tuy kích động mà nói ra, nhưng lại nói đúng điểm yếu đó.
" Hắn nói rất đúng.
Ngươi tại sao lại phải tự ti? Ngàn vạn người nói người là phế vật thì như thế nào? Chỉ cần Nhị Long ta thấy ngươi như vậy là đủ rồi.
Tiểu cương, ngươi thật sự không rõ sao? Nếu ta quan tâm đến quan hệ thân hôn, ta sao phải tìm ngươi như vậy? Tại sao vẫn phải thống khổ như thế này?"
Sau lưng Đường Tam và tiểu cương không xa, nhị long chậm rãi đi ra.
Nước mắt không ngừng từ khuôn mặt nàng chảy xuống.
Nhìn đại sư, Nhị Long kiên định bước từng bước lại gần.
Khuôn mặt kiều diễm như ánh sáng chói lòa.
Lúc này đây, đại sư rốt cuộc không trốn tránh ánh mắt của Nhị Long nữa.
Nhìn nàng, bước từng bước đến gần, tim đại sư rõ rang đang đập nhanh hơn.
Bao cảm xúc chôn chặt trong nội tâm bấy lâu đang từ từ mở ra.
Hai mươi năm che đậy, bức bình phong đã không thể ngăn cản được mối thâm tình tại sâu thẳm trong nội tâm.
Đường Tam yên lặng lui về phía sau, từ từ tiến vào khu rừng.
Hắn biết lúc này không nên quấy rầy bọn họ.
Nội tâm hắn cũng hướng tới đại sư mà âm thầm chúc phúc.
Sư phụ thường xuyên toát ra tâm trạng cô đơn, hắn làm sao có thể không thấy.
Lúc này, ngọn nguồn đều đã tỏ, nếu có thể hóa giải, để đại sư và nhị long có thể thật sự đến được với nhau.
Đối với song phương bọn họ, kết cục như vậy là tốt nhất.
Khu rừng u ám yên lặng, Đường Tam cũng không có vội vã trở về, chỉ là tại trong khu rừng lẳng lặng mà đi.
Không biết tại sao, nghe xong chuyện xưa của đại sư và Nhị Long, trong đầu hắn đột nhiên nhớ tới Tiểu Vũ.
Tâm tính của hắn cũng không phải là của một đứa nhỏ mười ba tuổi, mà đã là tâm tình của một gã trung niên.
Tiểu vũ cũng là muội muội của chính mình.
Địa vị của nàng trong lòng mình rốt cuộc là như thế nào? Từ khi quen biết Tiểu Vũ, đây là lần đầu tiên nội tâm Đường Tam nổi lên vấn đề này.
Nếu chuyện của chính mình và Tiểu Vũ cũng giống như chuyện của Đại Sư và Nhị Long thì bản thân sẽ phải giải quyết như thế nào? Đường Tam phát hiện tâm tình của chính mình lúc này cũng có chút mờ mịt.
Không khí chung quanh đột nhiên có chút lạnh leo, Đường Tam cơ linh nhạy bén, đột nhiên rùng mình một cái, không khỏi nhíu mày kì quái.
Hồn lực đột phá ba mươi cấp, huyền thiên công của hắn cũng đã tu luyện tới đệ tứ trọng, đã tới cảnh giới nóng lạnh bất xâm.
Vỗn dĩ cái nóng của mùa hè và cái lạnh của mùa đông không thể ảnh hưởng tới Đường Tam.
Huống chi đây lại vẫn là đang mùa hè, như thế nào lại có cảm giác lãnh lạnh thế này chứ?
Mà ngay lúc này, Đường Tam đột nhiên đứng lại.
Ngay tại hơn ba thước trước mặt hắn không biết khi nào đã xuất hiện một người toàn thân màu xanh biếc.
Một đôi mắt băng lãnh màu xanh biếc.
Ánh mắt như độc xà đột nhiên xuất hiện trước mặt Đường Tam.
Đây rõ rang là người mà buổi sang đã gặp: Vị phong hào đấu la Độc Cô Bác.
Ngay lập tức Đường Thiết liền vận dụng hồn lực trưc tiếp uy áp khiến cho Độc Cô Bác phải hộc máu quỳ xuống.
“Được rồi Thiết thúc, Độc Cô Bác ngươi đến đây chắc hẳn vì sao ta giải quyết độc của Độc Cô Nhạn đi, được rồi ta giải đáp cho ngươi vậy, ta chỉ cần dung rượu hùng hoàng có thể áp chế độc xà cũng không rõ sao? Hùng hoàng phối cùng với liệt tửu sẽ khiến cho đặc tính của hùng hoàng phát huy đến, hơn nữa lại còn ngọn lửa thiêu đốt.
Đệ tam hồn kĩ của cháu gái người mặc dù rất độc, nhưng cũng không phải là không thể hóa giải được."
Độc Cô Bác đột nhiên cười một tiếng quái dị, "Đã bao nhiêu năm, đã không biết bao nhiêu năm không có ai có đủ dũng khí nói chuyện cùng ta như vậy? Tiểu tử, người không sợ chết sao? Dám nghi ngờ độc của lão phu? Ngươi có biết hay không, cho dù là phong hào đấu la đi chăng nữa, gặp độc của lão phu cũng sẽ phải biến sắc."
Đường Tam xem thường hừ một tiếng," Độc của ngươi? Chỉ là rác rưởi mà thôi."
"Ngươi nói cái gì?" Độc Cô Bác tức giận, nhưng có Thiết Hạo Đấu La hắn không dám vọng động chỉ dám quát Đường Tam "Tiểu tử, nếu người dám ở trước mặt ta hoa ngôn một lần nữa, cho dù hứng thú với độc của ngươi, ta cũng sẽ lập tức gϊếŧ ngươi.
Độc của ta là rác rưởi? Ta có thể trong nháy mắt khiến cho trong vòng ba dặm sinh linh đồ thán, không còn một ngọn cỏ.
Muốn gϊếŧ ngươi, ta thậm chí không cần động thủ, trực tiếp để ngươi trúng độc mà chết.
Trên thế gian này, trong hồn sư độc thuộc tính, không ai có thể so với ta.
Ngươi mà cũng dám nghi ngờ độc của ta?"
Đường Tam chậm chậm nói" Ta cần phải hoa ngôn trước mặt ngươi hay sao? Vậy lời ta nói có ý nghĩa gì? Độc của người quả thật là lợi hại, nhưng như trước vẫn chỉ là rác rưởi.
Độc công là phải dụng độc đối với địch nhân, nhưng mà ngay cả ngươi, chính mình đều đã trúng độc, chẳng lẽ độc của ngươi không phải là rác rưởi sao?"
Độc cô bác sửng sốt một lát cười dễu cợt nói: "Thật sự là nói đùa, ta dùng độc, như thế nào lại để chính mình mắc độc? Lão phu năm nay bảy mươi tám tuổi, cho tới bây giờ đều là ta dụng độc đối với người khác, chưa bao giờ có người nào khác có thể dụng độc đối với ta." Độc Cô Bác lạnh lùng nhìn Đường Tam.
Đường Tam xem thường hừ một tiếng," Thật sự là như thế hay sao? Vậy ta hỏi ngươi, mỗi khi trời mưa, hai bên sườn của ngươi sẽ bị một trận đau nhức đến tê dại, và càng ngày càng nặng.Chính ngọ cùng giờ tí ( là giữa trưa và ban đêm đó) đều phát tác một lần.
Xét tình huống hiện tại của ngươi, hẳn là mỗi lần phát tác kéo dài khoảng một canh giờ.
Còn nữa, ban đêm, tầm khoảng trên dưới canh ba, đỉnh đầu cùng tâm tính của ngươi đều trở nên vô cùng đau đớn.
Toàn thân co giật, ít nhất là khoảng nửa canh giờ.
Đau đớn thống khổ đến mức muốn chết đi mà không được.
Điều này thì chắc ta không cần miêu tả nữa.
Chẳng nhẽ đây không phải là ngươi đã trúng loại bệnh này? Chẳng những ngươi đã trúng độc, mà còn đã ngấm đến tận xương tủy.
Ta chỉ là kì quái, ngươi tại sao đến giờ vẫn chưa có chết? Loại độc này hồn lực căn bản không có khả năng áp chế."
"Ngươi, ngươi như thế nào lại biết?" Độc Cô Bác giật mình, hạ ý thức nói ra.
Đường Tam miêu tả như đã tận mắt nhìn thấy.
Bình thường Độc Cô Bác luôn luôn giấu kín bí mật này, đến cả một thân cháu gái cũng không biết.
Lúc này từ Đường Tam nói ra, làm sao có thể không làm hắn kinh nghi cho được.
Sát khí trong mắt đại thịnh, sát ý lạnh như băng, tựa như xuyên thấu cả Đường Tam.
"Ngươi nói cái gì?" Tâm tính Độc Cô Bác đột nhiên trở nên vô cùng kích động, Cánh tay vươn ra, vừa định tóm cổ Đường Tam vừa kéo hắn đến trước mặt mình.
Đường Thiết lúc này đề bả vai Độc Cô Bác xuống lạnh giọng nói: “Yên tĩnh nào.”
Vào lúc này, Đường Tam chỉ lạnh lùng nhìn Độc Cô Bác nói:" Ngươi cho rằng chính mình sẽ có kết cục tốt đẹp hay sao? Triệu chứng trên người ngươi càng ngày càng nặng.
Mặc dù ta bây giờ còn không rõ ngươi chế trụ kịch độc này phát tác như thế nào, nhưng ngươi chắc chắn là có ăn cái thiên tài địa bảo gì đó.
Nhưng nó cũng không có khả năng giúp ngươi cả đời.
Không tới vài năm nữa, cho dù ngươi không bị chết, cũng không thể ngăn độc tố cắn trả, hành hạ đến thống khổ.
Ngươi chết so với ta càng thảm hại hơn."
Quang mang trong mắt độc cô bác lóe ra âm tình bất định, Lời Đường Tam nói chính là đụng đến nỗi đau lớn nhất của hắn.
Với thực lực cường đại như hiện nay, hắn vẫn khó có thể chịu đựng được sự hành hạ này.
Mỗi lần hành hạ đều làm hắn thống khổ như muốn chết đi sống lại.
Căn bản là không thể diễn tả bằng lời được.
P.S(Lời tác giả): Truyện mình viết sẵn xong hết rồi nhưng tùy theo thời gian mình có mà mình sẽ đăng số chương nha, hôm nay mình chỉ đăng được đến đây, do mình phải tập luyện cho tiết mục biểu diễn văn nghệ trên trường, nên mình chỉ tranh thủ đăng mấy chương thôi, hôm sau mình sẽ đăng liền 10 chương cho mọi người đọc nha, yêu mọi người rất nhiều
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...