Trọng Sinh Ta Yêu Nhà Ta


Ngày thứ hai vẫn không lạc quan, chỗ Lý Tuệ có người đặt tiền mua ghế salon, hơn nữa còn bán đi tấm vải đầu tiên, cũng lời được hai mươi đồng, không khác Lâm Yến lắm, mặc dù tâm tình hai người không tốt, nhưng Lan Hương cổ vũ hai cô, nói kiên trì chính là thắng lợi, các cô cũng cảm thấy dù gì cũng còn tốt hơn không có thu vào một phân tiền nào, an ủi lẫn nhau, tâm tình so với hôm trước còn tốt hơn một chút.
Cứ như vậy chịu đựng mấy ngày là đến cuối tháng tám, công ty dụng cụ bên kia vì việc ẩu đả kia cũng không đồng ý cho Lan Hương làm tiếp, mà cô cũng nói là mình muốn từ chức, hai bên đều đồng nhất ý kiến, cô dứt khoát đến đây giúp đỡ.
Ba mươi tháng tám, học sinh các trường nhập học, khách hàng lập tức lại nhiều lên, Lan Hương đem một cái vỏ chăn đã được giặt qua để khách hàng xem xét chất lượng, trên thị trường cũng có bán vỏ chăn nhưng chất lượng cũng không tốt bằng cá cô, dĩ nhiên là giá cả cũng rẻ hơn họ, dù sao có đám khách này, hai nhà làm ăn đều tốt lên. Lâm Yến với Lan Hương cơ hồ là thời gian ăn cơm cũng không có, một ngày bán mười mấy cái chăn, vỏ chăn, cộng với ra giường, bao gối, thu vào đến hơn bốn trăm đồng, đến thời gian đóng cửa cửa hàng, Lâm Yến và Lan Hương đều thấy mệt với đau lưng.
Lý Tuệ nhìn đến đỏ mắt, cô làm ăn không có tốt lắm, trong lòng có chút sốt ruột, Lâm Yến với Lan Hương đè nèn vui sướng, sợ lại kích thích cô.
Học sinh cũ nhập học xong lại đến học sinh mới, buôn bán lại càng tốt lên, ngày hôm sau thu vào đều nhiều hơn hôm trước, Lâm Yến đếm tiền đến đau hết tay, ngay cả ông tài xế giao hàng kia cũng đùa đòi cô ăn mừng.
Việc buôn bán của Lý Tuệ rôt cuố cũng gặp được một ngày tốt, cuối ngày hôm nay, cô lôi kéo Lâm Yến, cười híp cả mắt: “Tiểu Lâm, hôm nay chị buôn bán đặc biệt tốt có tới bảy người khách đến đây. Lấy được sáu đơn đặt hàng, chị trừ ra hai trăm tiền lời thì còn thu vào thêm năm trăm, ha ha, chị vui đến chết mất.”
“Xem ra, chúng ta có nghỉ việc cũng không sợ nữa, buôn bán có thể nuôi sống bản thân cùng con cái.” Lâm Yến biết Lý Tuệ lo sợ thiếu thốn, làm Bình Bình tủi thân, nói lời này để động viên chị.
“Ừ, vậy xem ra, một mình chị cúng có thể cho Bình Bình một cuộc sống thật tốt.” Lý Tuệ nắm chặt tay, lòng tin với cuộc sống càng tăng lên.
Mấy ngày tựu trường đã đi qua, bởi vì khí trời lạnh nên người trong thành phố cũng cần mua vỏ chăn, ra giường. Dĩ nhiên là người điều kiện tốt nhìn không vừa mắt hàng của Lâm Yến, nhưng gia đình bình thường rất hài lòng với vỏ chăn chỗ Lâm Yến, mỗi ngày vẫn như cũ doanh thu có gần một trăm đồng. Lâm Yến thấy chẳng phải bận rộn nữa, liền bắt đầu thay ca với Lan Hương.

Ngày nhàn rỗi đầu tiên, Lâm Yến ăn no xong lại ngủ một giấc, sau khi tỉnh dậy đi dọn dpej nhà một chút, lúc này mới đi mua thức ăn về làm cơm, ăn xong lại đem qua cho Lan Hương với Lý Tuệ.
Lâm Yến nhìn anh bạn nhỏ trong quầy hàng cười chân thành, hẳn là rất mệt mỏi, so với các cô làm ở cửa hàng còn khó khăn hơn nhiều, khiến cô cảm khái cuộc sống thật không dễ.
Xế chiều, Lâm Yến mới mở ti vi xem, thì có người gọi điện tới, muốn thuê hai quầy hàng khác của cô.
“Tôi không cho thuê, mà muốn bán.” Tiền thuê nhà của Lâm Yến còn phải dựa vào nó.
“Trước mắt tôi còn có chút khó khăn, trong hai năm, tôi nhất định sẽ thanh toán hết tiền.”
“Không được, tiền trả theo kỳ, vậy thì một lần là mười một ngàn.”
“Mười một ngàn? Cô ăn cướp à!” Đối phương không nói thêm gì, cúp điện thoại.
Lâm Yến quệt miệng, đặt điện thoại xuống, mặc dù tiền trên tay cô đủ tiền phòng tháng mười rồi,nhưng bên Dịch Tuệ sắp bị phá bỏ, các hộ thương nhân trong đó nhãn hiệu lớn có thực lực muốn thuê cửa hàng ở mặt tiền, những người khác đều tìm chỗ thích hợp khác, mấy ngày nay Lâm Yến nhận điện thoại không ngừng, lúc đầu mọi người đều không vừa ý cô ra giá cao, bây giờ quầy hàng bên Minh Huệ chưa cho thuê còn rất ít, hai quầy hàng của cô lại ở vị trí tốt, cô cũng không lo lắng phát sinh gì.
Lâm Yến dựa vào ghế salon, không biết khi nào thì mơ mơ hồ hồ ngủ, lúc tỉnh lại thì đã hơn bốn giờ, cô vội vội vàng vàng ra ngoài mua thức ăn, lại gọi điện cho Lý Tuệ, bảo chị dắt theo Bình Bình đến ăn cơm tối, thanh âm Lý Tuệ trong điện thoại hết sức vui vẻ, chắc là buôn bán tương đối khá.
Bình Bình sắp đi học, Lý Tuệ vì muốn con đi học dễ dàng hơn liền thuê một căn nhà ở bên ngoài cư xá Tân Hoa, đi bộ mười mấy phút là có thể đến chỗ Lâm Yến.

“Tiểu Lâm, hôm nay chị buôn bán cực kỳ tốt, chị dâu thứ hai của chị giúp chị tìm được người bài trí gia công nhà cửa, làm rất đẹp, mấy ngày này khách quen đều đòi người này đến làm.”
“Thật tốt a, chị chỉ việc nhận đơn đặt hàng, chuyện khác đều vứt cho người khác làm, tiền cũng tự nhiên mà có .”
Hai người đang nói chuyện, Lan Hương và Lâm Giai Bình đến, Lâm Yến chờ em trai rử mặt xong rồi mới ăn cơm.
Lan Hương cười hì hì báo cáo cho Lâm Yến tình hình buôn bán hôm nay: “Chị Yến, cũng không biết ở đâu mà ló ra nhiều người như vậy, bận chết đi, hì hì, chũng ta bán được hơn bốn trăm đồng.”
“Sao em không gọi điện thoại cho chị.”
“Ai nha, xế chiều mới bận, thời gian em gọi điện thoại cũng không có nữa.”
Lâm Yến cũng vui mừng, tháng này cô có thể thu vào hơn bảy ngàn, sau này buôn bán cũng không có tốt như tháng này thì cũng có hai ba ngàn, cô tính toán không cần thiết bán hết bốn quầy hàng kia. Giữ lại hai cái, sau này mình còn có chỗ dùng đến.
Cơm nước xong, có điện thoại đến hỏi Lâm Yến hai quầy hàng kia hai mươi ngàn có chịu bán hay không.
“Một cái mười hai ngàn, không thì miễn bàn.”

Lâm Yến nghe đối phương mắng một câu: “TMD, lại tăng thêm một ngàn.” Rồi cúp điện thoại. (+.+)
“Ai nha, Tiểu Lâm, lúc đó chị còn khuyên em đừng thuê nhiều quầy hàng như vậy, may là em không nghe lời chị nói, ai có thể ngờ a, qua mấy tháng thu lại còn nhiều hơn.”
Ngày hôm sau, Phó quản lý chợ Từ Huy đến tìm Lâm Yến, muốn cô bán hai quầy hàng mỗi quầy mười một ngàn.
“Không được, mười hai ngàn một trăm đồng.”
“Nể mặt của tôi cũng không được sao?” Từ Huy giận tái mặt.
“Lúc tôi thuê có thấy mặt mũi của ông sao? Sao không cho tôi chiếm lợi một chút?” Lâm Yến không sợ ông, trên ông còn có Quản lý, mà Quản lý Lưu lại làm việc rất nguyên tắc, vô cùng nề nếp nghiêm túc, giống như Từ Huy uy hiếp các hộ thương nhân như vậy, ông thấy là trách cứ, nói không giáng chức của hắn nhưng ít nhất cũng trừng phạt hắn.
Từ Huy thấy cứ cứng rắn cũng không được, không thể làm gì hơn là nặn ra khuôn mặt đầy tươi cười: “Cô chủ Lâm, em họ tôi nhìn trúng quầy hàng của cô, tiếc là vấn đề tài chính trước mắt có chút khó khăn, cô xem có thể cho kỳ hạn trả tiền được không? Trong ba năm sẽ trả hai mươi bốn ngàn đồng.”
“Mỗi tháng đưa tôi ít nhất là một ngàn hai trăm đồng, tôi cũng không còn cách nào, ông cũng thông cảm cho tôi đi.” Lâm Yến thấy hắn nói chuyện hòa thuận, không uy hiếp cô nữa, cô cũng dùng giọng điệu bàn bạc trao đổi.
“Bản thân cô không kiếm được tiền sao?”
“Mỗi tháng tôi còn phải trả một ngàn bốn trăm đồng đây, số tiền nói với ông đã là thấp nhất rồi, qua hai năm, nhà của tôi có thể cho thuê rồi tình hình mới khá hơn một chút.”
“Vậy thì một tháng một ngàn hai trăm đồng, cô nhượng lại thêm quầy hàng có được không?”

“Tôi nhượng lại hai cái là nhiều lắm rồi, không cầnđem bán hết, sinh kế sau này của nhà tôi còn trông cậy vào nó.”
Từ Huy cực kỳ buồn bực bước đi, nhưng đến xế chiều, hắn lại dẫn theo người đến, kí với Lâm Yến thỏa thuận chuyển nhượng quầy hàng. Dịch Tuệ đã ra thông báo, năm ngày nữa sẽ đóng cửa, họ chưa tìm được quầy hàng vô cùng sốt ruột, cũng không dám trì hoãn nữa.
Đảo mắt là đến Lễ Quốc khánh, cả tháng chín, quả nhiên Lâm Yến thu vào đến bảy ngàn sáu trăm đồng, khấu trừ đi tiền công, tiền thuế và phí quản lý (Tiền phí cho quản lý chợ, cái này chắc ai cũng biết ^.^), lợi nhuận Lâm Yến thậm chí còn sáu ngàn tám trăm đồng, ở thành phố Y mà nói thu vào như vậy là rất cao, còn hơn bảy tám tháng tiền lương lúc cô làm ở phân xưởng rồi, Lâm Yến vui vẻ không dứt.
Lý Tuệ cũng kiểm kê sổ sách rồi, cô có cháu họ học kế toán, dạy cô một số phương pháp ghi sổ đơn giản, chỉ cần đưa mấy con số vô máy vi tính thì sẽ tự động tính được tiền lời.
“Tiểu Lâm, chị thu được hai ngàn ba trăm đồng, ha ha ha.”
“Chị đã khấu trừ chi phí quầy hàng sao?”
“Khấu trừ rồi, chi phí quầy hàng một tháng bốn trăm, thật ra thì đúng ra là thu được hai ngàn bảy trăm đồng đó.”
Hai người vui vẻ bàn luận một lát, Lý Tuệ có chút tiếc nuối nói: “Tiếc là bận quá, muốn ăn bữa cơm với Bình Bình cũng không được.”
“Chị Lý, nếu không thì như vậy đi, để Lan Hương làm ở chỗ chị thêm mấy ngày, chị trả tiền công cho cô ấy, như vậy không phải là được rồi sao? Dù sao hai người trông coi quầy hàng thì đơn giản, một người thì quá mệt mỏi, chúng ta ba người trông coi hai quầy hàng.”
Hai người thảo luận hồi lâu, cuối cùng quyết định, Lan Hương trông coi bên Lâm Yến mười hai ca, bên Lý Tuệ mười ca, một tháng tiền lương là sáu trăm đồng, còn lại thì chia năm phần trăm.
Lan Hương thật vui vẻ, như vậy, một tháng cũng có hơn bảy trăm đồng, còn có tám ngày nghỉ, so với công ty dụng cụ thì tốt hơn nhiều, thoát khỏi môi trường bị ô nhiễm, còn tăng thu nhập


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui