"Cứ như vậy đi." Phất Lan Đức mỉm cười.
Tâm tình của các vị sư phụ Sử Lai Khắc học viện cũng tốt hơn rất nhiều.
Dù sao được người khác tôn kính so với bị người khác khinh miệt cũng tốt hơn rất nhiều, mặc dù nơi này hoàn cảnh không bằng Thiên Đấu hoàng gia học viện nhưng cũng có ưu điểm của nó.
Âm Thư dẫn đầu ba vị sư phụ Lam Phách học viện đi ra khỏi toà kiến trúc đỉnh nhọn, theo con đường nhỏ bên cạnh trực tiếp hướng về phía đằng sau học viện, nhanh chóng ra khỏi khu nhà dành cho sư phụ tiến vào sâu bên trong rừng rậm.
Đại sư nghi hoặc hỏi: "Viện trưởng của các ngươi không ở trong khu túc xá dành cho sư phụ hay sao?"
Âm Thư trả lời: "Viện trưởng bình thường không có mặt trong học viện, nàng tương đối thích an tĩnh, một mình ở trong rừng.
Việc bình thường của học viện đều do các vị sư phụ tự giải quyết, chỉ có đại sự mới phiền đến viện trưởng."
Nhắc tới viện trưởng, trong mắt vị Âm Thư này xuất hiện sự tôn kính xuất phát từ nội tâm.
"Nguyên lai là như vậy." Đại sư cũng không hỏi gì nhiều, nhưng không biết tại sao, trong lòng hắn thuỷ chung xuất hiện một cảm giác bất an.
Đi chừng mười phút, mọi người đang tận hưởng không khí thanh tân của rừng rậm, thì đột nhiên, một tiếng ca lãng đãng như khói thoảng từ phía trước bỗng truyền đến.
Tiếng ca uyển chuyển đập vào thích nhĩ, u oán triền miên, giống như nỉ non giống như oán thán, khiến cho cảm thấy một trận buồn.
Giai điệu cũng vậy, vô cùng nhu mỹ.
"Ban đêm khó ngủ, dùng gì để mê say.
Tâm tình quá nhiều, làm sao để đối mặt.
Không phải không muốn người bồi tiếp
Nhưng có một số việc người không thể nào hiểu được.
Bỏ đi phòng bị, cô đơn bám theo.
Ta muốn một không gian của chính mình.
Tưởng tượng về tương lai giữa chúng ta.
Nếu tình yêu không đẹp như chúng ta nghĩ.
Vậy tất cả hãy để cho ta mang theo
Trái tim ta muốn một chút hỗn loạn
Nếu ngươi hiểu được hãy để ta đi
Tâm ta bấn loạn chẳng dám yêu nhiều
Ta muốn khóc nhưng không thể nào khóc được
Tâm ta rối bời không sao hiểu
Ông trời tại sao quên mất ta
Tâm ta loạn vì sợ tình phản bội
Muốn khóc là ta một tiểu hài bị lạc
Một tiểu hài bị lạc."
Tiếng ca dần biến mất trong yên lặng, đi phía trước là Phất Lan Đức và đại sư đều đã dừng bước.Lúc này Phất Lan Đức thần sắc nhìn qua có chút quái dị, còn đại sư thì lệ rơi đầy mặt.Thanh âm du dương của một nữ tử chậm rãi truyền đến: "Đây là bài hát đầu tiên ngươi viết cho ta.Tiểu Cương.Ngươi biết không?Tâm ta đang rối bời.Ngươi đến cùng là ở nơi nào?"
Thấy bộ dáng kỳ quái của Phất Lan Đức và Đại Sư, mọi người không khỏi ngạc nhiên mà dừng lại.Đột nhiên đại sư xoay mạnh người, hướng lại phía đường cũ mà chạy đi, lại bị Phất Lan Đức tóm được một bên vai.
Phất Lan Đức khẽ quát: "Tiểu Cương, ngươi còn muốn trốn chạy đến khi nào?”
Đại sư lúc này lên tiếng”Lam phách học viện, Lam Phách học viện, Lam Điện Phách Vương Long, ta nên nghĩ đến sớm hơn."
Phất Lan Đức lên tiếng “Đi thôi"
Đại sư ánh mắt nghiêm trọng, cố giãy dụa thoát ra.Nội tâm hắn lúc này trở nên vô cùng thống khổ, nỗi thống khổ tuyệt không nhỏ hơn so với lúc Đường Tam hấp thu hồn hoàn của Nhân Diện Ma Chu.Trốn tránh suốt hai mươi năm nay, hôm nay rốt cục lại đối mặt, nhưng tại đây dưới tình huống trong lòng không hề có sự chuẩn bị, đó là một loại cảm giác như thế nào!
Tay Phất Lan Đức kiên định nắm chặt bả vai đại sư, trong lòng hắn đã có chút bi thương, Long muội, ta bắt hắn mang đến cho ngươi đây.Lúc này, ngươi nói cho dù thế nào cũng phải bắt được hắn, không thể để cho hắn lại đi được nữa.
Bản thân đại sư cũng đoán được, Phất Lan Đức quả thật là biết nàng ấy đang ở Lam Phách học viện.Lúc trước lựa chọn đến Thiên Đấu hoàng gia học viện,một bộ phận nguyên nhân trong đó chính là vì nàng ở trong Thiên Đấu thành.Lúc trước trong ba người,phải thừa nhận rằng Phất Lan Đức chưa bao giờ quên, hắn cũng đã nghĩ thông suốt,nếu lần này làm phiền đại sư một chút, cũng là một lần nữa tác hợp cho hai người họ,Cái nhìn của thế tục liệu có quan trọng hay không?
Trong những người khác, ngoại trừ Triệu Vô Cực quen thuộc nhất cùng đại sư thân cận nhất, ngoài ra Đường Tam có thể đoán được chút ít, hầu như không rõ là đang xảy ra chuyện gì, cũng chỉ có thể mờ mịt theo phía sau, hướng một nơi nào đó đi tới.
Tiếp tục hướng về phía trước vài trăm thước, rừng cây càng trở nên rậm rạp.
lộ ra một tấm bia lớn, mặt trước có khắc hàng chữ: "Học viện trọng địa, xin đừng tiến vào."
Đi qua một cây đại thụ, cảnh sắc trước mặt hòan toàn biến đổi.Đó là một hồ nước nhỏ,chiều rộng mặt hồ không quá năm mươi thước mà thôi.Một dòng suối nhỏ rộng chừng ba thước từ bên kia rừng nhẹ nhàng len lỏi chảy vào trong hồ, và sau đó chảy ngược lại.Nước trong hồ có thể được xem như là luôn được lưu chuyển không ngừng.
Bên cạnh hồ,có một căn nhà tranh đơn sơ, chỉ gồm những tấm gỗ cùng với cỏ tranh tạo thành, hoàn toàn hòa vào quang cảnh chung quanh thành một thể.Xung quanh căn nhà tranh, có một vòng ly ba(ly ba= cái hàng rào),bên trong ly ba có trồng rất nhiều loài hoa và cây cỏ đua nở, tỏa hương ngào ngạt, vô cùng xinh đẹp.
Ở giữa những hàng cây và khóm hoa nọ, một nữ tử đang đứng đó,tay cầm bình tưới,đang tưới cho những cái cây này.Có lẽ bởi vì nghe được tiếng bước chân,ánh mắt nàng bất giác hướng về phía đoàn người Sử Lai Khắc học viện đang đi tới.Tựa hồ vì sự yên lặng nơi đây bị quấy nhiễu mà nhíu mày bất mãn.
Nhưng là,ánh mắt nàng lướt qua ba gã Lam Phách học viện hồn sư dẫn đường phía trước, rơi vào Phất Lan Đức cùng đại sư ở phía sau thì, cả thân thể trong nháy mắt trở nên cứng đờ, tay buông rơi chiếc bình tưới, phát ra một tiếng "Phanh".Mặc cho nước chảy ra, nàng lúc này lại như hoàn toàn quên mất.
Đó là một mỹ phụ nhìn qua chỉ hơn ba mươi tuổi, một thân thanh sắc bố quần giản dị nhưng lại khó giấu được phong tư yêu kiều, chiếc khăn vải màu xanh trên đầu bay phất phơ, khuôn mặt có chút tái nhợt.Ngũ quan lay động lòng người, hàng lông mày như vẽ, đôi mắt to màu đen giờ tuy đã trở nên ngốc trệ, nhưng cũng rất có thần.Dưới lớp áo vải không giấu được thân thể phong loan điệp chướng,ba đào mãnh liệt,phong tư thành thục,tuyệt không phải cô gái bình thường nào cũng có thể so sánh.
Âm Thư và ba gã hồn sư của Lam Phách học viện từ trong lời đối đáp của Phất Lan Đức cùng đại sư,cũng đã đoán được hai người họ hẳn là có quen biết viện trưởng.Lúc này lại như trước án chiếu lễ số, rất nhanh tiến lên vài bước, đi ra ngoài ly ba.
Âm thư cung kính hướng tới vị mỹ phụ đứng đằng sau ly ba nói: "Viện trưởng, mấy vị hồn sư tân ứng sinh vừa mới tới, trong đó có sáu người thực lực đã vượt quá sáu mươi cấp hồn lực, còn có một vị PHĐL, chúng ta vô pháp tác chủ, mời người đứng ra định đoạt."
Thân ảnh chợt lóe,mỹ phụ vốn ở bên ngoài ly ba,Sử Lai Khắc thất quái cũng không thấy rõ ràng được nàng làm thế nào từ trong đi ra.Mấy vị sư phụ cũng đồng thời chấn kinh.Từ một điểm nhỏ cho thấy,nữ tử này đơn giản chỉ dùng một động tác,cũng có thể biết được thực lực cường đại của nàng ta.
"Tiểu, Tiểu Cương, thật là ngươi sao?Ta không phải là đang nằm mơ chứ?"Thanh âm nhu mỹ liên tiếp hỏi tới hai lần, thanh âm nàng lúc này cũng kịch liệt run rẩy,nước mắt không chịu khống chế đã chảy xuống khuôn mặt đã tái nhợt.Toàn thân lâm vào trạng thái vô cùng kích động.
Đôi mắt đại sư đỏ bừng nhìn người làm hắn triêu tư mộ tưởng, hắn cũng từng hết lần này tới lần khác không dám gặp lại nữ tử này.
Môi run rẩy nhưng một lúc lâu cũng không nói ra được một câu chữ nào.
Phất Lan Đức thở dài một tiếng, "Chúng ta Hoàng Kim thiết tam giác, rốt cục hôm nay đã được gặp lại Nhị Long muội.Nhiều năm rồi không gặp, ngươi vẫn tốt chứ?"Trái tim hắn cũng đồng dạng thở dài, người trước mắt chính là nàng, nhưng vẫn như trước trong mắt chỉ có Tiểu Cương.
Sự kích động trong mắt mỹ phụ đến lúc này mới tiêu giảm, ánh mắt chuyển sang Phất Lan Đức, trong mắt toát ra một tình cảm khó nói.
"Phất lão đại, ngươi vẫn còn giữ cái bộ dáng đó."Phất Lan Đức cười khổ một tiếng, "Ta già rồi, ngươi mới là vẫn giữ được phong thái lúc trước mới đúng.Lại đây, ta giới thiệu cho ngươi biết một chút, đây đều là các sư phụ trong Sử Lai Khắc học viện của ta, vô tình chứng kiến được học viện này đang có cuộc chiêu sinh nên rất hứng thú.Không nghĩ tới đây lại là học viện do ngươi làm viện trưởng, chúng ta tới đây là để sinh hoạt."(Cuối chỗ này không hiểu,mấy lão biên giùm)
Lược qua đại sư, Phất Lan Đức lần lượt giới thiệu các vị sư phụ của Sử Lai Khắc học viện, cuối cùng mới hướng về mọi người trong Sử Lai Khắc học viện nói: "Đây là Liễu Nhị Long, có lẽ các ngươi đều đã nghe nói qua, nàng lúc trước chính là cùng ta và đại sư nổi danh tại hồn sư giới, là Hoàng Kim thiết tam giác tối hậu nhất giác."
Liễu Nhị Long, cái tên này đọc lên cũng có chút quái dị.Mọi người trong Sử Lai Khắc học viện cũng không dám chậm trễ, đều tiến lên thi lễ.Liễu nhị Long cũng đã thu lại tình cảm, gạt nước mắt, khách khí hoàn lễ.
"Nhị Long muội, còn không mời chúng ta vào sao?"Phất Lan Đức mỉm cười nói.Gặp lại Liễu Nhị Long không chỉ là một mình đại sư tâm sinh biến hóa, hắn phải làm sao đây?Chỉ bất quá, hắn đành đem sự biến hóa trong tâm ấy chôn sâu trong lòng.
Liễu Nhị Long cười khổ nói: "Phất lão đại, ngươi xem cái lều cỏ của ta liệu có tiếp đón được nhiều người như vậy sao?Các ngươi đến đây là có việc gì?Từ khi nào các ngươi lại muốn đến nơi nhỏ bé này?"
Nếu là kẻ khác hỏi như vậy, nói không chừng Phất Lan Đức sẽ trực tiếp trở mặt.Chỉ là người trước mắt lại từng làm hắn hồn khiên mộng nhiễu.Hắn cười khổ một tiếng, đơn giản đem tình huống lúc này nói qua một lượt.
Nghe Phất Lan Đức nói đoàn người Sử Lai Khắc học viện bị đuổi ra khỏi Thiên Đấu hoàng gia học viện thì trong mắt Liễu Nhị Long không khỏi hiện lên một tia sát khí nồng đậm.
"Giỏi, hay cho một cái Thiên Đấu hoàng gia học viện.Phất lão đại, đừng nói gì thêm nữa.Ngươi không phải đến chỗ ta rồi sao?Lam Phách học viện này chính là do ta định đoạt, như vậy là được rồi.Tất cả mọi ngươi lưu lại đây đi, sau này nơi này chính là nhà của các ngươi."
Phất Lan Đức nhìn sang khối xáƈ ŧɦịŧ biết đi "đại sư" một cái rồi tự nói giỡn: "Chúng ta yêu cầu đãi ngộ cũng cao lắm đó, ngươi có khả năng tiếp đãi không đây?"
Liễu Nhị Long mỉm cười nói: "Phất lão đại,ngươi nói không đúng rồi.Không phải là ta tiếp đãi hay không tiếp đãi, mà vấn đề này phải hỏi ngươi mới đúng.Ngươi mới là lão đại của Hoàng Kim thiết tam giác chúng ta.Bắt đầu từ bây giờ, tòa học viện này là của ngươi, ngày mai ta sẽ triệu khai toàn thể sư sinh đại hội, tuyên bố quyết định này.
Đồng thời, học viện chính thức đổi tên thành Sử Lai Khắc học viện đi.
Để cho ta cũng có thể đem lại vinh quang cho Sử Lai Khắc học viện của ngươi."
"A?"Phất Lan Đức mặc dù biết Liễu Nhị Long là một nữ nhân tính tình hào sảng không thua gì cánh mày râu.Cũng không thể nào nghĩ tới nàng dễ dàng đem một tòa học viện quy mô lớn đến vậy giao cho mình.Nhất thời không khỏi có chút không thể tiếp nhận.Bên kia, ba vị lão sư của Lam Phách học viện mới nghe được đã trở nên ngốc trệ.
“Tiểu Phong ngươi sớm đoán được vụ này phải không?” Phất Lan Đức đối với Đường Phong nói.
“Không phải đoán mà là chắc chắn, bởi đơn giản ta điều tra qua rồi, tính cách của Hoàng Kim thiết tam giác ta rõ như lòng bàn tay a, đối với tính cách của Liễu viện trưởng nóng nảy, cuồng bạo với kẻ thù nhưng với bạn bè mà nói cực kỳ hào sản nên Phất Viện Trưởng mà đến thì 100% nàng sẽ giao học viện cho ngài thôi.” Đường Phong cười haha nói, Phất Lan Đức nghe vậy cũng không ý kiến gì dù sao Đường Phong nói quá chuẩn xác.
"Âm Thư sư phụ, phiền các ngươi ngày mai tuyên bố triệu khai đại hội toàn học viện sư sinh.
Đây đều là bằng hữu của ta, chúng ta nhiều năm nay chưa gặp lại, hôm nay phải ôn lại chút chuyện cũ.Ngươi chuẩn bị một phòng ăn thật trang nhã trên lầu hai thực đường, một bàn tiệc rượu thật lớn để ta chiêu đãi họ."
"Vâng, viện trưởng."Mặc dù vẫn không rõ quan hệ chính thức giữa Liễu Nhị Long viện trưởng cùng những người trước mắt này, nhưng điều này cũng không phải là việc mà Âm Thư ba người bọn họ được hỏi, vội vàng theo đường cũ đi ra.
"Tiểu Cương, ngươi định cứ như vậy, không muốn cùng ta nói chuyện sao?"Liễu Nhị Long ánh mắt lại hướng về phía đại sư, sự kích động trong mắt nàng vẫn chưa biến mất, mà thanh âm cũng đã không còn run rẩy, nhưng lại mang theo vài phần lạc mịch.
Nhìn người mỹ phụ như hoa tựa ngọc trước mặt, đại sư trong tâm run rẩy, có chút gian nan hé miệng vài lần, rồi lại phát hiện bản thân lại không nói nên lời.
Liễu Nhị Long nhìn đại sư thật sâu, "Tiểu Cương, lần này ta dù có thế nào cũng không để cho ngươi lại trốn thoát khỏi tay ta nữa."
"Ta…"
Phất Lan Đức mỉm cười một cái, nói: "Nhị Long muội, lần này mặc dù xảo hợp gặp lại, nhưng ta giao hắn cho ngươi.Nếu lại để cho hắn chạy mất, sợ rằng ngươi vĩnh viễn cũng không gặp lại được hắn lần nữa đâu.Thời gian trôi qua thật là nhanh, đảo mắt đã hai mươi năm rồi, suốt hai mươi năm ròng.
Hít một hơi thật sâu, Liễu Nhị Long ánh mắt miễn cưỡng từ trên thân đại sư dời đi, hướng tới Sử Lai Khắc chúng nhân nói: "Mọi người trước tiên qua đây, ta giới thiệu một chút cho các ngươi về Lam Phách học viện, nga, không, phải là Sử Lai Khắc học viện rồi.Phiến sâm lâm lớn nhất trong Thiên Đấu thành toàn bộ là tư nguyên của học viện.Mặc dù nơi này chúng ta cũng không có tốt được như Thiên Đấu hoàng gia học viện, nhưng cũng không kém là mấy.Từ lúc học viện được thành lập đến nay, đã trải qua mười năm.Bởi vì chúng ta chỉ thu nhận hồn sư thuộc tầng lớp bình dân, cho nên chất lượng vũ hồn hầu hết là cao hơn hồn sư cao cấp học viện phổ thông.Nhưng cũng bởi vì xuất thân bình dân, bọn họ tu luyện so với người đến từ tầng lớp quý tộc khắc khổ hơn nhiều.Cũng hơn một lần tham gia hồn sư đại tái, chúng ta đánh thắng nhiều cường địch, cuối cùng tiếp cận tới vị trí tám danh đứng đầu.Thành tình so với đội Thiên Đấu học viện cao hơn một chút.
Đội bọn họ đứng thứ hai chính là vì bị chúng ta loại bỏ."
Dừng một chút, Liễu Nhị Long tiếp tục nói: "Về phần sau này dạy học như thế nào thì phải là vấn đề của Phất lão đại rồi.Ta vốn là không muốn đảm nhận cái chức viện trưởng này, bây giờ rốt cục cũng được giải thoát.Thiên Đấu hoàng gia học viện mà cũng dám đem bọn ngươi cản xuất, hừ, ta đến cùng muốn xem bọn chúng dựa vào cái gì, sang năm sẽ gặp lại chúng trên cao cấp hồn sư học viện đại tái."
Liễu Nhị Long quả thực mang đến cho mọi người một chút kỳ lạ, lời nói của nàng cùng bền ngoài có sự chênh lệch không nhỏ.Nếu nàng thay một bộ quần áo xa hoa lộng lẫy vào,nhìn thế nào cũng giống một phụ nhân cao quý, nhưng ngữ khí của nàng lại tràn ngập ý chí hảo dũng đấu ngoan.
Lúc trước Triệu Vô Cực có chút hiểu rõ về Hoàng Kim thiết tam giác.Lúc này mới được nhìn qua một chút vị phong tao mỹ nữ bất khả giản đan trong Hoàng Kim thiết tam giác khi xưa.Phất Lan Đức được xưng là phi tường nhất giác, đại sư là chỉ huy nhất giác, mà vị Liễu Nhị Long này, cũng được xưng là sát lục nhất giác.
Là người tật ác như cừu (ghét cái ác như kẻ thù), tính tình phi thường nóng nảy.Cũng chỉ có ở trước mặt đại sư cùng Phất Lan Đức mới có thể thu liễm.
Đường Phong quay sang Đường Tam: “Tiểu Tam lát nữa đệ đi theo Độc Cô Bác đi, hắn có cái Băng Hỏa lưỡng nghi nhãn thích hợp với đệ tu luyện ấy, Độc Cô Nhạn chắc đã nói với Độc Cô Bác về vụ đệ giải quyết độc của nàng ta nhẹ nhàng rồi, với tính cách của hắn chắc sẽ đến thôi lát nữa ta sẽ bảo Thiết thúc dẫn đệ đi gặp mặt hắn luôn.”
Đường Tam nghe vậy không khỏi kích động, hắn là người của Đường Môn thừa biết Băng Hỏa Lưỡng Nghi nhãn là một trong 3 bảo tụ hiếm có, nên hắn liền nghe lời của Đường Phong liền: “vâng ca ca.”
“Uhm, đi ăn với mọi người thôi.” Nói xong Đường Phong cùng Đường Tam đi ăn mừng cùng với mọi người.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...